Nhi đợi mọi người ăn xong mới đứng dậy cùng Loan dọn dẹp bát đũa, cô nhíu mày quay đi, bên chân bắt đầu đau nhói, hồi chiều vừa chườm đá mà giờ lại tiếp tục, Loan liếc xuống nhìn, cô quay ra lấy nốt bát trên bàn rồi chẳng biết vô ý hay cố tình mà dẫm lên chân đang đau kia của Nhi một cái, Nhi nhăn mặt định nói gì đó Loan đã tỏ vẻ lo lắng quay sang: " a ~ tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!"
Nhi lặng im không nói gì thêm, rửa xong đống bát thì cô cũng quay về phòng mình luôn để xử lí cái chân đau kia. Loan vừa hay dọn đĩa hoa quả ra bàn, trông thấy Nhi sắc mặt không tốt lắm đi qua, vẫn hỏi một câu cho có lệ: " cậu không ăn hoa quả sao?"
Hai anh em nhà kia cũng đồng loạt nhìn Nhi. Cô cười trừ lắc đầu nặng nhọc quay về phòng.
Thiên An quay sang hỏi Loan: " cậu ấy bị gì thế?"
Loan lắc đầu nói: " tôi cũng không biết thưa cậu!"
Thiên Ân vẫn lặng im không nói gì. Có nói chuyện với Thiên An thì có nhưng câu đực câu cái vì chuyện cậu đang quan tâm là chuyện khác kìa.
Ăn xong, Loan dọn nốt rồi quay ra khoá cửa cổng và cửa nhà cẩn thận, cô quay về phòng mình. Hai anh em nhà kia thì kéo nhau lên phòng.
Thiên An cười tươi nhìn anh trai: " dạo này anh thế nào rồi?"
Thiên Ân đờ đẫn quay sang: " không có gì! Em sang đấy có sụt tí cân nào không?"
Thiên An cười hì hì: " em không! Nghe anh Kim nói hôm trước anh không được khoẻ thì phải!"
" ừ! Tại chạy show nhiều quá ấy mà! Giờ anh khoẻ rồi! Mà em định ở đây đến khi nào?"
Thiên An liếc anh trai một cái lại cười toe: " em sẽ chuyển đến học cùng anh!"
Thiên Ân chớp mắt ngạc nhiên: " vậy luôn? Cũng không nói cho anh một câu?"
" a~~ muốn anh bất ngờ mà! anh kiếm đâu được hai cô giúp việc xinh thế? Nhất là cái cậu có mái tóc đen dài kia kìa!"
Thiên Ân tròn mắt: " ai cơ? Con nhỏ ngốc kia ấy à? "
Thiên An đưa tay lên cằm gật gù: " hình như tên Nhi thì phải!"
Thiên Ân cau mày: " em đi khám mắt chưa?"
"..."
" cô ta mà xinh á?"
Thiên An gật đầu cái rụp tỉnh queo nói: " xinh một cách đặc biệt! Em nói thật mà! Con mắt em nhìn người thì chỉ có chuẩn thôi!"
Thiên Ân thở dài quay ra phía cửa: " em nghỉ trước đi! Anh xuống nhà có tí việc!"
" ok"
Cạch....
Thiên Ân đi xuống dưới nhà. Mở tủ lạnh lấy tạm ít đá rồi quay ra tủ đồ nhỏ trong bếp lấy thuốc và băng đi tới phòng Nhi ngay gần đấy.
Lần trước cô ta miễn khoản gõ cửa, vậy thì lần này cậu cũng vậy đi ~ Thiên Ân một tay cầm túi đá, một tay ôm hộp thuốc cứ thế mở cửa đi thẳng vào bên trong. Thấy Nhi đang lúi húi lục tìm cái gì đó trong đống đồ của mình, Cậu nhẹ nhàng đặt hộp thuốc lên bàn rồi khoanh tay chăm chú nhìn..
" ở đâu ta??"
Nhi gãi đầu nhăn nhó, cuối cùng cũng tìm thấy thứ cần tìm. Cô mừng đến phát khóc, chỉ là một chú gấu bông thôi nhưng đối với Nhi nó rất quan trọng. Ôm chặt nó trong tay, Nhi đứng dậy, vừa mới quay người lại đã đụng phải ai đó đang đứng lù lù đằng sau từ lúc nào không hay.
Bộp...
