Xuyên Sách Thành Bảo Bối Siêu Cưng Chiều Của Phản Diện
- Đẹp quá. Bông hoa này sao hôm nay mình mới phát hiện ra nhỉ.
- Ầm, ầm. Rẹt rẹt, xèo.
Một tia sét hỏa lôi rượt ngang chỗ cô ngồi. Viên minh châu vỡ vụn, nhưng bông sen xanh bên trong lại nguyên vẹn. Nó bị đập, găm thẳng vào xương quai xanh của Sa Mây. Cảm giác đau buốt đó không thấm vào đâu so với cảm giác sét đánh trúng, lồng ngực đau đớn , vỡ tan.
- Đây là cảm giác chết ư.
Sa Mây tan biến.
Tiếng trẻ con chơi đùa đánh thức Sa Mây lần nữa. Cô cảm giác được có người đang chạm vào mình.
- Dậy đi, dậy đi, sao lại nằm đây. Chắn đường tao rồi.
Cô mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là một người đàn ông đen đúa, dữ tợn đang quát vào mặt cô. Sa Mây ngơ ngác nhìn hắn ta. Bất ngờ pha chút hoảng loạn khiến cô không thốt nên lời. Ánh mắt cứ dán thẳng vào tên kia, làm tên kia có chút lạnh người. Hắn cảm thấy khác thường.
- Sao cái con ngốc câm này hôm nay khác thế nhỉ. Xui xẻo, đúng là mới sáng sớm đã gặp chướng khí.
Nghĩ đoạn, hắn bỏ đi. Sa Mây lúc này mới nhìn xung quanh nơi mình đang nằm. Một con hẻm nhỏ, xung quanh toàn nhà lụp xụp, tạm bợ. Chính xác hơn là một khu ổ chuột. Cô ngồi dậy, vươn cánh tay của mình trước mặt. Nhìn những ngón tay bẩn thỉu, lở loét, một dòng kí ức ùa về trong não bộ. Một cô bé mồ côi, ngốc nghếch. Mẹ mất, cô ở với bố. Nhưng bố cô cờ bạc, rượu chè, nhiều lần đi cả tháng mới về. Cô sống được là nhờ đi ăn xin và trợ giúp của mọi người. Lần này, bố cô đã đi ba tháng chưa về, không biết đã phiêu bạt nơi phương trời nào. Chắc ông ta nghĩ có một đứa con gái như cô có cũng bằng không, nên không bao giờ quan tâm sống chết. Cô cũng ngơ ngác như vậy, nên cũng sống vô thưởng vô phạt. Đến cả cái tên cũng không có, ai cũng gọi cô là ngốc câm. Lần này, là ba ngày cô chưa ăn gì, lại giành ăn với chó bị nó rượt, nên ngất đi. Linh hồn Sa Mây đã thay thế vào cô bé này.
Sa Mây ngồi dậy, cơ thể của cô bé mười tuổi yếu ớt, đứng không vững. Cô đứng lên lại ngã ngồi xuống. Một bà cụ bê đến cho cô một bát cháo loãng, mùi thơm của cháo hoa khiến bụng cô réo lên ầm ĩ. Cô chộp lấy húp xì xụp , không quan tâm có nóng hay không.
- Ăn chậm thôi. Bà cũng còn có vậy thôi.
Giọng bà lão vang lên khàn đặc. Sa Mây cũng không đáp lại, chỉ quan tâm đến bát cháo trước mặt.
Vài lần húp, bát cháo đã hết. Bụng có lương thực, Sa Mây cảm giác đã tỉnh táo hơn. Cô nhẹ giọng.
- Cảm ơn bà.
Không biết do tai bà đã lãng, hay giọng cô quá nhỏ, bà không đáp, chỉ gật đầu với cô. Bà còng lưng cầm bát cháo quay trở về nhà.
Sa Mây nhìn xung quanh, những đứa trẻ nghèo đang chơi quanh nhà. Cô theo kí ức trở về nơi được gọi là nhà của mình. Cảm giác hôi thối bốc lên. Một căn nhà lợp bằng tấm bờ rô vỡ, ánh mặt trời còn rọi thẳng vào nhà từ nóc xuống. Đây là một căn nhà không che được nắng, cũng chẳng che được mưa. Trong nhà không có gì, chỉ có một đám giấy báo cũ được quây lại như ổ chó. Cô đoán là giường ngủ của cô, vì trên đó còn một chiếc dép lê tổ ong giống như một chiếc cô đang đi ở chân.
