(Xuyên Sách) Trưởng Công Chúa Đổi Tính Rồi!!!
Điện Thái Thường, bên trong tẩm điện lúc này không khí đang hết sức căng thẳng.
Đám cung nữ, thái giám hết tới rồi lui, không ngừng xoay quanh một nữ tử đang nằm trên giường. Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo nhưng trắng bệch như tờ giấy, mà vẻ mặt của bọn họ thì xám xịt, chết lặng, giống như đã mất hết hi vọng sống cũng không muốn vùng vẫy nữa.
Tình trạng này chấm dứt khi nữ tử trên giường có động tỉnh.
"Khụ khụ..."
Đám người như bị bấm nút dừng, đồng thời ngừng lại quay đầu nhìn về phía giường. Vẻ mặt thoáng có chút thay đổi, nhưng cũng chỉ là thêm một chút kinh hỉ, còn lại là hoảng sợ, khó hiểu.
Sau đó không biết là ai bắt đầu la lên.
"Điện hạ?"
"Người đâu! Điện hạ tỉnh rồi! Thái y!"
"Mau báo cho bệ hạ!"
"Điện hạ người thấy sao rồi!"
Trong chốc lát trở thành một trận người ngã ngựa đổ.
Thái y? Bệ hạ? Chỉ có Hứa Vân Hinh vừa mới ho lên hai tiếng còn chưa kịp lấy hơi đã bị dọa cho choáng váng.
Chuyện gì thế này? Đây là đâu?
Còn cái đám oanh oanh yến yến trước mặt này là gì nữa? Cung nữ trong phim cổ trang sao? Hứa Vân Hinh cảm thấy đầu óc đang hỗn độn của mình không đủ dùng nữa rồi.
Nhưng rất nhanh cô đã không nghĩ được gì nữa, bởi vì lạnh quá.
"Ưm, lạnh..."
Sao lại lạnh thế này?
Rõ ràng hôm qua cô còn than nóng đến mức hận không thể cởi chuồng ở trong phòng không thèm ra ngoài. Thứ thời tiết quỷ quái của phương Bắc thật khiến người ta muốn đột tử, cho dù Hứa Vân Hinh đã chuyển đến sống được năm năm nhưng vẫn không thể thích nghi được.
"Lạnh? Mau! Mau lấy thêm chăn đến đây!"
Đang lúc Hứa Vân Hinh lạnh đến mơ hồ thì trên người đã được quấn thêm một lớp chăn. Cô bị sức nặng của nó kéo hồn về, vô thức kéo chăn đắp kín mình, thế nhưng cũng chẳng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cái lạnh kia giống như phát ra từ trong xương, làm sao cũng không hết lạnh được.
"Điện hạ, vẫn lạnh sao?"
Hứa Vân Hinh vô thức gật đầu, bấy giờ cũng chẳng quan tâm nổi mình đang ở đâu, những người này là ai nữa mà yếu ớt thều thào: "Sao lại lạnh như vậy..."
Đương lúc này bên mặt xuất hiện một làn hơi nóng khiến người ta hướng tới. Mặc dù nó mang theo mùi hương không dễ ngửi.
"Điện hạ uống miếng canh gừng, sẽ không lạnh nữa."
Canh gừng?
Hứa Vân Hinh bất giác nhăn mũi, cô ghét gừng.
Nhưng mà tiềm thức vẫn biết chén nước gừng đang bốc hơi nóng này sẽ cứu lấy mình nên cô vẫn theo bản năng ôm lấy nó, được người khác dựng dậy uống vài ngụm.
Quả nhiên cả người đã thoải mái hơn.
Hứa Vân Hinh thích hưởng thụ, tùy hứng là thật nhưng chưa từng muốn hành xác mình nên cô ôm chén nước gừng, gắng gượng uống sạch rồi co quắc ngã vào chăn.
Sống... Sống rồi.
Ít nhất là không còn thấy lạnh khủng khiếp như vậy nữa.
Nhưng mà Hứa Vân Hinh đã vui mừng quá sớm.
