Lá Thư Cuối Cùng

Lá Thư Cuối Cùng

#1#

Thời điểm loạn lạc,quân khủng bố xuất hiện dưới sự chỉ huy của đám người phản động.Muốn làm bá chủ thế giới.Muốn vươn tầm muốn mọi thứ theo ý mình.Đã khiến mọi người vô tội rơi vào nguy hiểm một cách vô cớ.

Cũng vì vậy mà một tổ chức đặc biệt đã ra đời,mục đích của tổ chức này là đào tạo ra lực lượng chuyên nghiệp gọi là "Đặc Binh",chống lại khủng bố bảo vệ an toàn cho người dân.Và cũng là một Tổ Chức hoạt động công khai.

Tổ Chức D.V.V.N.Tổ chức chống phá khủng bố được chính phủ công nhận tuyệt đối,nhưng hầu như các nhân tài từ chỗ chức D.V.V.N rất hiếm.Không có mấy người hoàn thành được bài luyện tập tuyển dụng của tổ chức.

D.V.V.N là ý nghĩa của cái tên là muốn tổ chức này,hoạt động thật hiệu quả trong việc bảo vệ tốt an toàn cho người dân,hoạt động âm thầm bảo vệ Tổ Quốc.D.V.V.N có rất nhiều đặc quyền.D.V.V.N còn có đặc quyền tham gia các cuộc họp lãnh tụ cấp cao,đưa ra các quyết định tiên quyết.

Tại tỉnh Bình Phước.Ngày 25 tháng 12.

《 Bé Bi à,ba mẹ phải ra nước ngoài thăm anh trai rồi.Con ở nhà cần gì thì lấy tiền trong hộc tủ dùng nhé,ba mẹ đi một thời gian sẽ về,ba mẹ muốn ở cạnh anh trai con lâu một chút,con ở nhà học hành tốt nha.》

Dáng hình nhỏ nhắn của một bé gái đứng trước cửa của một ngôi nhà hai tầng,tay chỉ vừa đến nắm cửa liền dừng lại khi nghe giọng của người phụ nữ vang qua điện thoại.Vai cô bé đeo một chiếc cặp màu đen,bóng lưng dưới ánh tà chiều hiu quạnh đến đau lòng.

Giọng em khàn khàn vang lên một cách buồn bã,nhưng trong trên gương mặt nhỏ mang biểu cảm đã quá quen với chuyện này.

"Mẹ à,chẳng phải ba mẹ đã hứa với con, sẽ đón giao thừa cùng con sao."

《 Xin lỗi con bé Bi,ba mẹ quên mất anh trai con có kỳ khám sức khỏe định kỳ trước tết,nên con chịu khó ở nhà năm nay nữa thôi nhé.Năm sau ba mẹ sẽ đón giao thừa cùng con.》

Người phụ nữ nói rồi vội vàng tắt máy như thể sợ nghe những lời trách móc của con gái,khi ngắt kết nối cuộc gọi,cô bé khẽ siết chặt điện thoại trong tay.

Mất một lúc lâu đứng ngoài cửa,Thất Dương mới mở cửa bước vào nhà.Trong ngôi nhà vắng lặng,ánh chiều tà màu cam đỏ xuyên qua cửa kính lớn từ phía ngoài.Ngôi nhà hai tầng gọn gàng,bên trong nhà lại trống trãi lạnh lẽo một cách kỳ lạ.Thất Dương khẽ mỉm cười,nụ cười chua xót cho chính bản thân em.Em đã quá quen với ngôi nhà tĩnh lặng này rồi.Lúc nào,em cũng là người cô đơn và dư thừa trong chính ngôi nhà của mình.

Cẩn thận đặt giày lên kệ tủ,chân em bước vào nhà bậc đèn để ánh sáng chiếm lấy không gian trong nhà,Thất Dương đi lên phòng của mình,em đặt cặp sách lên bàn học.

Phòng cô gọn gàng,chiếc giường nằm ngang ở gần cửa sổ,bàn học của Thất Dương nằm cạnh tủ quần áo.Đôi mắt màu tím đen của cô liếc nhìn bức ảnh gia đình trong khung hình.Bức ảnh chụp khi cô còn rất nhỏ,đứng hai bên trái phải là bố mẹ,cô nhìn cậu bé có mái tóc cùng đôi mắt trắng dã đang bế một đứa bé trong hình,Thất Dương liền đưa tay úp khung hình xuống.

