Cô Vợ Chưa Cưới Của Hoắc Ngạn Thư
Dưới ánh nắng hoàng hôn một màu đỏ, Ánh mây ngã màu vàng cam nhạt, dưới lớp mây bao phủ khung cảnh ảm đạm, trước bia mộ ba cô vừa được tô đắp, sau bao ngày chống lại bệnh nặng.
Lâm Hồng Diệp, mái tóc dài uốn lượn theo chiều gió thổi rít lên từng hồi, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, sóng mũi cao thẳng nhỏ gọn, đôi mắt tròn trịa ươm ướt vương hạt nước mắt rơi trên má hồng.
Cô trong bộ váy đen tuyền, trước ngực còn cài bông hoa hồng trắng, Cô khẽ chớp nhẹ đôi mi tưởng nhớ đến người ba yêu thương, chăm sóc hai chị em cô nhất mực, bây giờ đã không còn được gọi thêm tiếng ba lần nào nữa, ông thật sự đã ra đi.
"Ba hãy an nghỉ ở thiên đường cùng với mẹ!"
Em trai nhỏ của Cô. Lâm Bách Xuyên mới 13 tuổi nắm nhẹ ngón tay cô, ánh mắt lo lắng muốn an ủi chị gái mình, cậu ấy cất giọng hơi khàn vừa mới vỡ giọng.
"Chị Hai, mình về nhà thôi, em tin ba ở thiên đường sẽ phù hộ cho chúng ta"
Một câu nói trẻ con làm xoa dịu trái tim đang buồn đau, cô nghĩ mình vẫn chưa cô độc không còn người thân nào bên cạnh từ nay hai chị em mình nương tựa với nhau.
"Ừ, về nhà chị Hai nấu vài món mà em thích ăn, em sắp bước tới tuổi thiếu niên cần phải ăn nhiều vào"
"Dạ!"
Hồng Diệp từng bước cùng em trai, lên chiếc xe Bentley chờ đợi trước con đường, chiếc xe lăn bánh đưa cô ra khỏi nghĩa trang, qua dòng người tấp nập những tòa nhà cao ốc chọc trời ngừng lại trước biệt thự lớn Lâm gia.
Bước chân nhẹ xuống, qua lớp cánh cổng sắt lớn qua khu vườn hoa Lan trắng, mà mẹ coi đã vun trồng khi còn sống, sự ấm áp gia đình bị phá vỡ khi mẹ sanh em trai và qua đời.
Cô bước vào sảnh lớn, từng tấm thảm lông mềm mại sang trọng dưới ánh đèn chùm pha lê thủy tinh cao cấp,
Cô hướng mắt về người phụ nữ gương mặt xinh đẹp làn da trắng sáng, đôi mắt sắc bén, tóc búi mặc trong bộ váy màu xanh biển.
Lâm Khánh Đoan bà ta dựa ngồi tựa lưng vào ghế sofa màu trắng kem tinh xảo, tay bà cầm tách trà ung dung uống một ít.
Bà ta người phụ nữ, do ba rước về chăm sóc em trai và cô, và những tháng ngày bị bà khiêu khích, khiến cô phải chịu nhiều nỗi nhục mạ.
Bà ngẩng đầu lên rồi cất tiếng."Về rồi sao, hai đứa qua đây, nói chuyện với mẹ một chút"
Hai chị em cô liếc mắt qua, từ trước đến giờ bà ta vẫn coi cô như cái gai trong mắt, ba mất rồi bà ta càng đắc ý.
Cô bước nhẹ tới ngồi xuống ghế sofa đối diện, Bà Lâm đật tách trà xuống bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô, môi cong nhẹ như sắp sửa nói ra đều gì đó rất gian xảo.
"Ba con qua đời, mẹ nhận sự ủy thác trước khi mất, chăm sóc gia đình này cho nên sao này chuyện lớn chuyện nhỏ, đều do mẹ quyết định, nên con muốn làm gì, phải thông qua ý kiến của mẹ"
Cô biết ngay là không có gì tốt đẹp với bà ta, rõ ràng bà ta muốn nắm quyền làm chủ trong Lâm gia.
"Đây là nhà ba tôi, mẹ có quyền gì quyết định sự tự do của chúng tô!"
