Ngày Em Biến Mất (Kimi Ga Kieta Hi)
Chương 1: Tin Nhắn Trong Đêm
(Căn hộ nhỏ ở Shibuya, Tokyo. 11:47 tối. Bên ngoài, mưa rơi nặng hạt, ánh đèn đường vàng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, hắt bóng Ren lên bức tường trắng. Phòng tối, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc.)
Ren
Đêm nào mưa cũng giống như hôm đó.
Ren
Cứ như trời cũng biết... anh chưa quên.
Ren
/nhìn màn hình điện thoại/
Một năm rồi.
Ren
Mỗi tối, anh vẫn nhắn cho em.
Ren
Biết là sẽ chẳng có hồi âm... nhưng nếu không nhắn, anh sợ... em sẽ tan biến thật.
Ren
/gõ/
Em có lạnh không? Ở nơi đó... có mưa không?
Như mọi khi... không ai trả lời.
Ren
/ngẩng đầu/
Áo khoác của em... vẫn ở góc phòng.
Ren
Anh không dám cất. Nếu cất đi... em sẽ biến mất thật.
Ren
Mọi người bảo anh nên quên.
Ren
"Ren, một năm rồi. Đủ rồi."
Ren
Nhưng làm sao anh quên... khi tiếng mưa như nhắc lại đêm cuối?
Ren
Đêm em rời đi... cũng thế này.
Ren
Em đứng dưới hiên, ô ôm chặt, vai run.
Ren
Anh ngu ngốc... quay lưng bỏ đi.
Ren
Khi nhìn lại... chỉ còn bóng em mờ nhòe trong màn mưa.
Ren
Aoi... có nhớ lần đầu hai ta gặp nhau?
Ren
Anh trú dưới mái hiên, còn em đứng cạnh, ô màu trắng, cười bảo: "Mưa làm anh trông buồn quá."
Ren
Từ hôm ấy... mỗi cơn mưa đều mang theo giọng nói của em.
Ren
Nhẹ nhàng, ấm áp... và giờ chỉ còn lại trong ký ức.
Ren
Có lần, ta chạy dưới mưa về ga.
Ren
Em cười vang, tay kéo anh bảo: "Đừng sợ ướt, Ren. Mưa sẽ rửa trôi nỗi buồn."
Ren
Anh cười theo... không ngờ sau này, chính mưa lại giam anh trong quá khứ.
Ren
Aoi... nếu em có nghe thấy...
Ren
Anh xin lỗi vì đã bỏ em lại ngày hôm đó.
Ren
Xin lỗi vì đã nói những lời làm em khóc.
Ren
Xin lỗi vì không chạy theo... khi xe buýt lăn bánh.
(Điện thoại rung. Màn hình sáng, ánh xanh hắt lên khuôn mặt Ren, nhòe trong nước mắt.)
Aoi
"Không phải ai khác. Là em... Aoi."
Ren
Aoi... em đã rời bỏ anh... một năm.
Ren
Em làm sao mà nhắn được?
Aoi
"Em biết. Nhưng... em không thể rời đu. Không khi anh vẫn như vậy."
Ren
Đây là trò đùa bệnh hoạn?
Ren
Ai đó đang giả mạo em?
Ren
Đừng làm thế... anh không chịu nỗi nữa.
Aoi
"Ren... em nhớ anh. Nhớ tiếng cười. Nhớ buổi chiều hè. Nhớ pháo hoa bên sông. Nhớ cái ôm của anh dưới trời đêm đầy sao."
Aoi
"Anh còn nhớ cầu cảng Enoshima không? Nơi em hứa đưa anh đi ngắm bình minh?"
Ren
... Chuyện đó... ngoài em và anh, lo ai khác.
Ren
Không thể nào... là người khác.
Aoi
"Ngày mai. Enoshima. Lúc bình minh. Gặp em ở đó."
Ren
Aoi... em thực sự... là em sao?
Aoi
"Anh sẽ biết... khi đến. Đừng sợ."
Ren
Anh... nhớ em đến phát điên.
Ren
Nhưng nếu em chỉ là ảo ảnh... anh phải làm sao?
Ren
Em có giận anh... vì đã bỏ đi hôm đó?
Aoi
"Em chưa từng giận. Chỉ... tiếc vì không kịp nói hết."
Ren
Nếu gặp em... anh sẽ không để em biến mất lần nữa.
Ren
Dù là mơ... dù là hông ma...
(Màn hình tối đột ngột. Pin báo 0% dù vừa sạc đầy. Ngoài ban công, gió rít, chiếc áo khoác khẽ lay động.)
Ren
/thì thầm/
Aoi... nếu đây là mơ... xin đừng để anh tỉnh.
Ren
Ngày mai... anh sẽ đến Enoshima.
Ren
Dù kết cục thế nào... anh phải gặp em.
(Ren ngước lên trần. Mưa ngoài kia rơi nặng hạt, như tiếng gõ nhịp từ một thế giới khác. Căn phòng chìm vào bóng tối. Ren ngồi bất động, ôm điện thoại, nước mắt hòa cùng tiếng mưa không dứt.)
tác giả dễ thương
Mong mọi người ủng hộ truyện mới ạ
tác giả dễ thương
Mình sẽ cập nhật chương liên tục, nên mọi người nhớ đọc nha
tác giả dễ thương
Bye bye mọi người👋
Comments
đường lá
mà bạn có chơi tiktok ko hay mình kết bạn nói chuyện nhé
2025-07-29
2
đường lá
mà bạn có chơi tiktok ko hay mình kết bạn nói chuyện nhé
2025-07-29
1
đường lá
rồi nhé ủng hộ tôi nha
2025-07-29
1