Buổi sáng Doãn Tịch chỉ nhìn thấy một phần ăn sáng dành cho Tần Viêm được người giúp việc đặt ở bàn ăn, vẻ mặt cô gượng gạo biết rằng ở đây đối với Tần Viêm hay là người làm thì cô không là gì cả.
Không đợi Tần Viêm xuống nhà, cô rời đi trước khi nghe anh mắng chửi, công việc ở bệnh viện kể từ khi chuyện đó xảy ra có chút không ổn, vẫn có nhiều người bàn tán những chuyện được báo chí đưa tin.
“A Tịch, cậu ăn sáng chưa?” Trịnh Tây Du chạy đến trên tay còn cầm túi bánh bao được đặt trong hộp kính cẩn thận.
Doãn Tịch đang đi về phòng làm việc nghe gọi cũng khẽ quay đầu lại, thấy Tây Du vui vẻ chạy đến cô cũng dừng bước đợi cô nàng.
“Bánh bao đậu xanh, có muốn không?” Tây Du cầm túi bánh đưa đến trước mặt cô.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhất thời quên đi những chuyện không vui: “Cậu cũng chịu thức sớm để xếp hàng thật đấy.”
Khoác vai Doãn Tịch, Tây Du cùng cô vừa đi vừa nói chuyện, chuyện Doãn Tịch kết hôn ai cũng biết còn nói cô nhờ hại chị gái nên mới được gã vào Tần Gia chỉ riêng Tây Du biết cô không phải loại người như vậy.
“Thế nào nói tớ nghe một chút, đêm tân hôn có phải rất mãnh liệt không? Trông cậu mệt mỏi thế này mà.”
Nụ cười của Doãn Tịch trở nên gượng gạo, đến phòng làm việc cầm lấy một chiếc bánh bao đậu xanh, tiện thể trả lời Tây Du: “Rất mãnh liệt, cậu cũng nên kết hôn trải nghiệm đi.”
Nói xong thì cô đóng cửa phòng làm việc, Tây Du bĩu môi chê bai cô, đúng là mê trai bỏ bạn, chưa gì đã giục người ta kết hôn rồi, lập gia đình xong liền xúi giục người khác như vậy sao?
Cô thở hắt ra một hơi, mãnh liệt gì chứ cô đây mới bị đuổi ra khỏi phòng, còn chưa bị tống cổ ra khỏi nhà đã là may mắn lắm rồi đừng nói đến chuyện đêm tân hôn thế nào.
Giữa hai người họ làm gì có đêm tân hôn, anh chỉ cần nhìn thấy cô đã hận không thể bóp chết cô ngay lập tức rồi.
Tần Viêm đến công ty, anh chẳng thèm hỏi về cô sau khi bị anh đuổi ra khỏi phòng, trong ký ức của anh cô như chưa từng tồn tại, gặp mặt thì mới nhớ ra còn không nhìn thấy anh cũng không nhớ nổi cô là vợ mình.
Anh ngồi trong phòng họp, lật qua lật lại bản phân tích dự án và số liệu của tháng trước, vẫn không gì thay đổi doanh thu vẫn tăng, lợi nhuận duy trì một cách ổn định.
Tiếng chuông điện thoại đặt bên cạnh khẽ run lên, anh đưa mắt nhìn một lúc mới cầm điện thoại ra ngoài.
“Là em, anh có số của bác giúp việc không hôm nay em phải trực bệnh viện không thể về sớm được.” Giọng Doãn Tịch gấp gáp, cô vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật được nhân viên đưa đến lịch trực mới phát hiện mình trực buổi tối.
Cô
Cô đã hẹn sau khi tan tầm sẽ học công việc ở nhà, hôm nay ở lại trực đêm đến sáng mai nên cô không thể học được, cô muốn nói với bác ấy một tiếng như vậy sẽ không cần đợi cô.