"Ba con đã kí giấy di chúc, tất cả mọi thứ do mẹ quyết định, Con có gắng cãi lại cũng vô ích hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ, Bách Xuyên còn rất nhỏ nó cần được chăm sóc, và vào trường học tốt nhất con hiểu mẹ muốn nói gì chứ?"
"......" Cô im lặng, với sức cô không quyền hành lấy lại mọi thứ, trong khi di chúc ghi rõ ràng, giao quyền cho bà ta, cô không thể nào đưa em trai đi và cho nó đủ điều kiện học tập, với đồng lương ít ỏi từ nghề bác sĩ.
Bà Lâm chéo hai chân lại, gương mặt mang vẻ đắc ý rồi lên tiếng."Căn phòng con quá cũ kỹ, tôi cho kiến trúc sư thiết kế lại, trong khi sửa chữa con có thể tìm một chỗ khác ở tạm thời không?"
Cô mím môi lại siết chặt tay, hai mắt nhìn thẳng vào bà ta."Được, tôi ra ngoài tìm nơi tạm thời"
Bách Xuyên ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô lại, giọng e ngại."Chị Hai, đừng bỏ em lại"
Cô vịn hai đầu vai thằng bé, nở nụ cười trấn an.
"Chị Hai không bỏ em đâu, chị Hai sẽ về thăm em mà"
Cô bước lên cầu thang bộ, được làm bằng gỗ mun đen tuyền được điêu khắc tinh xảo, qua dọc hành lang, cô mở nhẹ cánh cửa phòng, lấy vali trong tủ bỏ quần áo, và những đồ vật cần thiết cho vào Vali,
Cô bước tới bàn trang điểm, tay cầm nhẹ tấm hình gia đình, cô tự nhủ nhất định cô sẽ tìm cách đưa em trai thoát khỏi tay bà phù thủy.
Cô kéo vali từng bước qua hành lang, xuống bậc thềm bầu trời bắt đầu xám nhạt ngoảnh đầu nhìn lại em trai một lần nữa rồi từng bước đi xuống phố.
Vì sao bắt đầu mọc lên cao, cô tiếc tiền không dám gọi taxi, chỉ toàn là đi bộ suốt mấy giờ liền để đến nhà bạn thân xin ở nhờ, cô ngồi sụp xuống ven đường thở mệt.
"Mệt chết mất, lại còn đói bụng!"
Một đám du côn bốn người bước tới gần cô, Một tên đội mũ lưỡi trai, mắt xếch ngược lên trên cổ có hình xâm, giọng hắn khao khao.
"Cô em, có muốn đi ăn với bọn anh không?"
Cô đứng dậy lùi lại phía sau một bước, cảm giác sắp gặp nguy hiểm tới nơi rồi, trong lúc phải có ai giúp đỡ, cô nhìn quanh quất thấy chiếc xe bóng loáng đang chạy thì ngừng lại ở trước ven đường.
"Không cần đâu, Ba tôi đã tới đón tôi đi ăn rồi!"
Cô chỉ tay vào chiếc xe siêu sang, qua màn kính một người đàn ông trưởng thành ngồi trên xe, tay cầm điếu thuốc lá hút một hơi thật nhẹ, qua làn khói thuốc bốc lên
Chỉ cái bóng in loang trên màn kính xe, đã mang sự oai vệ lãnh đạm khiến người ta phải nhún nhường.
Cô kéo vali chạy nhanh tới, tay gõ nhẹ vào màn kính liên tục. - Cốc cốc cốc....
"Ba à, con tới rồi mau mở cửa xe cho con vào đi"
Updated 26 Episodes
Comments
trà sữa Milo
Không gì buồn mất đi người thân, còn ba mẹ là còn cả bầu trời thương nhớ, không có ba mẹ từ nay phải khóc phận lẽ loi /Sweat/
2025-08-02
41
Huê Nguyễn
cuộc gặp gỡ định mệnh, ko biết có phải đây là số phận sắp đặt, liệu câu chuyện buồn có bắt đầu từ đây ko ,,,chúc mừng tp mới của bạn
2025-08-06
6
trà sữa Milo
Chúc mừng tác có thêm một tác phẩm mới mong cuốn này thu hút nhiều người đọc giả /Heart/
2025-08-02
7