[All X Isagi | ALLISAGI] Tiệm Hoa Dưới Chân Thiên Tử
Hồi 1. Ký Ức Hoa Rơi Nơi Lạ Cảnh
chú thích:
//ABC//: suy nghĩ.
*ABC*: hành động.
“ABC”: tin nhắn, chữ viết, dòng chữ hoặc là lời nói trong quá khứ.
‘ABC’: nhấn mạnh.
(ABC): chữ được dịch sang tiếng Việt.
Bộ truyện này cốt truyện sẽ khác hoàn toàn tác phẩm gốc ‘Blue Lock’ và sẽ không bao gồm các nhân vật, các tình tiết khác trong tác phẩm gốc.
LƯU Ý:
- Truyện chỉ gồm các nhân vật được xuất hiện trong truyện này và không nhận thêm vào.
- Đọc giới thiệu nhân vật để hiểu rõ hơn.
- Sẽ có oc (các nhân vật tui tự tạo và thêm vào).
- Đôi khi sẽ ooc, không giống hoàn toàn trong tác phẩm gốc 100%.
- Sở thích của Isagi và các anh trong truyện này sẽ khác trong tác phẩm gốc (đa số sẽ là vậy).
- Cấm đục thuyền.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúc mọi người ngày lành và đọc truyện vui nhé!
Sự ủng hộ của mọi người là niềm hạnh phúc của tui.
Chương 1 - Ký Ức Hoa Rơi Nơi Lạ Cảnh / Khi Isagi tỉnh dậy ở một nơi không ai quen.
Isagi chạy, giày thể thao đập xuống mặt đường ướt nước như từng nhịp gõ vào tim cậu.
Cậu đã quen với sự mỏi mệt. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay mưa đậm hơn mọi ngày, như thể điều gì đó trong cậu cũng muốn vỡ ra theo.
Đèn xe bất ngờ chói loà. Một tiếng phanh gấp.
Lúc mở mắt, Isagi không thấy bệnh viện. Không có y tá, không có tiếng còi xe cấp cứu. Chỉ có… hương thảo mộc, tiếng gió nhẹ qua kẽ lá, và bầu trời xanh đến mức kỳ lạ.
Đất dưới tay là đất thật. Không phải nhựa đường. Màu xanh trên cao là thật. Không phải ánh đèn LED.
Cậu chống tay ngồi dậy. Trước mặt là cánh rừng lạ, thoang thoảng mùi hoa cỏ dại và mùi đất sau mưa.
Isagi Yoichi
Mình… không chết?
Giọng nói của chính cậu vang lên, nhỏ và run rẩy.
Một tiếng động sau lưng khiến cậu giật mình. Ai đó vừa bước tới - nhanh, dứt khoát nhưng không có ác ý.
Người thanh niên đó có tóc trắng rối, mắt đỏ rực như lửa, khuyên tai bạc và hình xăm nhỏ sát cổ áo.
Shinonome Kairi
Cuối cùng cũng dậy rồi. Tưởng em ngủ luôn trong rừng chứ.
Isagi lùi lại theo bản năng, tay nắm lấy một cành khô gần đó.
Shinonome Kairi
Đừng căng vậy. Tôi là Kairi, Shinonome Kairi. Không phải thổ phỉ, yên tâm.
Cậu nhìn người đối diện. Gã này không giống người xấu - ít nhất là ánh mắt thành thật và điệu cười hơi cà rỡn đó không giống.
Isagi Yoichi
*chậm rãi nhìn xung quanh*
Isagi Yoichi
Tôi… không biết mình ở đâu. Vừa rồi… tôi còn ở Tokyo.
Kairi chớp mắt, rồi khịt mũi.
Shinonome Kairi
Biết ngay. Em đúng là người xuyên tới đây.
Shinonome Kairi
Không phải mơ. Đây là sự thật. Em đang ở Đại Trạch, một quốc gia cổ đại không có trên bản đồ lịch sử em học đâu.
Isagi đứng chết lặng. Tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Isagi Yoichi
Sao anh biết?
Shinonome Kairi
Vì em không phải người đầu tiên xuyên tới đây. Tôi gặp một người như em vài năm trước.
Kairi nhìn cậu chăm chú một lúc.
Shinonome Kairi
Em đi được không? Tôi dẫn em ra khỏi rừng.
Cả hai đi bộ gần nửa canh giờ thì đến cổng một ngôi làng nhỏ nằm nép bên triền núi.
