Yên Trung Hỗn

Yên Trung Hỗn

CHƯƠNG 1 : Một đôi bạn thân

Giữa căn chòi tre nhỏ ven đầm sen có một bóng lưng đầy mơ mộng. Đó là bóng lưng của chàng trai trẻ tên Dương.

Nhân lúc trời còn sớm, ánh nắng mặt trời còn dịu nhẹ, và cái se lạnh của đêm hôm trước còn chưa tan, Trần Dương lại mò ra căn chòi tre này, sắn quần lên tận đầu gối, và ngồi xuống ngay mép chòi, thả hai chân xuống đong đưa trên mặt nước. Mấy cô vẫn chưa chèo đò ra đầm hái sen, nên không khí vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp cho những suy nghĩ vẩn vơ.

Dương chống tay lên cằm. Không phải tự dưng anh chọn chỗ này để ngồi thơ thẩn.

Dạo này anh phát hiện trong số những cô hái sen có một người quen, đó là dì của cái My, cô em xinh xắn dễ thương mà anh để mắt tới mỗi khi hè về. My là con gái rượu của ông thầy ngày trước Dương theo học, nhưng khi anh theo nghề thầy thuốc, cô cũng theo cha lên huyện phụ việc vặt mất tăm. Vậy nên mới có cái chuyện hè nào anh cũng lui tới căn chòi tre này, chỉ hy vọng có thể gặp được cái My đi chung với dì ra đầm sen, hoặc tâm cơ hơn, anh có thể giúp cái chi đó cho dì hòng gây ấn tượng tốt trong mắt cô.

Hôm nay sen nở đỏ rực cả một khu đầm làm không khí trữ tình ghê gớm. Và chàng trai trẻ của chúng ta đang đóng vai một kẻ si tình ngồi thơ thẩn đợi chờ bóng hình của người thương.

Đột nhiên...

" Hù ! "

Dương buột miệng chửi thề một tiếng, giật nảy cả mình suýt nữa thì rơi tõm xuống đầm. Sau khi đảm bảo bản thân đã an toàn trên sàn tre, anh thở phào một cái rồi gay gắt mắng :

" Cái thằng dở dở ương ương này, chơi cái trò chi mà..."

Chàng trai hăm tư tuổi mặt mày tuấn tú, da dẻ hồng hào, dáng dấp cân xứng đâu ra đó qua miệng Dương lại thành " cái thằng dở dở ương ương " không ai khác chính là Lê Doanh. Cậu hù cho anh bạn tri kỷ của mình một phát muốn hồn lìa khỏi xác xong vẫn trơ trẽn mỉm cười.

Khác với Trần Dương đang mặc bộ đồ bà ba vô cùng thoải mái, Doanh lại bận áo dài màu trắng gạo bằng lụa tơ tằm và đội khăn đóng. Rõ ràng gia cảnh của hai người hoàn toàn khác nhau, những vẫn chơi chung được với nhau từ thời tấm bé đúng là kỳ diệu.

Doanh cúi xuống buộc hai vạt áo dài vắt ngang hông và sắn quần lên y hệt Dương, rồi cậu cũng ngồi xuống ngay mép chòi, thả hai chân lắc lư trên mặt nước. Dương sau khi trấn tĩnh lại, mới lười nhác lết ra ngồi cạnh Doanh. Thấy bạn mình tỏ ra hờn dỗi, Doanh bật cười, đành đoạn mở lời trước :

" Mày nhớ người ta hả ? "

Dương giật thót. Anh vụng về trưng ra vẻ mặt như kiểu " người ta nào ? ", làm Doanh buồn cười quá xá. Cậu tàn nhẫn phanh phui : " Mày khoái nhỏ My hồi trước hay nắm tóc mày rồi chứ chi ? Hai chữ tương tư rõ mồn một trên cái bản mặt kìa "

Dương lúng túng : " Mần chi mà có. Mày, mày đừng có tầm bậy nghen "

" Thôi đi ông tướng " - Doanh phẩy tay - " Đợt tao thấy mày đang bốc thuốc ngon lành mà chạy ra đầm phụ dì nó, không khoái nó, chẳng nhẽ khoái dì nó ? "

" Thì..."

