Hiểu lầm đầu tiên

Buổi sáng thứ ba sau lễ cưới, trời trong hiếm hoi sau những ngày mưa, Thần Tuyết dậy sớm, cùng người làm dọn lại khu vườn phía đông, mẹ chồng cô nói muốn đem mấy chậu hoa cúc ra phơi nắng, nên cô chủ động phụ giúp, đôi tay vốn quen với đất cát, chẳng ngại bẩn, cũng chẳng sợ nắng, cô thấy nhẹ nhõm nhất khi được chạm vào cây cỏ chỉ khi ấy, cô mới có cảm giác mình vẫn đang sống thật sự.

- Thiếu phu nhân, nghỉ tay chút đi, để chúng tôi làm nốt.

Một người giúp việc lên tiếng, nhưng cô chỉ cười lắc đầu.

- Không sao đâu, em quen rồi, ở quê em vẫn làm thế này mỗi ngày.

Người giúp việc nhìn cô với ánh mắt cảm mến, khẽ gật đầu, cô không biết rằng, ở trên ban công tầng hai, có người đang nhìn xuống ánh mắt lạnh và u ám, Khải Thiên dựa vào lan can, điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay, khói thuốc mờ nhòa gương mặt anh, nhưng sự khó chịu trong mắt vẫn rõ rệt.

Cô gái ấy, trong bộ váy đơn giản, đang cười với người giúp việc, cười hiền lành như thể nơi này là nhà mình từ bao giờ, anh hít sâu, dập điếu thuốc, rồi quay vào phòng.

- Diễn cũng khá đấy, Châu Thần Tuyết, giờ ngay cả người làm cũng đứng về phía cô.

Buổi trưa, bà Trần ra ngoài dự tiệc cùng bạn, ong Trần đến công ty, trong biệt thự chỉ còn vài người giúp việc và hai vợ chồng, Thần Tuyết ở trong bếp, định chuẩn bị một ít canh thịt hầm cho buổi tối, món này mẹ chồng cô thích, cô chỉ muốn thể hiện chút lòng thành, cô đang thái cà rốt thì điện thoại reo, là mẹ cô gọi đến, giọng mẹ run run.

- Tuyết nhi à, ba con trở bệnh rồi, bác sĩ bảo phải nằm viện mấy ngày, mẹ không muốn con lo, nhưng tiền thuốc lần này hơi nhiều.

Thần Tuyết siết chặt điện thoại, giọng khẽ run.

- Dạ, con hiểu rồi, con sẽ tìm cách gửi về sớm.

Cúp máy, cô đứng lặng, tiền thứ mà nhà họ Trần có thừa, nhưng cô lại không dám xin, nếu Trần Khải Thiên biết, anh sẽ nghĩ gì, rằng cô lấy anh vì tiền sao, cô mở tủ tìm chiếc vòng cổ vàng mà mẹ chồng tặng hôm cưới, cô định sẽ mang nó đi cầm tạm, chỉ đủ chi phí thuốc men, cô cẩn thận cho nó vào hộp nhỏ, để trong túi xách.

Không ngờ, chính hành động ấy đã trở thành nguồn cơn của hiểu lầm đầu tiên, buổi chiều, khi cô đang chuẩn bị ra ngoài, quản gia bước vào, giọng nhỏ nhẹ.

- Thiếu phu nhân đi đâu vậy ạ?

- Dạ con đi ra ngoài một lát có việc riêng thôi ạ.

- Có cần tôi gọi tài xế không?

- Dạ không cần đâu, con đi gần thôi.

Cô mỉm cười, khoác áo, rồi rời đi, chưa đầy mười phút sau, người giúp việc tên Mai vốn thân thiết với bạn gái cũ của Trần Khải Thiên bước vào phòng khách, thấy hắn đang làm việc.

- Thiếu gia, em…em có chuyện muốn nói.

Anh ngẩng lên, ánh mắt lạnh.

- Gì?

- Em thấy cô Thần Tuyết vừa lấy cái hộp nữ trang mẹ cất trong tủ, rồi giấu vào túi xách, sau đó cô ấy đi ra ngoài, không nói với ai, em sợ…sợ cô ấy mang đi bán.

Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, Trần Khải Thiên ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên.

- Cô chắc chứ?

- Dạ, em thấy rõ mà.

- Được rồi.

Anh đứng dậy, cài khuy áo vest.

- Cảm ơn vì đã nói thật.

Trời chiều chuyển xám, Thần Tuyết vừa bước ra khỏi tiệm cầm đồ nhỏ ở góc phố, trong tay cô là một tờ biên nhận gấp gọn, cô thở ra nhẹ nhõm số tiền này đủ để mẹ lo cho ba trong vài ngày.

Cô không hối hận, chỉ thấy hơi chua xót, vật người ta tặng, cô lại phải bán đi, chỉ để cứu lấy người thân của mình, khi cô vừa về đến cổng biệt thự, đã thấy hắn đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh như băng.

- Đi đâu về?

Giọng anh trầm, sắc, cô hơi sững.

- Em...ra ngoài có việc.