Chú gấu rơi xuống sàn, Nhi vội vàng nhặt con gấu lên, nhăn mặt nhìn lên:" cậu định giết tôi hả? Sao vào đây mà không nói câu nào? Lại còn đứng lù lù một đống đằng sau nữa"
Thiên Ân nhún vai nói: " thấy cô mải mê quá nên tôi không tiện nói! Mà cô bao nhiêu tuổi rồi? Lớn vậy mà còn thích chơi gấu bông sao?"
Nhi trừng mắt nhìn con người đáng ghét kia một cái lại ngồi phịch xuống giường: " kệ tôi! Liên quan gì đến cậu! Mà cậu vào đây có chuyện gì thế?"
Nhi nói mà hai tay vẫn ôm chặt chú gấu trong lòng. Thiên Ân lắc đầu rồi khẽ ngồi xuống trước mặt Nhi. Cô chớp chớp đôi mắt đen láy kia khó hiểu nhìn hành động của ai đó. Thiên Ân vừa mới đụng tới chân Nhi đã theo phản xạ rụt lại: " cậu tính làm gì?"
Thiên Ân thở dài nhìn lên: " chân đau không xử lí đi! Ngồi yên đấy cho tôi!"
Nhi tự nhiên bị quát, ngồi im thin thít, Thiên Ân cẩn thận xoa vùng chân bị sưng tấy của Nhi, cô nhíu mày nhìn xuống: " sao cậu biết?"
Thiên Ân nhướn mày bình thản nói: " đúng là con nhỏ ngốc! Bị thương vậy còn cố làm! Tôi cũng có mù đâu mà không thấy?"
Nhi trừng mắt nhìn mái tóc đen láy trước mặt kia: "đấy là việc cậu giao cho tôi mà! Giờ cậu lại nói vậy? Chơi khăm tôi hả?"
"..."
Chỉ có con ngốc như Nhi mới không hề hay biết có xe ô tô trở Thiên Ân đi ngay đằng sau lúc tan học, đương nhiên là mặt mũi nhăn nhó ra sao, điệu bộ tập tễnh vì chân đau thế nào cậu đã thấy hết. Thiên Ân mải " chăm sóc" cái chân mà không để ý, có ai đó đã gật gù từ lúc nào không hay.
10' sau
Thiên Ân dọn dẹp đống dưới sàn, vừa dọn vừa nói: " Xong rồi đó! Cô lần sau cũng để ý chút đi! Không làm được thì nhờ Loan! Đừng có cố!"
"..."
" khinh tôi tới mức không thèm trả lời luôn à?"
"..."
Thiên Ân nhíu mày ngẩng lên nhìn. Nhi ngủ gật mất tiêu rồi. Con nhỏ này dễ ngủ thật! Lúc nào cũng thấy cô ta trong cái tình trạng gật gù thế này đấy, đứng cũng ngủ được, học cũng ngủ được, dựa cửa cũng ngủ được và giờ thì chườm đá cũng ngủ được luôn? Cậu cốc nhẹ đầu Nhi một cái rồi đỡ cô nằm xuống, đắp chăn ngang bụng qua cho Nhi rồi quay ra ngoài.
Cạch...
Thiên An thấy ai đó quay trở lại sau một thời gian khá lâu liền quay sang: " anh vừa đi đâu đó?"
Thiên Ân lắc đầu leo lên giường: " không có gì đâu! Mà em định bao giờ chuyển đến học?"
" chắc mai hoặc ngày kia! Có chuyện gì sao?"
"không có gì! Anh chỉ hỏi vậy thôi! Muộn rồi! Đi ngủ thôi!"
Thiên An nghe lời, đặt gọn quyển sách sang một bên rồi vươn tay tắt điện, sau đó nằm xuống giường. Lâu lắm rồi hai anh em không gặp nhau. Hồi bé anh em đi đâu làm gì cũng dính lấy nhau như keo, vậy mà lớn lên mỗi người một nơi, thi thoảng mới có dịp gặp mặt nhau ~
Bộp!
Thiên Ân nhíu mày nhìn cánh tay ai đó vắt ngang qua người mình: " lớn rồi vẫn không bỏ được hả?"
Thiên An cười hề hề nằm thẳng gọn sang một bên: " chậc! Yêu thương anh quá ấy mà ~ "
"..."
" ha ha! Ngủ ngủ ngủ nào! Em đùa đó! Anh ngủ ngon!"
Thiên Ân phì cười quay đi: " ngủ ngon!"
Updated 62 Episodes
Comments
Bảo Trâm
Chưa thấy anh em trai nào thân thiết như vậy
2022-08-11
1