Thất Dương đã quen với việc sẽ ở nhà một khi chỉ mới ba tuổi rồi.Anh trai của cô sức khỏe rất yếu ớt,anh trai cô rất dễ bệnh tật nhưng lại là một thiên tài khiến bố mẹ tự hào,bố mẹ cô đặc biệt dành tất cả sự quan tâm,yêu thương cho anh trai.Trái ngược với anh trai có sức khỏe yếu ớt,Thất Dương sinh ra với sức khỏe rất tốt,cô cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường không có giỏi như anh trai.

Từ khi ba tuổi,cô đã tự túc được mọi thứ,có thể tự nấu ăn,tự chăm sóc bản thân khi ba mẹ không có bên cạnh.Cái bóng mà anh trai tạo ra thật sự rất lớn,cô chẳng thể nào vượt qua nổi,cũng chẳng thể nào có cách đuổi kịp anh trai mình.Nhưng cũng không vì ba mẹ dành hết tình yêu thương cho anh trai,mà cô lại không thích người anh này của mình,Thất Dương từ khi còn bé đã nhận thức được bản thân có sức khỏe hơn người bình thường,cô rất thông cảm cho anh trai.

Chỉ là cô cảm thấy thật bất công khi bản thân cũng rất cần bố mẹ bên cạnh,từ khi cô lên ba tuổi họ chưa từng đón giao thừa với cô,đến tết hay sinh nhật chỉ một lời chúc vội vã rồi thôi,cùng lắm chỉ là một số tiền đưa cho cô bảo cô tự đi mua quà.Nhiều lúc đối với Thất Dương,cô chỉ có một ước mơ là có thể cùng cả nhà ăn cơm,dù chỉ là mười phút thôi cũng được,nhưng mà có vẻ điều ước rất xa xỉ.

Cha mẹ cô chỉ là nhân viên công chức bình thường,thời gian của họ có rất nhiều nhưng mà việc dành thời gian ở bên cạnh cô là điều rất khó.Ba mẹ cô chỉ hận rằng,có thời gian rãnh sẽ lập tức dành thời gian ở cạnh anh trai nhiều nhất.

Thất Dương đứng trong bếp làm bữa tối,cô thở dài nhìn nồi canh súp đang sôi "ùng ục" trên bếp,có lẽ đã thật sự quen khi ở một mình rồi "Lác nữa phải giặt đồ,rồi dọn dẹp lại nhà nữa,ngày mai là thứ bảy nên có thời gian nghỉ ngơi."

Khi đang múc canh chuẩn bị dùng bữa tối,cứ ngỡ sẽ lại cô đơn ăn uống như mọi ngày thì tiếng vang của chuông cửa nhà vang lên.

King cong.

Cô vẫn đang thắc mắc ai đến vào giờ này thì chân đã đứng trước cửa nhà,cô vừa mở cửa thì thì lại có một giọng nói của một cô bé khác vang lên,giọng nói mang nét giận dỗi.

"Dương Dương!!Mình không về nhà nữa!!Mình muốn ở với cậu luôn!!!"

Đôi mắt của Thất Dương khẽ chớp chớp,cô có hơi ngơ ngác nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt,cô bé có mái tóc màu xanh nhạt,đôi mắt xanh to tròn như bầu trời.Cô bé đang đứng trước nhà cô, phụng phịu mặt nhìn Thất Dương với vẻ đầy ấm ức,tay của cô nhóc còn đang cầm một chiếc túi xách nhỏ.

"Tớ không về nhà nữa đâu,tớ ở đây luôn."

Thất Dương đổ mồ hôi ngơ ngác nhìn cô bạn thân của mình đang hừng hực khí thế bước vào nhà,Thất Dương nhìn cô bạn của mình đang đặt giày vào tủ như thói quen mỗi lần đến đây.

"Nguyệt Nguyệt đừng nói với mình cậu lại cãi nhau với ông của cậu nha."

Phạm Bảo Nguyệt dùng đôi mắt xanh đầy ấm ức của  mình nhìn Thất Dương,đôi mắt long lanh ánh nước.Bảo Nguyệt ngồi phịch xuống thềm nhà mà nói.

"Lần này ông mình thật sự rất quá đáng,ông thậm chí không thèm nhìn bài kiểm tra điểm cao mà chỉ nhìn vào bài kiểm tra điểm liệt của mình,rồi mắng mình thôi.Mình ghét ông cực kỳ,ông chỉ giỏi so sánh mình với anh hai thôi."

Bảo Nguyệt hung hăng nhưng đôi mắt lại ngập ánh nước vì uất ức,miệng không ngừng giải bày.Thất Dương nhìn cô bạn thân vì ấm ức mà ngồi ôm đầu gối trên thềm nhà,cô im lặng ngồi xuống cạnh Bảo Nguyệt.