- Việc gì?

- Việc riêng, không liên quan đến anh.

Anh bật cười khẽ, tiến lại gần, nắm cổ tay cô, giật mạnh chiếc túi xách.

- Vậy để tôi xem thử ‘việc riêng’ của cô là gì.

- Anh làm gì vậy?

Cô hoảng, cố giằng lại, nhưng anh đã mở túi, rút ra tờ giấy biên nhận, chỉ một giây, ánh mắt anh tối sầm.

- Cô đi cầm đồ?

- Vâng…là em.

- Là cô lấy nữ trang mẹ tôi tặng, mang đi cầm?

Anh cắt lời, giọng gằn xuống.

- Cô đúng là không làm tôi thất vọng.

- Không phải như anh nghĩ.

- Không phải?

Anh cười khan.

- Cô tưởng tôi ngu à, Châu Thần Tuyết? Cô vừa bước chân vào nhà họ Trần đã vội vã bán đồ lấy tiền, bao nhiêu là đủ? Cần tôi ký thêm tấm séc cho cô không?

Cô lắc đầu, nước mắt dâng lên.

- Anh hiểu lầm rồi, em chỉ...

- Câm đi.

Anh quát, ánh mắt rực lên vì giận.

- Cô nghĩ trò thương hại, giả vờ hiền lành của cô khiến tôi thay đổi sao? Tôi đã cảnh báo rồi đừng diễn kịch trước mặt tôi.

Anh ném túi xuống đất, rồi bỏ đi, tiếng giày anh vang lên lạnh lẽo, kéo dài đến tận hành lang, cánh cửa đóng sập lại, khiến căn nhà như rung lên một nhịp, Châu Thần Tuyết khụy gối xuống, nhặt lại từng món đồ rơi vãi, mảnh giấy cầm đồ ướt nhòe bởi nước mắt.

Cô muốn hét lên rằng “em chỉ muốn giúp ba em”, nhưng biết rằng, nói gì cũng vô ích, với anh mọi lời cô nói đều là giả dối.

Đêm xuống, mưa rơi lại rả rích ngoài hiên, như chưa từng dứt, Thần Tuyết ngồi trong phòng, mở điện thoại, nhìn tin nhắn mẹ gửi.

- Ba con đỡ hơn rồi, bác sĩ nói tạm ổn, con đừng lo quá.

Cô mỉm cười nhẹ, nhưng nước mắt lại rơi, ít nhất có người còn tin cô dù người đó cách cô cả trăm cây số, phòng đối diện, người đàn ông ngồi bên cửa sổ, khói thuốc quanh quẩn trong không khí, tờ giấy biên nhận nằm trên bàn, chữ viết nguệch ngoạc của tiệm cầm đồ khiến anh thấy buồn nôn.

Anh nhớ lại đôi mắt của cô khi bị anh ném túi xuống đất, ánh mắt không tức giận, không oán hận, chỉ có nỗi buồn trầm lặng, một phần trong anh muốn tin rằng có gì đó sai, nhưng rồi lý trí lạnh lùng dập tắt mọi ngờ vực.

- Cô ta là kiểu người như thế, ngây thơ, dịu dàng chỉ để khiến người khác thương hại.

Anh siết chặt điếu thuốc, tàn rơi xuống sàn, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ như thể anh vừa làm điều gì đó không thể rút lại, sáng hôm sau, khi không thấy con dâu mình đâu, bà Trần hỏi.

- Con dâu mẹ đâu rồi?

Người giúp việc đáp khẽ.

- Thiếu phu nhân xin phép về quê một chuyến, nói ba bệnh nặng, thiếu phu nhân đi sớm lắm ạ.

Bà Trần cau mày, còn Khải Thiên ngẩng lên, ánh mắt khựng lại, một cảm giác khó tả len vào tim anh vừa là ngạc nhiên, vừa là một nỗi chua chát khó nói thành lời.

- Về quê?

Anh thầm nhủ, rồi khẽ cười nhạt.

- Tốt, ít nhất thì cô ta cũng biết nơi mình thuộc về.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ôi chán anh ghê vậy đó, ác cảm của anh dành cho chị quá nhiều nên luôn lấn át đi chút ấm áp thi thoảng nhen nhóm trong tim. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ghét ai ghét cả tông ty họ hàng quả ko sai. Uhm thì chị nghèo thật anh ah, hoàn cảnh của chị cũng đang rất khó khăn nhưng chị ko tham tới nỗi đánh đổi nhân cách để lấy vật chất đâu. Anh đã ko muốn tin rồi thì giải thích cũng bằng thừa, cố giải thích anh còn cho là viện cớ, thôi chị âm thầm chịu đựng tất cả đấy, ko tin anh cứ việc tìm lý do vậy thôi.

