Chương 2: Nhà họ Hứa

Cánh cửa đập mạnh vào bản lề, tạo nên thanh âm chói tai.

Chu Yển Nguyệt bò lên phía trước, xếp gọn lại những tờ tiền đang nằm lộn xộn trên mặt giường.

Khốn nạn thật…

Cô nắm chặt xấp tiền trong tay, hai hàm răng nghiến chặt, nước mắt không hiểu vì sao lại ứa ra.

Vừa dơ bẩn, lại còn vừa dâm loạn… Cũng không có ai biết, cô ghét bản thân mình lúc này đến nhường nào.

Cô tùy ý quấn chăn lên người, đi đến trước một cái bình hoa nằm trong góc phòng. Khi đám hoa lá giả tạo vừa được vạch ra, một chiếc camera mini lập tức lộ rõ.

Hứa Cẩn Bân cất công sắp xếp cho cô và Hứa Mạc Khâm một sân khấu hoành tráng như vậy, lẽ nào lại không quay lại để cho vị khán giả đặc biệt nào đó thưởng thức.

Đúng thế, cảnh tượng nam nữ cuồng loạn đêm qua đều đã được chiếc camera này ghi lại.

Vốn dĩ, Chu Yển Nguyệt đã phát hiện ra nó từ lúc Hứa Mạc Khâm còn ở trong phòng tắm. Lúc nãy gọi anh lại, mục đích ban đầu là muốn cảnh báo về thứ này, nhưng lời ra tới miệng lại đột nhiên bị chặn đứng.

Cô lo chuyện bao đồng làm gì…?

Đốm sáng nhỏ màu đỏ trên mặt kính của camera liên tục nhấp nháy, Chu Yển Nguyệt khẽ nhếch môi, không biết nên cười hay nên khóc.

Cô đang nghĩ tới vẻ mặt đặc sắc của cô gái nhỏ kia khi nhìn thấy những hình ảnh này.

Điện thoại đặt trên bàn reo chuông, Chu Yển Nguyệt vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng nói của Hứa Cẩn Bân:

“Việc của cô đã xong rồi, đến vườn bạch trà tìm ta.”

Cô cười nhạt:

“Không ngờ chuyện Chủ tịch muốn tôi làm, lại là leo lên giường lăn lộn với con trai của ngài cả đêm… Nhưng mà… ngài Hứa đã cho tôi rất nhiều tiền rồi, tôi không đi được không ạ?”

“Đến ngay, tài xế của ta đang đợi cô trước cổng khách sạn.”

Lời vừa dứt, điện thoại liền cúp.

Đúng là cách nói chuyện của người có tiền, không phải trưng cầu ý kiến, mà là ép buộc.

Bởi vì váy đã bị Hứa Mạc Khâm xé rách, Chu Yển Nguyệt chỉ còn cách gọi cho lễ tân, nói họ mang lên cho mình một bộ quần áo. Không ngờ đồ được mang đến lại là một chiếc đầm màu trắng ngọc, kiểu dáng rất giống "bạch nguyệt quang" trong truyền thuyết.

Kiểu đầm này khoác lên người cô nhìn như "gối rách thêu hoa", không chỉ không tạo cảm giác yêu kiều xinh đẹp, mà còn giống bộ dáng phù thủy giả thành công chúa.

Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng có gắn huy hiệu của gia tộc họ Hứa đang chờ sẵn, chở theo Chu Yển Nguyệt lướt đi trên đại lộ, vòng vèo một hồi thì đến biệt phủ Hứa gia.

Người giúp việc dẫn cô vào vườn bạch trà.

Nhìn bộ dáng cung kính của họ, Chu Yển Nguyệt lại không khỏi cười nhạo trong lòng. Họ gọi cô là Chu tiểu thư, nhưng ánh mắt và nụ cười đều ngập tràn vẻ khinh miệt.

Cũng không trách được, dù sao trong mắt họ thì cô chỉ là một con điếm, không hơn không kém.

Hứa Cẩn Bân đang ngồi thưởng trà, tuổi đã ngấp nghé lục tuần mà tấm lưng vẫn thẳng tắp và ánh mắt lúc nào cũng sáng quắc.

Lần đầu gặp ông, Chu Yển Nguyệt đã sợ tới mức không dám nói chuyện.