Một lát sau cô lại bắt đầu nóng đến mức muốn bốc cháy, phản ứng đầu tiên là muốn đạp chăn.
Trước lúc đó thái y trong miệng những người nà cô cảm thấy giống cung nữ đã tới, bắt mạch cho cô xong thấy vậy thì nói: "Không, không được để điện hạ hất chăn ra."
Hứa Vân Hinh nóng đến mơ hồ nghe thấy lời này thì muốn nổi đóa.
Nhưng mà cô thật sự yếu lắm, không thể túm lấy hai cọng râu cá trê của lão thái y kéo đứt luôn.
Cuối cùng cô cũng không làm được gì khi cơn mệt mỏi kéo tới, cô mê man trong tiếng hô của đám oanh yến, cái gì mà "hoàng thượng vạn tuế", bên tai còn có một giọng nam trầm vừa uy nghiêm vừa ôn hòa hỏi: "Trưởng công chúa sao rồi?"
Cái gì...
Ba chữ "trưởng công chúa" như vòng xoáy đen.
Linh hồn Hứa Vân Hinh bị kéo vào đó, suýt thì bị một lượng tin tức khổng lồ hoang đường cùng cực đánh cho tan nát.
"Hoàng thượng! Ta thích Thiếu Khanh! Ta nhất định phải làm chính thê của chàng!"
"Hoang đường! Trịnh kinh doãn là người đã có gia thất! Muội còn muốn hoành đao đoạt ái sao!"
"Ta không biết! Ta chính là trưởng công chúa! Vì sao lại thua kém một nữ tử nhà viên ngoại thấp kém chứ!"
"..."
"Trưởng công chúa xin hãy tự trọng! Ta sẽ không cưới ngươi."
"Vì sao? Vì sao chàng lại không cưới ta? Bổn cung là trưởng công chúa của Đại Càn! Chẳng lẽ chàng không muốn đứng vững gót chân trong triều ư? Chàng có tin hay không chỉ cần ta nói một lời thì cái chức Kinh phủ doãn kinh đô của chàng cũng chỉ là hư danh thôi!"
"Tùy trưởng công chúa, cùng lắm ta xin hoàng thượng cho trở lại Hàng Châu làm một chức tri phủ nhỏ bé mà an nhàn."
"Chàng!"
"..."
"Ngươi là cái thá gì mà đòi tranh với ta! Dựa vào nghiệt chủng trong bụng ngươi ư!"
"Trưởng công chúa xin đừng làm khó dân phụ nữa..."
"Ngươi còn biết bổn cung là trưởng công chúa thì thức thời nhường vị trí chính thê ra! Có khi ta sẽ niệm tình mà để ngươi làm thiếp của chàng! Nếu không, ngươi có tin hay không ta khiến cho mẹ con ngươi đều tán thân dưới hồ này."
"Không, trưởng công chúa, xin ngươi tha cho chúng ta đi."
"Bổn cung..."
Bùm!
Tiếng nước bắn tung tóe cùng cơn lạnh buốt thấu tim đột ngột ùa tới khiến Hứa Vân Hinh suýt thì đột tử ngay lập tức.
Trước khi triệt để hôn mê, Hứa Vân Hinh nghẹn ngào nuốt một ngụm máu suýt phun ra thầm nghĩ: Thật con mẹ nó hoang đường.
Updated 42 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Sao bà không nổ một phát full luôn đi chứ 20 chương kiểu này vẫn còn ít:)) còn chưa cả nhận thông báo truyện mới mà đã hoa cả mắt, này lăn hết ngày mai chưa xong/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-11-01
4
Phạm Tuyết Mai
giờ mới đọc đây, ko biết cày từ giờ tới lúc đi ngủ có hết ngần này chg ko đây😂😂
2025-11-03
1
So Lucky I🌟
Đang lang thang bên forum thì lại gặp ngay truyện mới. Chúc mừng nhá, vip pro rồi nè/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Doge//Smirk/
2025-11-01
2