2025-10-21

13

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Có một câu anh nói rất đúng nhé, chị luôn biết thân biết phận, luôn biết nơi mình thuộc về là ở đâu. Chị ko mơ mộng cao sang phú quý những thứ không thuộc về mình, của anh anh cứ hưởng đi chị cũng không cướp mất đâu mà anh phải thái độ dữ thế. Bị hiểu lầm nhưng chị cũng chỉ biết nuốt nỗi buồn nơi đáy mắt... mới vài chương thôi mà cảm giác chị bị bạo hành tinh thần ghê gớm/Scowl/

2025-10-21

10

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

Hiểu lầm đầu tiên và cũng là tổn thương lớn đầu tiên cô phải chịu. Kiên cường lên cô gái nhỏ. Dấn bước vào cuộc hôn nhân này đã biết trước những tháng ngày sóng gió nhưng chỉ cần một ngày sống, có thể giúp đỡ ba mẹ cũng là một ngày đáng sống, còn sống sẽ còn hy vọng và biết đâu… ngày mai trời lại sáng

2025-11-26

2

Toàn bộ
Chapter
1 Đám cưới không tình yêu
2 Lạnh lẽo trong ngôi nhà ấm áp
3 Hiểu lầm đầu tiên
4 Bị ép quay về
5 Bữa tiệc của giới thượng lưu
6 Ánh sáng nhỏ trong ngôi nhà lớn
7 Sóng ngầm trong gió
8 Khoảng lặng trong ánh chiều
9 Dã ngoại mùa hạ
10 Lý do để gặp lại
11 Gặp lại trong nắng sớm
12 Dự án ánh trăng nhỏ
13 Sợi dây vô hình
14 Cơn ghen của Trần Khải Thiên
15 Ngọn lửa trong bóng tối
16 Khoảng lặng trong anh
17 Bạn thân cùng tần số
18 Không gặp nên thấy nhớ
19 Phạt nhẹ để ranh đe vợ nhỏ
20 Tâm trí hỗn độn
21 2 ngày không có cô
22 Nấu ăn cho vợ
23 Về quê
24 Cơn ác mộng trong rừng
25 Vòng tay vững chãi
26 Uống sữa bò
27 Cưng vợ
28 Quay về thành phố
29 Dịu dàng của anh
30 Cả thế giới biết em là vợ anh
31 Khi anh không còn nhẫn nhịn
32 Giữ vợ hơn giữ của
33 Ở đâu cũng có tình địch
34 Muốn có con với em
35 Chẳng phải tại anh à
36 Mẹ giành vợ của con
37 Thiếu hơi chồng
38 Chiều em
39 Chiếc bớt hình chiếc lá
40 Tiểu thư Trịnh gia
41 Xa hoa nhung lụa
42 Đồng Di Di
43 Cố tình xuất hiện trước mặt
44 Mùi nước hoa
45 Để vợ mắng mình
46 Dạy dỗ cô ta
47 Ngất xỉu
48 Người chen ngang truyền kỳ
49 Dùng tay của em
50 Tai nạn năm xưa
51 Phía sau ẩn khuất
52 Trả giá cho việc mình làm
53 Hai bảo bối đến rồi
54 Bù lại cho anh
55 Hai chàng tiểu bá vương
Chapter

Updated 55 Episodes

1
Đám cưới không tình yêu
2
Lạnh lẽo trong ngôi nhà ấm áp
3
Hiểu lầm đầu tiên
4
Bị ép quay về
5
Bữa tiệc của giới thượng lưu
6
Ánh sáng nhỏ trong ngôi nhà lớn
7
Sóng ngầm trong gió
8
Khoảng lặng trong ánh chiều
9
Dã ngoại mùa hạ
10
Lý do để gặp lại
11
Gặp lại trong nắng sớm
12
Dự án ánh trăng nhỏ
13
Sợi dây vô hình
14
Cơn ghen của Trần Khải Thiên
15
Ngọn lửa trong bóng tối
16
Khoảng lặng trong anh
17
Bạn thân cùng tần số
18
Không gặp nên thấy nhớ
19
Phạt nhẹ để ranh đe vợ nhỏ
20
Tâm trí hỗn độn
21
2 ngày không có cô
22
Nấu ăn cho vợ
23
Về quê
24
Cơn ác mộng trong rừng
25
Vòng tay vững chãi
26
Uống sữa bò
27
Cưng vợ
28
Quay về thành phố
29
Dịu dàng của anh
30
Cả thế giới biết em là vợ anh
31
Khi anh không còn nhẫn nhịn
32
Giữ vợ hơn giữ của
33
Ở đâu cũng có tình địch
34
Muốn có con với em
35
Chẳng phải tại anh à
36
Mẹ giành vợ của con
37
Thiếu hơi chồng
38
Chiều em
39
Chiếc bớt hình chiếc lá
40
Tiểu thư Trịnh gia
41
Xa hoa nhung lụa
42
Đồng Di Di
43
Cố tình xuất hiện trước mặt
44
Mùi nước hoa
45
Để vợ mắng mình
46
Dạy dỗ cô ta
47
Ngất xỉu
48
Người chen ngang truyền kỳ
49
Dùng tay của em
50
Tai nạn năm xưa
51
Phía sau ẩn khuất
52
Trả giá cho việc mình làm
53
Hai bảo bối đến rồi
54
Bù lại cho anh
55
Hai chàng tiểu bá vương

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play