Không tiền, không sức, không cha, không mẹ, cô được trở về năm mười tuổi như trước khi cô được lão độc vật nhận nuôi cô, mồ côi, không nơi nương tựa. Sa Mây ngồi lên đống báo cũ, thờ thẫn, không biết nên làm gì lúc này. Đây không phải là cảm giác chán nản, mà chỉ là cảm giác bỡ ngỡ chưa kịp thích nghi mà thôi. Nó không là gì với cảm giác bị điểm huyệt, treo ngược lên, miệng há ra, để cho nhện độc và rắn độc chui vào miệng, tự cắn xé nhau ở trong dạ dày. Cảm giác đau buốt tận tim gan như muốn nổ tung. Hay là lúc những giọt độc rắn và da cóc nấu quạnh lại cùng với cỏ ma tử thành viên, vị của nó như hàng trăm con rắn rết đang bò khắp người, cắn xé, gặm nhấm.
Sa Mây ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi. Cô cũng muốn để cho bản thân được thanh tịnh lại sau những năm tháng sống trong lo sợ, và kinh hoàng. Cô đã trở lại.
Sau khi ngủ no giấc, Sa Mây mở mắt. Cô đã tỉnh táo hơn, nhưng cơn đói lại đến. Bát cháo lúc trưa đã thấm hết. Bóng tối đang dần bao trùm. Cô bước ra khỏi nhà, con hẻm xác xơ. Những bữa ăn đạm bạc, vội vàng của buổi chiều tà.
Bà cụ lúc trưa dẫn theo một đứa cháu trạc tuổi cô, tay có xách theo một túi nilon tới trước mặt cô. Giọng cụ cất lên vẫn khàn. Lần này cô đã biết, cụ như mới ốm dậy.
- Bà mang cho cháu cái bánh bao. Cháu ăn đi.
Sa Mây cầm lấy chiếc bánh bao từ tay đứa cháu của cụ. Nó vừa cười, vừa nói.
- Chị ngốc. Chị ăn đi. Mấy hôm bà đi viện, bà rất lo cho chị. Hôm nay bà về, bà đã nấu cháo với mua bánh cho chị ăn rồi đấy
Thì ra, lâu nay nguyên chủ sống được một phần là nhờ bà cụ này. Bà cụ tuy nghèo, nhưng vẫn chia sẻ một chút đồ ăn cho cô. Theo như cô được biết, thì bà cụ ở cùng với vợ chồng con trai. Họ đều là công nhân nhà máy. Cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Xung quanh đây toàn là bán vé số, hoặc làm công nhân. Chỉ có người cha nguyên chủ là siêng ăn nhác làm, ham mê cờ bạc, muốn dỡ ngói nhà người ta về làm nhà xú nhưng toàn thua.
Sa Mây còn nghe bà cụ nói.
- Công an đã tìm thấy cha cháu. Ông ta đã bị dính líu tới một đường dây cờ bạc lớn, nên đã bị bắt. Chắc lần này phải đi rất lâu. Có thể cháu sẽ được trung tâm bảo trợ thu nhận. Ở đó cháu sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Sa Mây cười với bà, lần này cô cất tiếng cảm ơn rõ ràng mạch lạc làm bà cụ và cháu của bà rất ngạc nhiên. Bà thốt lên.
- Cháu biết nói. Cháu hết ngốc rồi sao.
Sa Mây gật đầu.
Bà cụ quay đi, lén lau dòng nước mắt.
- May quá, may quá.
Sa Mây quay trở về phòng. Bóng đèn leo lét đơn dây chiếu rọi cái bóng lẻ loi của cô lúc này. Cô ăn chiếc bánh bao nóng ngon lành, đồng thời cô nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Một cô bé mười tuổi, thì hiện tại không thể làm gì. Khi nào tới trung tâm bảo trợ, cô sẽ tính tiếp .
Updated 28 Episodes
Comments