" Ngày nào cũng ra đây ngồi, nhớ người ta chứ cái chi nữa "

Doanh đem tiếng lòng thầm kín của Dương nói ra, mặc dù chỉ có hai người nghe được nhưng anh cảm thấy như đang hô to cho cả làng xóm biết, nên mần Dương ngượng chín mặt. Anh mân hai bàn tay, im im một lúc rồi nói :

" Nhớ cũng có được cái chi đâu. Người ta con nhà gia giáo, tao chỉ là thầy lang quèn, hồi xưa còn bị thầy cốc đầu miết, bao nhiều hình tượng mất ráo trọi. Tao mà bằng một góc của mày thì tao đi cua nó cho rồi, chứ hơi đâu mà ngồi đây thương với chả nhớ "

" Thì cứ thương thôi "

Doanh bật ra một câu làm Dương chưng hửng. Doanh mỉm cười, bảo : " Thương nhau trái ấu cũng tròn mà. Nếu mà có lý do hay tiêu chuẩn thì đâu còn gọi là thương nữa. Thương là không có tại sao. Giống mày á, giờ tao hỏi sao mày thương nó, mày chắc trả lời được à. Còn cái My, giả sử mày là mày thì nó không thương, còn mày được như tao thì nó thương, vậy thì đâu phải là thương. Cái đó là chọn bạn đời thôi "

Dương nghe thì nghe vậy nhưng chả thấm vô đâu. Anh bĩu môi : " Mày có yêu đương chi đâu mà biết "

Doanh bật cười. Đúng là cậu chưa từng yêu đương lần nào, cũng không có tiền lệ tương tư ai, nhưng thân là một người đọc nhiều, đã thuộc nằm lòng hàng trăm bài thơ tình khác nhau thì mấy cái lý lẽ này cậu thở ra dễ như trở bàn tay.

Doanh ngồi nói chuyện phiếm với Dương cả buổi, nhân tiện báo cho anh hay rằng trưa nay cậu sẽ về làng.

Mặc dù tiếc ghê gớm nhưng Dương vẫn cứng miệng : " Ừa, về giùm tao cái. Mày ở đây hơi lâu rồi đó "

Sở dĩ Doanh phải quay về, bởi lẽ làng Lũ này chỉ là quê hương của Doanh, là nơi chôn rau cắt rốn, chứ cậu không ở đây. Năm nào cũng vậy, nhân lúc tụi học trò nghỉ hè, cậu mới có dịp lặn lội từ huyện Thanh Điền về quê thăm cha má, bạn bè.

Làng Thị nơi cậu sống là một ngôi làng đặc biệt, vì ngay trên mảnh đất đó có phủ nha phủ Thanh Thuyên. Quan phủ Thanh Thuyên, Trần Hoàn, là một người dễ mến, và từ khi biết tới Doanh, ông đã cho con trai ông là thằng Tiến theo học cậu. Doanh cũng khá thân với Trần Hoàn, thậm chí còn hay chơi cờ tướng với ông lúc rảnh rỗi, nên ông quý Doanh lắm.

Nhưng cũng chính vì lẽ đó, cậu gặp không ít rắc rối với những thầy đồ khác trong làng.

Khi Dương phải trở về hiệu thuốc đặng làm việc, Doanh cũng tạm biệt anh rồi về nhà. Mặt trời đã lên cao và cậu tự nhủ mình cũng nên chuẩn bị để về rồi.

Vừa tới cổng nhà, Quỳnh Lâm đã chạy ra, vẻ mặt hốt hoảng : " Cậu Hai ! Sao cậu Hai đi mà không nói năng chi hết ? "

Doanh dở khóc dở cười. Cậu chỉ đi lòng vòng trong cái làng này, cũng đâu có chi nghiêm trọng.

Võ Quỳnh Lâm là thằng hầu của Doanh. Nó chỉ là  " đứa nhỏ " hai mươi tuổi nhưng lúc nào cũng cau có và làm quá mọi chuyện lên như một ông già. Nó chạy tới dò xét Doanh một lượt từ trên xuống dưới, và chỉ khi xác nhận rằng cậu vẫn ổn, nó mới thở phào.

