Người đẹp tinh thần đều quái gỡ

Buổi chiều, đoàn xe sang tiến tới trại trẻ mồ côi. Rất nhiều món quà là quần sao giày dép, sách vở được mang tới. Những khuôn mặt vui vẻ hai tay nhận quà như nhận tia hi vọng. Sa Mây cũng được một túi quà lớn. Cô không cười, chỉ gật đầu cảm ơn. Một sự bình lặng lâu nay vẫn vậy. Khi vị khách đặc biệt kia bước vào, Sa Mây đã ra sân sau đọc sách. Cô không muốn lắm tiếp xúc với những người như vậy, cô cảm thấy cầm cuốn sách đọc sẽ thú vị hơn. Dưới bóng cây to sau nhà, Sa Mây lẩm nhẩm trong miệng những chữ mà cô đã được dạy. Cảm thấy thoã mãn trong lòng.

Một đôi mắt dõi theo cô, ánh mắt muốn khoá chặt lấy cô vậy. Đôi mắt hẹp dài như ưng muốn phá hết những thứ yên bình trước mắt này. Sa Mây cảm nhận được sự nóng bỏng xung quanh, cô ngẩng mặt lên. Đập vào mắt là một cậu trai đẹp đang ngồi trên xe lăn. Phải nói là rất đẹp. Cô chưa từng gặp ai đẹp như cậu. Nhìn cậu, cô sẽ nghĩ ngay đến một câu nói rất kinh điển “ đẹp mà độc”, bởi vì cô cũng đã từng tiếp xúc với một người như thế. Nhưng tất cả chỉ có vậy, cô vẫn cảm thấy đọc sách thú vị hơn. Cô đoán đây chỉ là một người mới được nhận nuôi nên không quan tâm nữa, cô vẫn tiếp tục với cuốn sách của mình. Tiếng rè rè tự động của xe lăn tiến đến, cho tới khi trước mắt cô xuất hiện hai bánh xe lăn, cô mới ngẩng lên nhìn. Một khuôn mặt tiến sát về phía cô, cúi đầu nhìn cuốn sách cô đang đọc.

- Lớp mấy rồi mà còn đọc mấy thứ trẻ con này.

Sa Mây cũng lười trả lời cậu, ngồi dịch lại sau né sang một bên.

- Liên quan tới anh sao.

Cậu ta rất kiên nhẫn.

- Em vừa rồi đọc sai chữ “hươu”. Nó là “hươu” không phải “hiêu”.

Sa Mây như tỉnh ngộ.

- Ồ, vậy sao.

- Em không định cảm ơn tôi sao.

- Cảm ơn.

Cảm giác như trêu Sa Mây rất vui. Cậu trai càng được nước lấn tới. Cậu ta tiến sát lại gần thêm nữa.

- Chỉ có vậy thôi.

Một vệt bẩn trên má Sa Mây. Cậu trai rất chú ý tới nó. Ma sui quỷ khiến, cậu vươn ngón tay lau qua má cô. Động tác chỉ dùng lại ở đó, rồi bất giác cậu rụt tay lại. Cậu không hiểu hành động của mình là gì, nhưng ý thức như điều khiển thôi thúc cậu làm cái hành động kia.

Sa Mây giật mình, cô thủ thế tay. Chỉ cần cậu trai tiến thêm một nhịp, tay cô đã cầm ngay một khúc que, sẽ châm đúng huyệt câm cho cậu. Như vậy, cậu ta sẽ đỡ lải nhải. Cái gì chứ châm điểm huyệt cô lại rất thạo. Bọn nhóc ở đây đã được nếm thử không ít. Lão độc vật chuyên chế thuốc, châm huyệt, thường xuyên thực hành trên người cô, trong quá trình châm, lão luôn đọc khẩu quyết vị trí. Do đó, xử lý mấy tên tép riu này chắc cô làm được. Mà phải nói đến, chẳng lẽ nhân mạch cô không tốt, gặp người đẹp nào tinh thần cũng quái gỡ. Niệm cho bản thân thanh thản.

- Cậu chủ ơi. Cậu chủ ở đâu.

Nghe tiếng gọi, cậu trai lùi xe lăn lại.

- Không trêu đùa em nữa.

Cậu tắt ngay khuôn mặt tếu táo, trở về trạng thái mặt lạnh tanh. Sa Mây cũng không muốn dây dưa, đứng dậy bỏ đi vào nhà. Hai vệ sĩ chạy tới.

- Cậu ở đây sao? Ông chủ đang cần gặp.

Cậu trai gật đầu. Vệ sĩ đẩy xe của cậu trở về nhà chính. Cậu vê vê hai đầu ngón tay khi chạm vào má cô bé lúc nãy. Rất lạnh. Cảm giác tay rất khác thường. Một sự thích thú như một món đồ chơi mình yêu thích vậy.

Cậu được đẩy đến khu vực nhà chính. Ở đó, nhân vật đặc biệt hay đúng hơn là bố của cậu đang ngồi với viện trưởng Hướng Dương. Bố của cậu cất giọng nghiêm nghị.