“Xin chào, Chủ tịch.”

Ông ngước mắt nhìn cô trong thoáng chốc, sau đó lại tiếp tục cúi đầu uống trà:

“Ngồi đi.”

Chu Yển Nguyệt không thích lòng vòng, cô càng hiểu rất rõ mình hoàn toàn không hợp với nơi sang trọng, nhã nhặn thế này.

“Ngài gọi tôi có chuyện gì thế ạ?”

Ông nhất thời không trả lời, chỉ nhìn về hướng lối đi lát sỏi dẫn vào gian chính. Vừa đúng lúc Lưu quản gia đi tới, trên tay còn có một phong thư và một hộp thuốc nho nhỏ.

Hộp thuốc được đặt lên bàn trước tiên:

“Chu tiểu thư uống cái này trước đi.”

Giọng điệu của Lưu quản gia không khác mấy so với Hứa Cẩn Bân, là cái kiểu ăn nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo thâm ý bức người.

Chu Yển Nguyệt không nói gì, vươn tay mở nắp hộp thuốc ra. Hai viên thuốc trăng trắng nằm gọn bên trong.

Cô thoáng chốc bật cười.

Tuy cô làm ở hộp đêm nhưng không tiếp khách, tuy cô không tiếp khách nhưng vẫn biết thứ thuốc này là gì. Dù sao chất lượng của bao cao su rất khó để đảm bảo một trăm phần trăm, còn chưa nói đến có nhiều tay khách hàng khó chiều, không thích đeo vào. Các chị em sau mỗi lần tiếp khách sẽ đều đặn uống hai viên, tránh gieo lại đời một sinh linh bạc phận.

Chỉ là thuốc của họ rẻ tiền hơn cái này nhiều, uống vào lâu dài sẽ gây hại đến tử cung. Nhưng biết sao được, họ không có nhiều tiền đến thế.

Hứa Cẩn Bân hiển nhiên không muốn lưu lại chút khả năng nào về việc Chu Yển Nguyệt mang trong mình dòng máu nhà họ Hứa.

Cô không hề do dự, cầm lấy hai viên thuốc cho vào miệng, không cần tới nước vẫn có thể thuận lợi nuốt xuống.

Xong xuôi đâu đó, Lưu quản gia mới đặt phong thư dày cộm trên tay mình xuống, nói khẽ:

“Đều là của Chu tiểu thư.”

Chu Yển Nguyệt không hề tỏ ra khách khí, mở nắp bao thư ra, nhìn thấy số tiền lớn đến ngộp thở bên trong, giọng cười lanh lảnh đột ngột vang lên:

“Chủ tịch Hứa hào phóng quá…”

Không chỉ mang con trai bảo bối đến dâng tận miệng cho cô, mà sau khi xong việc còn tặng cô một khoản kếch xù.

Tách trà trên tay Hứa Cẩn Bân đã cạn, ông chậm rãi đặt nó xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Chuyện này đến đây thôi. Chu Yển Nguyệt, tốt nhất hãy biết thân biết phận, đừng tơ tưởng trèo cao, bằng không, cô sẽ còn thê thảm hơn cả Tô Xuân Huyên.”

Chu Yển Nguyệt gật gật đầu, làm động tác kéo khóa miệng. Cô không bị ngốc, đương nhiên biết nhà họ Hứa chính là một hố lửa, mà Hứa Mạc Khâm chính là trung tâm của dòng dung nham, sao có thể đâm đầu vào.

“Vâng, tôi là người rất thức thời… Chỉ là… Chủ tịch nghĩ ngài Hứa sẽ dễ dàng buông tay người con gái mình yêu hay sao?”

Ánh mắt Hứa Cẩn Bân lập tức quắc lên:

“Không phải chuyện của cô!”

“Vâng vâng…” Chu Yển Nguyệt cười giả lả, làm động tác phủi phui cái miệng, sau đó vội vã đứng lên: “Tôi có thể đi chưa ạ?”

Lưu quản gia đưa tay về phía cổng:

“Chu tiểu thư, mời đi bên này.”

Hot

Comments

Cỏ🌿

Cỏ🌿

Nhà họ hứa cũng phức tạp quá rồi

2025-12-13

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play