『ĐN-Haikyuu!!』Khi Tình Yêu Là Môn Thể Thao Đồng Đội?
Chương 1
"Karasuno không phải nơi dành cho tôi."
Ánh nắng tháng Tư nhạt màu phủ xuống sân trường Karasuno. Trong lớp học 1-4 yên tĩnh, nơi góc cuối cùng gần cửa sổ, một cô gái với mái tóc đen dài gọn gàng đang chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Minamoto Kazuha — một cái tên vừa mới được gọi trong danh sách học sinh, nhưng không một ai chủ động đến bắt chuyện.
Với khuôn mặt lạnh nhạt và ánh mắt không bận tâm thế giới, Kazuha khiến người khác ngại lại gần. Cô cũng chẳng có nhu cầu mở lời. Bầu không khí xung quanh cô luôn tĩnh lặng như thể tự dựng một hàng rào vô hình. Và thật ra, chính Kazuha cũng thấy nhẹ nhõm khi người khác không quá tò mò.
Khi tiết thể dục đầu tiên diễn ra, cả lớp được yêu cầu chạy 800 mét quanh sân trường. Một số bạn than phiền, số khác cố gắng chứng tỏ bản thân. Còn Kazuha thì chạy trong im lặng, sải bước đều đặn, vừa đủ để không bị chú ý, nhưng cũng không đủ chậm để bị gọi tên. Cô luôn biết cách giữ mình ở giữa – không nổi bật, không quá mờ nhạt. Tuy vậy, vẫn có những ánh mắt quan sát cô một cách kín đáo.
Tsukishima Kei
Cậu chạy khá nhanh đấy.
Một giọng nam trầm thấp vang lên khi cô dừng lại. Kazuha quay lại, đối diện với một chàng trai tóc vàng, đeo tai nghe quanh cổ, chiều cao vượt trội và đôi mắt nheo lại nửa thích thú, nửa thờ ơ. Tsukishima Kei.
Minamoto Kazuha
Không hẳn.
Cô đáp, lau mồ hôi, giọng đều đều như không muốn kéo dài cuộc trò chuyện.
Tsukishima Kei
Hay là cậu cố tình chạy chậm hơn khả năng thật sự?
Tsukishima vẫn nhìn cô với ánh mắt dò xét. Câu hỏi không mang chất trách móc, chỉ đơn giản là một nhận xét... nhưng lại như mũi tên nhắm trúng tâm điểm.
Kazuha không trả lời, ánh mắt cô khẽ tối lại một thoáng trước khi quay đi. Cô ghét bị nhìn thấu – nhất là khi cố giấu một điều gì đó.
Tsukishima không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười rồi bỏ đi, như thể vừa tìm thấy một trò chơi mới thú vị trong sân trường nhàm chán này.
Kazuha tưởng rằng mình sẽ không gặp thêm rắc rối nào, cho đến khi...
Takeda Ittetsu
Thầy được biết em từng là đội trưởng đội bóng chuyền nữ cấp hai ở Sendai?
Thầy Takeda lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh đầy kỳ vọng.
Tim Kazuha khẽ nhói, chỉ một câu nói đơn giản, mà như khơi dậy cả một vực sâu trong lòng.
Minamoto Kazuha
Em nghỉ chơi rồi.
Cô đáp ngắn gọn, hơi cúi đầu. Giọng cô không giấu nổi sự dứt khoát, như thể đã phải lặp lại câu trả lời ấy hàng trăm lần.
Takeda Ittetsu
Không sao, thầy không ép em thi đấu. Chỉ là... đội bóng hiện tại đang thiếu quản lý, và thầy nghĩ kinh nghiệm của em sẽ giúp ích rất nhiều.
Giọng thầy đầy chân thành, không có vẻ ép buộc, nhưng cũng không dễ từ chối.
Kazuha giữ im lặng một lúc. Những ký ức mơ hồ về sân bóng, về những cú nhảy, tiếng bóng đập sàn, và giọng hét vang vọng trong nhà thi đấu ùa về. Trong lòng cô, một cánh cửa từng bị đóng sập bỗng hé mở… chỉ một khe nhỏ.
Minamoto Kazuha
Em sẽ suy nghĩ lại.*rời đi*
Khi đi ngang qua nhà thi đấu, cánh cửa để mở hé để lộ một phần bên trong – nơi vài chàng trai đang luyện tập bóng chuyền. Mồ hôi văng tung tóe, tiếng giày cọ sàn vang vọng và những câu la hét vang dội khắp không gian.
Kageyama Tobio
Hinata-boke! Đừng đập ra ngoài nữa!
Hinata Shouyou
Im đi Kageyama! Tớ sẽ làm lại!
Kazuha đứng lại trong thoáng chốc, lặng lẽ nhìn qua khe cửa. Một chàng trai tóc cam nhỏ con đang bật nhảy với tất cả sức lực. Người chuyền bóng – tóc đen, ánh mắt sắc lạnh – đón bóng với vẻ tập trung đến tuyệt đối. Mỗi chuyển động đều mạnh mẽ, rực cháy… giống hệt như những ngày xưa cô từng sống.
Cảm xúc trong cô rối loạn, những hình ảnh đan xen giữa hiện tại và quá khứ – một đội bóng cũ, những giấc mơ bị bỏ dở, một cú trượt ngã không bao giờ đứng dậy lại.Từ bên trong, tiếng hét vọng ra:
“Tớ sẽ trở thành người mạnh nhất!!”
Kazuha rời đi, bước chân nặng nề hơn vài phần. Cô không biết mình đang chạy trốn, hay đang bị kéo ngược về phía quá khứ. Khi trở về phòng, cô mở tủ và nhìn thấy một món đồ đã lâu không đụng tới – chiếc băng cổ tay đội tuyển Miyagi cấp hai.
Cầm nó lên, ngắm nhìn những đường chỉ đã sờn, cảm xúc trong lòng nghẹn lại. Một phần muốn ném nó đi, một phần khác lại siết chặt như thể sợ đánh mất điều gì đó quan trọng.
Minamoto Kazuha
"Karasuno không phải nơi dành cho mình."
Tự nhủ một lần nữa, nhưng trong lòng lại không chắc chắn như trước.
Comments
Ryo
Sao tự nhiên t nghi mốt tg này lên nhiều chap là truyện này sẽ hot ta
2025-07-30
1