[JsolNicky] Mèo Con Không Ngoan
Giới thiệu
Tác giả đây ạ
Chương này giới thiệu bối cảnh và nhân vật hơi nhiều nên mọi người chịu khó đọc tí nha
Thế giới này không chỉ có loài người.
Giữa những khu phố sầm uất, trong các biệt thự tráng lệ, vẫn có những giống loài bước đi bằng hai chân, nói tiếng người, nhưng mang tai thú và có đuôi, họ là nhân thú.
Họ sinh ra đã sở hữu giác quan nhạy bén, thể chất vượt trội và vị thế cao hơn.
Trong thế giới này, nhân thú là tầng lớp quý tộc. Còn loài người chỉ là dân thường, phục vụ cho họ.
Tại đây, có một gia tộc Hắc Miêu nổi tiếng, không chỉ vì huyết thống thuần chủng, mà vì vẻ đẹp lạnh lùng, và tính cách khó chiều đến nỗi ai cũng ngán ngẩm.
Người thừa kế hiện tại là Trần Phong Hào, 22 tuổi.
Cậu gần như có tất cả: ngoại hình nổi bật, tiền tiêu vặt không giới hạn, và cái họ Trần của gia tộc Hắc Miêu, đủ khiến người khác phải kiêng nể.
Nhưng cậu vẫn chưa được nắm quyền gia tộc, quyền lực thật sự nằm trong tay ba mẹ cậu bởi vì cậu chưa đủ khả năng để gánh vác.
Cũng phải thôi, vì tính cách của cậu rất bướng bỉnh và dễ nổi nóng. Vốn tính cách của Hắc Miêu đã khó chiều, vậy mà cậu còn khó chiều hơn bất kì ai trong gia tộc.
Thế nên bây giờ cậu đang sống trong biệt thự riêng do ba mẹ cho để tập trưởng thành hơn.
Tuy nhiên, kết quả vẫn chẳng đến đâu, cậu đã làm người quản gia thứ 40 phải xin nghỉ việc gấp rồi.
Một buổi sáng đầu thu, trong sảnh chính của căn biệt thự, Phong Hào đang đứng trên cầu thang, khoác áo lông, tai mèo hơi nghiêng về một bên.
Trần Phong Hào
Anh là… quản gia mới?
Nguyễn Thái Sơn
/ngước lên nhìn, ánh mắt bình thản/
Nguyễn Thái Sơn
Vâng, Nguyễn Thái Sơn, 28 tuổi, bắt đầu làm việc từ hôm nay.
Trần Phong Hào
/khoanh tay, nhếch mép/
Trần Phong Hào
Cũng không tệ, ít nhất biết chào hỏi.
Nguyễn Thái Sơn
Tôi không chào, tôi đang thông báo.
Tai cậu giật khẽ, đuôi cong lại phía sau như sợi dây bị kéo nhẹ.
Trần Phong Hào
Hả? Cái gì?
Nguyễn Thái Sơn
Tôi đến để làm việc, không phải để nịnh nọt, lấy lòng cậu chủ như mấy người trước.
Nguyễn Thái Sơn
Mong cậu chủ phân biệt rõ.
Trần Phong Hào
Hỗn láo! Tôi là chủ ở đây!
Giọng anh không đổi. Mắt cũng không chớp.
Nguyễn Thái Sơn
Vậy thì nên cư xử như một chủ nhân đúng nghĩa.
Gió luồn qua khe cửa. Không gian im lặng chừng ba giây. Căng thẳng đến nỗi tai mèo cũng cụp nhẹ xuống.
Có vẻ như Phong Hào gặp trúng kẻ không bình thường rồi.
Do tính cách nóng nảy, thất thường của cậu nên không quản gia nào trước đây có thể làm việc với cậu được quá 2 ngày.
Dù họ đã cố nịnh nọt, dụ dỗ, chiều theo mọi yêu cầu quái gở của cậu nhưng rồi vẫn bị cậu hành cho bỏ cuộc.
Ban đầu ba mẹ cậu còn cố chọn cho cậu những quản gia tốt, profile đỉnh. Nhưng dần dần họ cũng chán, rồi tìm đại quản gia cho cậu, miễn con người là được. Vì đằng nào chẳng cuốn gói chạy vội.
Lần này cũng vậy, Thái Sơn ứng tuyển là duyệt ngay, chẳng thèm nhìn hồ sơ làm gì.
Mà thật ra hồ sơ của anh cũng gần như trắng trơn, không học viện quý tộc, không thư giới thiệu. Chỉ có một dòng đơn lẻ: "Có kinh nghiệm làm quản gia, không ngại mèo."
Và bây giờ anh đang đứng trước mặt cậu chủ mình, mặt không chút cảm xúc.
Nguyễn Thái Sơn
Tôi sẽ đi kiểm tra các phòng.
Nguyễn Thái Sơn
Nếu có lệnh gì, mong cậu chủ nói rõ từng câu, tôi không giỏi đoán hàm ý đâu.
Nói rồi, anh bước qua một bên, bắt đầu đi lên tầng trên.
Cậu đứng chết trân, tai cụp một bên, tức nghẹn.
Trần Phong Hào
Tên người thường chết tiệt…!
Một lát sau, trên phòng riêng của Phong Hào, cậu chủ trẻ nằm trên chiếc ghế dài phủ nhung, mặt úp vào gối ôm.
Đuôi cậu vẫy nhè nhẹ như thể đang trút bực. Mắt thì vẫn liếc về phía màn hình giám sát treo ở góc phòng.
Trần Phong Hào
Anh ta thật sự không sợ mình sao?
Trần Phong Hào
Là con người mà dám nhìn mình kiểu đó…
Góc màn hình hiện lên hình ảnh Thái Sơn đang lau cửa sổ. Ánh nắng chiếu nghiêng lên lưng áo sơ mi màu xám nhạt.
Trần Phong Hào
Hửm… lau bằng vải khô trước, rồi mới dùng khăn ướt?
Trần Phong Hào
Cái kiểu làm sạch ba bước này là…
Trần Phong Hào
/nhỏ giọng lại/
Trần Phong Hào
...cũng chuyên nghiệp đấy.
Trong khi cậu hơi lơ đãng một chút thì tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Trần Phong Hào
/giật mình ngẩng đầu khỏi gối/
Cửa không mở hẳn, chỉ có một cánh tay thò vào, đặt nhẹ ly trà lên bàn rồi rút về.
Phong Hào ngồi dậy, nhìn ly trà trước mặt, cau mày.
Trần Phong Hào
Trà hoa cúc?
Nguyễn Thái Sơn
💬: Uống trước khi nổi nóng lần nữa, trà này hạ nhiệt tốt lắm.
Trần Phong Hào
Anh... anh ta dám?
Cậu ngập ngừng một lúc, rồi cầm ly trà lên, bước ra ban công hóng mát.
Trần Phong Hào
Không uống thì phí.
Cậu nhấp một ngụm nhỏ. Mắt cụp xuống. Môi lẩm bẩm.
Trần Phong Hào
Cũng... tạm.
Phía dưới sân, Thái Sơn vừa lau lan can vừa liếc lên ban công, ánh mắt sắc bén, khóe môi nhếch nhẹ như có như không.
Nguyễn Thái Sơn
Mèo con không ngoan… nhưng dễ dụ.
Comments
Linh Anh
tui iu truyện của bà qa huhu
2025-08-10
1
Yennie
Từ bộ "nghệ sĩ cũng là người mà" qua nè
2025-08-28
0