Đầu Thất Dương lại nhớ tới bài kiểm tra cuối kỳ một của họ.Quả thật,bài kiểm tra của Bảo Nguyệt bài nào cũng có điểm cao,chỉ có mỗi môn Ngữ Văn là điểm liệt hoàn toàn.

Tay cô vỗ nhẹ lên lưng Bảo Nguyệt,cô an ủi bạn mình.

"Thôi mà,ông cậu là một Đại Tướng nghiêm khắc dạy dỗ cậu là chuyện bình thường mà,nếu cậu thấy không vui thì ở nhà mình mấy ngày đi."

Hoàn cảnh của Thất Dương và Bảo Nguyệt không giống nhau,họ tuy học chung trường nhưng Bảo Nguyệt lại là cháu gái của Đại Tướng có công lớn trong việc chống lại quân bạo động.Còn Thất Dương là người bình thường,họ quen biết nhau lúc học lớp một,cả hai thân thiết đến tận bây giờ.

Hai người có một điểm rất giống nhau.Đều có anh trai,đều bị anh trai mình tạo ra một cái bóng không thể vượt qua.Ngược lại với Thất Dương im lặng chịu đựng sự so sánh,thì Bảo Nguyệt lại phản ứng với chuyện so sánh một cách gắt gao.Còn nhiều lần cãi nhau với người nhà,rồi bỏ đi.

Nghe lời an ủi của Thất Dương,Bảo Nguyệt phồng má nhìn cô.

"Cậu đứng về phía mình hay ông mình thế.Lần nào cũng nói câu đó hết."

Thất Dương cười ngượng đưa tay gãi gãi má nhìn bạn mình.

"Thôi,không sao đâu.Đi vào trong tắm rửa thay đồ,rồi chúng ta cùng ăn tối,mình nấu thêm cho Nguyệt Nguyệt một phần."

Vừa đứng lên cô cũng thuận tay kéo luôn Bảo Nguyệt đang rầu rĩ ngồi trên sàn cùng đứng lên.Bảo Nguyệt rất thuận đường trong nhà,vì đã không ít lần đến đây chơi (trốn).Nên cô nhóc rất thoải mái xem đây là nhà mà thuần thục đi tắm,rồi ngồi vào bàn ăn.

Cả hai ngồi đối diện nhau rôm rã trò chuyện,vốn tính cách cả hai rất hợp nhau nên mới có thể thân thiết đến vậy.

Bảo Nguyệt ngó trái ngó phải,rồi nhìn bạn mình hỏi.

"Ngày mai là giao thừa rồi,ba mẹ cậu lại đi sao?"

Giọng của Thất Dương thản nhiên đáp lại,cô đưa muỗng múc canh súp đáp.

"À ừ,họ quanh năm suốt tháng cũng đâu có ở nhà,mình cũng đã quen rồi."

Biểu cảm trên mặt Bảo Nguyệt trầm ngâm,cả một năm (365 ngày) cô nhóc lui đến nhà bạn mình, dường như là ngày nào cũng ghé qua nhưng số lần nhìn thấy bố mẹ của Thất Dương suốt mấy năm nay,có thể chưa đến mười lần.

Bảo Nguyệt bất mãn húp chén súp nghi ngút khói,nóng hổi lại ngon lành do Thất Dương nấu,cô nhóc nói.

"Người lớn không biết đang nghĩ gì nữa,khó hiểu quá.Thật đáng ghét."

"Nguyệt Nguyệt à nóng lắm-"

"A  A A nóng,nóng nóng nóng!!"

Canh nóng khiến cô nhóc phải la lên,Thất Dương đổ mồ hôi nhìn cô bạn mình gấp gáp uống cả một ly đá,còn lấy tay quạt quạt cái lưỡi bị bỏng mà không biết nói gì.

-Ai nói cậu ấy là tiểu thư nhà giàu thì mình chết liền cho xem.

《 Hiện tại tình trạng khủng bố ngày càng phức tạp,hy vọng người dân phối hợp với lực lượng chức năng,nếu nhìn thấy những người khả nghi lập tức báo cáo.Vào ban đêm hãy khóa chặt cửa,hạn chế ra ngoài  vào buổi tối.....》

《......》

Tiếng thông báo của truyền hình thông qua tivi ở ngoài phòng khách,gây đến sự chú ý của hai người,cả Thất Dương và Bảo Nguyệt cùng bưng khâu thức ăn ra phòng khách ngồi.

