Chương 3

Cha mẹ Lục Nghi nghe những lời từ ông Mạc Ngôn, trong lòng liền có chút suy nghĩ. Con gái ông bà cũng thương , nhưng khi nghĩ về công ty Lục gia thì ông bà thêm phần đắng đo. Ông Mạc Ngô biết mình đã nói đúng chỗ nên liền nhìn sang phía vợ mình. Bà Thiên Thanh lên tiếng" Tuy con trai tôi bị thiểu năng nhưng cơ thể thì vẫn phát triển tốt. Nếu như con gái ông bà về làm dâu cho chúng tôi mà sinh ra một đứa con nữa thì cuộc sống sau này của Lục gia ông bà không cần phải suy nghĩ. Mạc Thị chúng tôi sẽ sẵn sàng trợ giúp về tài chính."

Bà Tuệ có vẻ siêu lòng. Nhưng khi nhìn về phía Mạc Ngôn, liền trầm mặc. Ông Lục Minh thở dài bất lực:" Xin anh chị cho nhà chúng tôi suy nghĩ lại và cũng tìm cách nói chuyện với con bé Lục Nghi, tôi e rằng con bé không chấp nhận"

Bà Thiên Thanh cười khẩy :" Anh chị quả thật nghèo mà thích nuông chiều con cái quá nhỉ? Gia đình chúng tôi qua đây là hỏi ý bật làm cha, làm mẹ chứ không dư dả thời gian mà chờ anh chị hỏi ý con anh chị. Đã vậy rồi thì chúng tôi về, anh chị xem như chưa từng nghe gì đi"

Bà Thiên Thanh quay sang phía chồng mình, giọng dửng dưng:" ông Ngô, chúng ta về thôi. Ở đây mất thời gian của chúng ta quá, một phút, một giây Mạc Thị kiếm ra biết bao nhiêu tiền, vậy mà dành thời gian cho những loại người không xứng đáng thật là phiền phức"

Sự khinh thường hiện rõ qua từng lời nói của Bà Thiên Thanh dành cho gia đình cô. Ông Mạc Ngô Thở dài, phủi tay đứng dậy , vừa đứng dậy vừa nhìn về phía Ông Lục Minh , nói như thể đe dọa:" Ông Lục Minh, lần này là do gia đình ông không chịu hợp tác với nhà chúng tôi, sau này gia đình hay công ty ông gặp vấn đề gì thì đừng phiền đến Mạc Thị tôi là được"

Ánh mắt của Ông Lục Minh trĩu nặng, đẫm một nỗi bất lực tột cùng. Ông nhìn về phía ông Mạc Ngô , không phải bằng sự thù hận, mà bằng một nỗi đau câm lặng. Trong đáy mắt hằn lên những nếp nhăn của thời gian, là sự day dứt vì không thể bảo vệ con gái mình khỏi số phận đã an bài. Ánh nhìn đó tựa như lời xin lỗi không thốt nên lời , và là sự chấp nhận cay đắng trước thực tế không thể thay đổi.

Ông liền gật đầu đồng ý, giọng nghẹn đi:" Ông Ngô, tôi , tôi đồng ý. Xin ông đừng bỏ rơi Lục gia chúng tôi"

Ông Mạc Ngô cười khẩy, gương mặt dâng lên sự hả hơi , Bà Thiên Thanh nở nụ cười nhếch mép. Vuốt nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên tay mình nói khẽ:" Xem ra, ai rồi cũng phải cúi đầu trước quyền lực nhà chúng ta thôi"

Bà Thiên Thanh nheo mắt, phóng một ánh nhìn sắc bén như dao về phía ông bà Tuệ Minh. Ánh mắt đó không có chút hơi ấm nào, chỉ có sự kiêu ngạo và lạnh lẽo của một người đứng ở vị thế cao hơn. Nó như một lời tuyên bố không lời rằng: 'Các người nên biết vị trí của mình ở đâu khi gả con gái vào nhà này'. Đó là cái nhìn đầy thách thức.

Cuối cùng, cha mẹ Lục Nghi chỉ biết cúi đầu im lặng trước uy lực của gia đình Mạc Thị.

Lục Nghi về, gương mặt còn vui vẻ khi vừa cùng Mạc Phong Thần đi dạo, vừa vào phòng khách liền bị một bầu không khí ngột ngạt làm cho khựng lại, cha mẹ cô đang ngồi bất động trên sofa, ánh mắt buồn bã nhìn về phía cô. Lục Nghi vui vẻ hỏi:" Cha , mẹ..có chuyện gì khiến hai người buồn sao?"

Ông bà Tuệ Minh thở dài, đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Lục Nghi nghe. Cô lập tức đứng bật dậy, từ chối:" Không được! Làm sao con có thể lấy một người chồng với trí não mới lên năm được chứ? Cha, mẹ. Sao hai người lại nhận lời bọn họ?"

Ánh mắt của Bà Tuệ trĩu nặng, đong đầy sự đau lòng và xót xa. Trong đáy mắt bà, sự lo lắng, bất lực không thể nói thành lời. Ông Lục Minh thở dài nói:" Lục Nghi, cha biết con không dễ dàng chấp nhận được chuyện này nhưng ngoại trừ con ra không ai có thể cứu lấy Lục gia được nữa, cha bất tài làm liên lụy đến con và mẹ rồi".

Ông Lục Minh ngồi đó, tấm lưng còng xuống vì gánh nặng của số phận, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Ông khóc không thành tiếng, tiếng nấc nghẹn ứ nơi cổ họng. Mỗi lời ép buộc cô phải gả cho kẻ ngu si độn kia thốt ra khỏi miệng ông đều như một nhát dao đâm vào chính trái tim mình. Ông đưa tay run rẩy ôm lấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt, ánh mắt van nài Lục Nghi tha thứ, một sự van nài đầy bất lực của người cha không thể bảo vệ được cốt nhục của mình, đành dùng chính tay mình đẩy con vào bi kịch.

Bà Tuệ ngồi im thin thít trên sofa, cơ thể dường như đã chết lặng. Bà không khóc thành tiếng, nước mắt dường như đã cạn khô trước bi kịch của gia đình . Ánh mắt bà bi thương tột độ, hướng về phía Ông Lục Minh đang gào khóc. Đó là một cái nhìn không oán trách, không giận hờn, chỉ có sự tuyệt vọng và đau đớn thấu tận tâm can. Trong ánh nhìn đó là câu hỏi không lời từ Bà Tuệ : "Chúng ta đã sai ở đâu mà để con mình phải chịu đựng thế này?'"

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play