- Ta đã nói chuyện với viện trưởng. Ta sẽ tìm cho một người để bầu bạn dưới danh nghĩa là con nuôi của ta. Ta nghĩ nó sẽ giúp con giải toả tâm lí. Hai đứa trẻ chơi với nhau sẽ vui hơn.

Cậu trai cười qua kẽ răng, ánh mắt bén khiến người làm bố cũng e dè. Dù anh mới mười lăm tuổi, và có vấn đề về sức khỏe nhưng cái đầu của cậu khiến nhiều ông lớn phải dè chừng. Cậu là người điều hành cốt lõi của tập đoàn điện tử lớn nhất đất nước. Tiếng nói của cậu trong tập đoàn ngang ngửa có phần nhỉnh hơn so với người làm bố này.

- Bố nghĩ con thiếu người làm bạn.

Ông bố bất lực.

- Nhưng có người luôn bên cạnh con vẫn hơn.

Không biết sao, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của cô bé ngồi đọc sách dưới gốc cây. Ánh mắt lạnh lẽo kia làm cậu như nhìn thấy đồng loại của mình. Cái khuôn mặt nhỏ nhỏ gai góc kia làm anh bật cười, nụ cười khẽ nhưng cũng khiến cho ông bố già thấy hoang mang.

- Được thôi.

Cậu cất giọng.

Viện trưởng tập hợp rất cả lúc trẻ trong trại ngay trước sân. Bà cố gắng giới thiệu ưu điểm của từng đứa trẻ. Bình đứng giữa đám đông, cô bé rất muốn thu hút mắt nhìn của vị đại gia này. Cô biết, nếu được nhận làm con nuôi, cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi. Không chỉ vậy, tuổi của cô ta đã lớn, chỉ cần ba năm nữa, nếu không có ai nhận nuôi, cô ta sẽ không được ở đây nữa, phải tự bươn chải xã hội mà không có bất kì một sự trợ giúp nào. Cậu trai trẻ ngồi trên xe lăn bình lặng, nhìn một lượt. Từng khuôn mặt ở đây hoàn toàn không lọt vào mắt cậu ta. Sau hai lượt nhìn đi nhìn lại, thấy cậu ta im lặng không trả lời, ông bố mới cúi xuống nói khẽ.

- Ta thấy cô bé đứng giữa kia cũng được. Chọn nó nhé.

Cậu ta hoàn toàn bỏ ngoài tai lời bố mình, quay sang nói với viện trưởng Hướng Dương.

- Bà đã tập trung hết mọi người lại đây rồi ư.

Viện trưởng cười đáp.

- Đúng rồi. Chúng tôi đã tập trung hết ở đây. Cậu ưng ý ai, cứ nói. Tôi thấy cô bé Bình nhanh nhẹn, hoạt bát rất phù hợp với yêu cầu của cậu.

Nghe tên mình được nhắc đến, Bình thẳng lưng, cố gắng làm nổi bật mình trước mặt người thanh niên này. Từ nãy đến giờ. Cô ta phát hiện ra, người thanh niên này là người quyết định. Nhưng chưa kịp vui mừng, giọng cậu ta vang lên trầm mặc. Dù giọng còn non nớt, nhưng lại giống như một quả bom dội thằng vào mặt Bình.

- Bà dạy tôi cách làm việc sao. Ở đây còn thiếu một người, bà gọi ra đây.

Viện trưởng Hướng Dương ngơ ngác, bà vội trả lời.

- Đã không còn, còn..

Từ ai bà chưa kịp nói, thì ánh mắt ưng kia nhìn bà làm bà cứng họng. Bà nhanh chóng định thần lại, nghĩ trong bụng.

- Sao cậu chủ lại biết nó nhỉ.

Một đứa trẻ bề ngoài nhìn rất ngoan ngoãn, có một sở thích ham đọc sách. Nó rất thích sách. Nhưng bà cũng đã chứng kiến nó khác thường cỡ nào. Đứa trẻ nào chỉ cần bắt nạt nó, nó sẽ nhẹ nhàng đáp trả. Bằng một lí do nào đó, đứa trẻ kia sẽ đau ở một vị trí vô định trên cơ thể mà không biết nguyên nhân. Dù cho bác sĩ có khám thế nào, cũng không ra bệnh. Vài lần như vậy, bà phát hiện tất cả đều do nó. Bây giờ ở đây, lũ trẻ đều rất sợ cô bé ấy. Không biết nó đã đắc tội gì với cậu chủ nhỏ rồi. Nếu vậy, trại trẻ của bà sẽ làm sao đây.

Bà ta cười xõa lõa.

- À, đứa trẻ đó hơi …

- Tôi không thích nghe giải thích.

Cậu trai cắt ngang lời bà ta. Đuối lí, bà ta đành kêu hai đứa trẻ khác đi tìm nó. Chắc nó đang ngồi đọc sách ở đâu đó. Cũng may, nó sẽ không làm gì gậy hại nếu người ta không đụng đến nó.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play