Con đường đất uốn lượn dẫn đến một nơi khiến Isagi sững sờ.
Là một tiệm hoa cũ kỹ, trước cửa đầy những chậu hoa nở dở dang, dây tử đằng buông lơi trên giàn gỗ.
Shinonome Kairi
Cái này từng là tiệm của một ông lão rất giỏi cắm hoa. Ông mất rồi. Chẳng ai tiếp quản.
Isagi lặng nhìn cánh cửa gỗ khép hờ, rồi hỏi nhỏ:
Shinonome Kairi
Không ai cả. Hoa ở đây… tự sống. Có lẽ chúng cũng đang chờ một người mới đến.
Bên trong tiệm hoa cũ là một không gian phủ bụi, nhưng yên tĩnh và thơm mùi gỗ cũ.
Isagi quỳ xuống, đặt tay lên nền sàn.
Isagi Yoichi
//Lạ thật… cảm giác như nơi này quen thuộc. Như thể đã từng là của mình.//
Kairi ngồi lên bàn, gác chân thoải mái.
Shinonome Kairi
Em muốn ở lại không?
Isagi Yoichi
Tôi… không có nơi nào để đi cả.
Shinonome Kairi
Vậy thì cứ ở đây. Tôi sống gần đó, có gì cứ gọi. Tôi biết nấu ăn, sửa mái nhà, chém nhau cũng được.
Isagi bật cười, lần đầu sau khi xuyên tới thế giới lạ này.
Isagi Yoichi
Anh không hỏi tên tôi à?
Shinonome Kairi
Em sẽ tự nói khi sẵn sàng.
Cậu im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng:
Isagi Yoichi
Isagi. Tôi tên là Isagi Yoichi.
Shinonome Kairi
*gật đầu* Ừ. Từ nay, Isagi sống ở đây đi. Em cần gì, cứ gọi tôi.
Tối hôm ấy, Isagi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ phía sau tiệm.
Gió nhẹ lay rèm, bên ngoài là tiếng ếch kêu và tiếng đèn dầu lách tách. Cậu đặt tay lên tim, cảm nhận nhịp đập vẫn còn đó: chứng minh rằng đây là thật.
Isagi Yoichi
Mình thực sự đã rời khỏi thế giới cũ…
Nhưng sao trái tim lại không sợ? Chỉ có cảm giác… bình yên.
Sáng hôm sau, cậu thức dậy cùng mùi hoa dại. Tấm rèm bay nhẹ khi nắng sớm xuyên qua cửa sổ.
Isagi đi dọc khu vườn sau tiệm, bàn tay lướt nhẹ qua từng cánh hoa, từng nhánh cây đang nở bung sau mưa.
Isagi Yoichi
Ở đây… cũng có vẻ không tệ.
Đột nhiên, từ phía xa vọng lại tiếng bước chân.
Một giọng nữ vang lên, dịu như lụa.
Murasaki Himeka
Em là người mới ở tiệm hoa?
Isagi quay lại. Người con gái đứng trước mặt cậu có mái tóc tím xoăn nhẹ, mắt tím nhạt và nụ cười như gió sớm.
Murasaki Himeka
Chị tên là Murasaki Himeka. Chị dạy học ở gần đây.
Isagi Yoichi
Em là Isagi. Vừa mới… tới đây.
Murasaki Himeka
*nghiêng đầu* Vừa tới, đã khiến vườn hoa sống lại như thế này… chắc là có duyên lắm đấy.
Trưa hôm ấy, Himeka và Kairi cùng ăn với Isagi bên hiên nhà.
Cậu kể sơ về mình, về cuộc sống trước kia.
Cả hai người kia không hỏi gì thêm - họ chỉ lặng lẽ nghe, như thể hiểu rằng những câu chuyện đau lòng chỉ cần người lắng nghe là đủ.
Khi ánh mặt trời đổ dài xuống mặt đất, Isagi chợt nghĩ:
Isagi Yoichi
//Mình không biết lý do vì sao tới đây… nhưng có lẽ, nơi này đang cần mình.//
Isagi Yoichi
//Và biết đâu, chính mình cũng cần nó.//
Khi một cậu thiếu niên từ thế giới khác đặt chân đến nơi hoa vẫn chưa kịp tàn, điều đầu tiên không phải là sợ hãi, mà là một cảm giác rất dịu – rất thật – rằng: mình đã về đúng nơi.
Comments