"Tình trạng ở khu vực của chúng ta cũng đang bắt đầu không ổn rồi,nếu cứ để mọi chuyện như vậy sẽ có nhiều người chết lắm."

Điều khiển trên tay của Thất Dương tắt đi tivi,cô có vẻ  rất lo lắng nhìn Bảo Nguyệt.Vai của Bảo Nguyệt lại khẽ nhún mà nói.

"Mình cũng không biết nữa,Tổ Chức D.V.V.N không thể nào kiểm soát được hết,anh trai và ông mình còn không có thời gian về nhà cả năm nay rồi,hôm nay về chủ yếu là để xem mình,tối nay sẽ lại đi cho xem."

Miệng của Bảo Nguyệt vừa nhai thức ăn,vừa nhìn ra phía cửa sổ.Thất Dương nhìn khay thức ăn lại nhìn sang hướng cửa sổ,nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.

"Không có cách nào khống chế đám khủng bố sao?"

Bảo Nguyệt ngồi dựa lưng ra ghế,đầu lắc lắc.

"Không đâu,cậu biết không đám khủng bố không ngừng tăng lên.Tớ nghe ông tớ nói,còn không biết nguồn cơ từ đâu mà ra.Còn ở Tổ Chức D.V.V.N thì lại không đủ nhân lực,những người được tuyển vào tuy đã huấn luyện ba năm,có những đã trượt bài thi chính thức gia nhập D.V.V.N,còn người thì chết khi vừa ra trận."

Dừng một chút Bảo Nguyệt nói tiếp.

"Hiện tại mình nghe nói ở D.V.V.N,số người có thể hoạt động an toàn rất ít,bài kiểm tra khắc nghiệt chủ yếu là để những người không có đủ khả năng tiếp tục sống,không để họ hy sinh vô ích."

"Mà,...Nói đến chuyện này,mình mới nhớ..."

"Hửm chuyện gì vậy?"

Đầu của Thất Dương nghiên lại,lòng tò mò của trẻ con lại nổi dậy,cô mong đợi nhìn Bảo Nguyệt.

Đáp lại sự mong đợi của Thất Dương là ánh mắt rầu rĩ và không thích của Bảo Nguyệt.

"Ông mình nói đầu tháng một này,D.V.V.N sẽ tuyển thành viên,ông nói sẽ cho mình đi thực tập,sẵn đó huấn luyện bản tính ương bướng của mình luôn,thật chán chết đi được."

Thất Dương nghe vậy hai mắt sáng long lanh nhìn Bảo Nguyệt,cô thích thú lên tiếng.

"Nguyệt Nguyệt nè như vậy chẳng phải rất tốt sao,hay chúng ta tham gia đi."

Ánh mắt của Bảo Nguyệt nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.

"Cậu bị ngốc sao,thứ nhất D.V.V.N chỉ nhận con trai,thứ hai phải từ độ tuổi từ 15-16.Cậu nghĩ gì mà chúng ta sẽ được nhận vậy."

"Nhưng chẳng phải Nguyệt Nguyệt nói sẽ được ông đưa đi thực tập sao?"

"Ông tớ là muốn cho tớ vào đó chịu khổ,chủ yếu là làm giúp mấy việc linh tinh cho ông thôi,năm nào mà tớ chả phải đi.Còn cậu thì làm sao mà đi.Hơn nữa đi vào đó để làm gì?"

Thất Dương im lặng khi nghe những lời đó,gương mặt có chút buồn bã và hụt hẫng.

"Ở nhà cũng chẳng có ai,chi bằng vào đó thử sức một lần,tớ muốn đi khỏi ngôi nhà này lâu rồi,chỉ là không biết phải đi đâu thôi."

Khi Bảo Nguyệt định sẽ tức giận mắng cho cô bạn của mình một trận,vì nơi đó vừa nguy hiểm vừa khắc nghiệt,không phải nơi để trốn tránh gia đình của cô.Nhưng Bảo Nguyệt đã khựng lại khi thấy gương mặt đầy mong đợi của Thất Dương.

Hai người họ trong việc gia đình là hiểu nhau nhất,không phải tự nhiên họ muốn bỏ nhà đi.Mà là ngôi nhà quá lạnh lẽo,Thất Dương là bị bố mẹ vô tâm bỏ lại,Bảo Nguyệt là không được sự công nhận của ông.

Hot

Comments

ghét học mà sĩ với đời vẫn học

ghét học mà sĩ với đời vẫn học

hừm 1 vote cho tg 🙃

2025-11-18

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play