" Trong lúc cậu đi ra ngoài, ở nhà có chuyện chi không ? " - Doanh hơi áy náy, hỏi

Quỳnh Lâm lắc đầu : " Cũng không có chi, nhưng mà cậu Hai, hồi nãy bà mới hỏi em là cậu Hai đi đâu đa. Chắc là bà định nhờ cậu Hai cái chi đó "

Doanh gật đầu rồi đi vô trong nhà.

Căn nhà của cha má cậu là căn nhà vườn năm gian hiếm hoi trong làng bởi lẽ làng Lũ vốn không có nhiều nhà khá giả. Cha của Doanh - Lê Dĩnh - là một thương nhân buôn gốm có tiếng. Ông còn cho xây hẳn cả một xưởng làm gốm, tiền bỏ ra thì không thấm vô đâu so với thu nhập hằng tháng nên chuyện nhà cao cửa rộng là hiển nhiên.

Ông thậm chí còn mua cho Doanh căn nhà ba gian ở làng Thị để cậu vừa ở vừa kéo sắp nhỏ về dạy cho tiện kia mà.

Vừa vô tới nhà lớn, Doanh đã thấy bà Liễu ngồi uống trà trên trường kỉ.

Cậu hỏi : " Má, con nghe thằng Lâm nói má tìm con hả má ? "

Bà Liễu để chén trà lên bàn. Bà vỗ vỗ lên mặt ghế gỗ, ngay bên cạnh. " Con lại đây ngồi đi má nhờ con cái này "

Cho tới khi ngồi xuống kế bên bà, Doanh mới nhận ra trên bàn ở trước mặt có một cái hộp gỗ nhỏ. Cậu đoán trong đó là một món nữ trang.

Quả nhiên khi bà Liễu mở nắp hộp ra, bên trong là mấy cái lắc tay bằng vàng.

Bà bảo : " Hôm bữa có người bạn của má nhờ má đem bán giùm mấy cái vòng này. Nhưng mà có cái má lo, là làng mình có mỗi cái tiệm vàng mới mở, không biết uy tín ra sao. Nghe nói Thanh Điền có tiệm vàng Kim Lan nổi tiếng lắm. Con đem qua bển bán giùm má nghen "

Doanh nghe tới cái tên đó thì thoáng giật mình, nhưng vẫn gật đầu. Cậu đưa hai tay nhận lấy cái hộp. " Dạ, để con coi thử. Bán xong thì con nhờ thằng Lâm gởi về "

" Thôi. Chuyện tiền bạc để tía con lo. Con cứ giữ lấy tiền đó đặng xài, cứ gởi thư nói má hay bán được bao nhiêu là được. Dù sao thì gởi tiền đường xa cũng nguy hiểm lắm "

" Vậy sao mà được hả má ? "

Bà Liễu đưa tay nắm lấy bàn tay với những ngón thon dài của Doanh, bà cười bảo : " Nhà mình cũng đâu có thiếu thốn chi đâu con. Đó giờ con có bao giờ nhận tiền của tía má đâu. Cái này coi như là má cho con tiền ăn quà vặt đi "

Doanh bất lực nói : " Con đâu còn là con nít đâu má "

" Lớn rồi thì không biết ăn à ? "

Doanh biết cậu vô phương từ chối, đành đoạn đồng ý giữ lại số tiền nhưng thầm nghĩ có lẽ sẽ để dành không tiêu phí.

Sau khi đồ đạc đâu đó xong xuôi, Doanh tạm biệt má rồi gửi lời chào hỏi tới cha - người đang bận rộn ở xưởng gốm và không có thì giờ về tiễn con. Trên đoạn đường về, cậu có ghé ngang hiệu thuốc của Dương.

Nghe tiếng xe ngựa lộc cộc, Dương vội giơ tay chào một tiếng, rồi tiếp tục cặm cụi coi bệnh cho người ta.

Thế là Doanh trở về làng Thị, chuẩn bị giáo án đặng còn dạy học cho đám học trò nhỏ của mình.

Hot

Comments

Chiếm đóng phường HB

Chiếm đóng phường HB

ok thằng dở dở ương ương lấy cho t ly nước

2025-08-01

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play