Sắc mặt Tần Viêm tối sầm lại, anh lạnh lùng trả lời cô qua điện thoại: “Bệnh viện chỉ có cô là bác sĩ sao? Doãn Tịch cô đừng quên cô vừa mới kết hôn đấy, được hay không được thì xin nghĩ việc đi, loại người như cô cũng không xứng làm bác sĩ đâu.” Thái độ khinh bỉ cô của anh truyền qua điện thoại rõ mồn một.
“Em chỉ nhờ anh nói với bác ấy một tiếng, em sợ bác ấy sẽ đợi em.” Không phải cô không làm, cô cũng biết mình mới kết hôn nhưng bây giờ cô có thể nhờ được ai chứ, Tây Du cũng phải ở lại trực mà đâu chỉ riêng một mình cô.
“Tôi bảo cô nghĩ việc đi, cô hỏng tai rồi sao mà không nghe thấy.” Tần Viêm chao mài đầy khó chịu, anh cảm thấy phiền chết đi được, đừng nói là nhìn mặt ngay cả giọng điệu giả vờ ngoan ngoãn của cô anh cũng không muốn nghe.
Đầu dây bên kia Doãn Tịch cắn chặt môi, cô siết lấy vạt áo blouse trắng của mình đến mức nhăn nheo, nhẹ nhàng đáp lại anh: “Em sẽ sắp xếp, xin lỗi làm phiền anh rồi.”
“Lần sao đừng gọi cho tôi, nghe thấy giọng cô tôi buồn nôn chết đi được.”
Anh dứt khoát cúp máy, quay lại phòng họp bầu không khí u ám lan tỏa khiến mọi người bên trong cảm thấy có chuyện rồi, bọn họ vẫn nên tranh thủ báo cáo xong rồi chuồng ngay.
Thở dài một hơi, hai tay day day thái dương Doãn Tịch cô có hơi đau đầu không biết là vì những chuyện xảy ra giữa cô và Tần Viêm hay là vì gần đây cô ăn uống không đầy đủ cộng thêm công việc quá nhiều nữa.
Mở ngăn tủ lấy một viên paracetamol uống để giảm đau đầu, chưa kịp nghĩ ngơi thì cửa phòng khám lại bị đẩy vào.
Nữ y tá cầm trên tay là bảng kiểm tra sức khoẻ và bệnh nền, vội vã nói với cô: “Chị Tịch, có bệnh nhân cần phẫu thuật cậu ta bị gãy xương mở ở tay, không có bệnh nền.”
Doãn Tịch gật đầu cô thay đồ bảo hộ nhanh chóng xịt khử trùng rồi mới bước vào phòng phẫu thuật, tay cô thuần thục cân chỉnh kiểm tra miệng vết thương.
Gãy xương mở rất nguy hiểm nếu không cẩn thận rất dễ cắt trúng tế bào, vậy nên cần phải hết sức cẩn thận để kiểm tra và nẹp lại.
Người này không già còn rất trẻ, thoáng qua tầm tuổi cô, nhìn quần áo có chút bẩn thế này xem ra là vừa té xe rồi, mấy người này lái xe gấp gáp làm gì chứ, đi nhanh cũng đến đi chậm cũng đến, lại để xảy ra tai nạn phiền phức thế này.
Nữ y tá bên cạnh không ngừng chậm mồ hôi cho cô, không hiểu sao hôm nay Doãn Tịch lại túa mồ hôi trám nhiều hơn bình thường, những người bên cạnh thầm nghĩ ca phẫu thuật nghiêm tục đến vậy sao?
Updated 23 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Đã ghét rồi thì cho dù có nói gì cũng không thể ưa nổi, chị nhờ anh có chút xíu việc anh không làm thì thôi mà anh phải nói những lời quá đáng thế/Hey/
2025-09-23
7
Ly Ly
Tự dưng mong đây là na8 quá trời 😁
2025-09-23
2
Trần Kim Dung
Mới vào truyện mà thấy đau lòng rồi, ra nhiều ch đi tg
2025-09-23
1