Chương 2:Người lạ trong căn nhà nhỏ.

____________________
Bình minh vừa ló dạng trườn lên từ phía chân trời, ánh sáng nhạt xuyên qua màn sương mỏng, len vào qua khe cửa gỗ.
Tiếng mưa đã ngừng từ lúc nào, chỉ còn lại mùi đất ẩm và tiếng sông róc rách như ru ngủ cả vùng quê.
Quang Anh ngồi bên bàn tre, đôi tay thoăn thoắt sửa lại chiếc lưới cá bị rách từ hôm qua.
Trên giường, cậu vẫn nằm yên, hơi thở đã đều hơn, gương mặt bớt nhợt nhạt. Mái tóc vẫn còn vài sợi ướt còn sót lại..
Một tiếng động nhẹ vang lên. Em trở mình, chăn trượt xuống để lộ bờ vai gầy cùng vết bầm tím lấm tấm.
Ánh mắt anh bất giác dừng lại, hàng loạt câu hỏi trào lên — bị ai đánh? Sao lại trôi giữa đêm giông? Và tại sao lại mất trí nhớ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Cậu tỉnh rồi à?”
Anh đứng dậy, giọng trầm nhưng không lạnh.
Đôi mắt em mở ra, ánh nhìn vẫn còn chút ngơ ngác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là…//ngập ngừng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
…nhà của huynh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.//tay đặt bát cháo trên bàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn chút đi, rồi tính.
Em khẽ ngồi dậy, động tác có phần chậm chạp vì đau mỏi. Duy đưa tay nhận bát, khẽ cảm ơn. Khi hơi nóng bốc lên chạm vào mặt, ánh mắt chợt dịu lại, như tìm thấy chút an toàn trong cơn lạc lõng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không nhớ gì thật sao?//ánh mắt dò hỏi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ nhớ… nước lạnh, rồi tối sầm… Không còn gì nữa.
Anh im lặng, với kinh nghiệm sống ở bến sông cho anh biết, có những kẻ mất trí thật, nhưng cũng có những người cố giấu thân phận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên gì?//giọng nhẹ lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để tôi gọi sao cho tiện?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng...Đức Duy
Em trả lời chậm rãi, như đang lục tìm cái tên ấy từ nơi xa xôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy tôi sẽ gọi cậu là Duy nhé
Khóe môi Quang Anh khẽ nhếch, nhưng chỉ thoáng qua.
_________________
Những ngày sau đó, Duy ở lại căn nhà nhỏ. Ban đầu, em ít nói, cả ngày chỉ quanh quẩn bên bếp hoặc nhìn ra sông.
Nhưng dần dần, em bắt đầu giúp Quang Anh việc vặt — vo gạo, nhặt rau, thậm chí sửa lại mấy cuộn dây câu bằng những nút thắt khéo đến lạ.
Một buổi chiều, khi Quang Anh vừa kéo lưới về, thấy Duy đang ngồi dưới hiên, ánh nắng cuối ngày rọi lên gương mặt thanh tú
Em thổi một khúc sáo ngắn, âm thanh trong trẻo đến mức đàn chim ngoài bờ tre cũng im bặt, như lắng nghe.
Anh đứng lặng hồi lâu, ngực dấy lên cảm giác khó gọi tên. Từ khi cha mất, anh chưa từng thấy căn nhà này có tiếng sáo, tiếng cười… cho tới khi Duy đến.
Nhưng ngay khi khúc sáo dứt, ánh mắt Duy thoáng hiện nét sợ hãi. Em nhìn vào cây sáo như vừa chạm vào thứ gì không nên chạm, rồi vội cất đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tiếng sáo cậu thổi hay lắm.//lên tiếng //
Anh lên tiếng, phá tan sự im lặng.
Duy khẽ cười, nhưng nụ cười đó không chạm tới đáy mắt..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là khúc chơi vui…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không đáng nhắc.
Anh không hỏi thêm, nhưng trong lòng lại đặt thêm một dấu hỏi. Người này rõ ràng không phải dân thường.
__________________
Đêm xuống. Sông lại vỗ bờ lách tách. Quang Anh trải tấm chiếu tre nằm ở gian ngoài, nhường giường trong cho Duy.
Trước khi ngủ, anh liếc thấy bóng Duy qua khe cửa — y ngồi bên cửa sổ, ánh trăng rọi lên gương mặt trầm ngâm.
Chắc có lẽ, quá khứ của em không hề yên bình. Nhưng lúc này, trong căn nhà nhỏ giữa làng chài, cả hai vẫn im lặng chung một mái hiên, như thể ngoài kia không có sóng gió.
Và Quang Anh, dù không nói ra, biết rõ một điều — từ đêm giông hôm ấy, anh đã không còn là kẻ sống một mình nữa.
________________________.
Hết Chương 2.
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Bye bye cả nhà iuuuuuu
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
hihi
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Nào thấy hong ấy là góp ý liền nha.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play