Chap 2: quá khứ (2)
- Lục Tuyết là cậu hãm hại tôi đúng không ?
Lục Tuyết là bạn học của cô, trước nay đều luôn giả vờ vui vẻ, nhiệt tình trước măt khác người khác nhưng sau lưng cô ta luôn vô cùng đố kị với cô. Bởi vì thành tích của cô luôn cao hơn cô ta, luôn nằm thứ hạng đầu, còn cô ta chỉ có thể nằm thứ hạng hai sau cô.
Cô ta luôn tìm đủ mọi cách để gây khó dễ cô trong lớp, bất kể là tiết học gì, chỉ cần cô đủ mất mặt thì cô ta đều vui.
Lần này cô bị người khác hãm hại cô ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
- hãm hại cậu ? Phan Tú Nhiên cậu nói nhảm nhí gì thế ?
Có giết người đi thừa nhận bản thân đã giết không ? Lục Tuyết cho dù có làm cũng sẽ không thừa nhận.
- là cậu đã để tài liệu vào túi áo của tôi, còn cả hộp tủ bàn là cậu cố tình đặt nó vào.
- Phan Tú Nhiên tôi biết cậu vì việc này mà bị tước bỏ tư cách thi cử nhưng cậu không thể vu khống tôi. Loại việc hãm hại bạn bè tôi sao có thể làm được ?
Lục Tuyết là thiên kim của Lục gia, từ nhỏ được giáo huấn và có được nền giáo dục hơn hẳn người khác. Cũng vì vậy mà gia tộc luôn kỳ vọng rất cao từ cô ta, chỉ cần cô ta không lấy được top đầu thì đều sẽ bị phạt, bị mắng.
Đây chính là nguyên nhân vì sao mà cô ta luôn ghét cô, đố kỵ cô.
- cậu cố ý để Tiêu Lan hất nước vào người tôi, để tôi cởi áo ra làm khô, lợi dụng lúc tôi đi vệ sinh để áo bên ngoài cậu đã bỏ tài liệu vào áo của tôi. Còn về hộp tủ bàn học tôi đã kiểm tra rất kỹ nhưng vẫn không phát hiện ra điều bất thường, là cậu đã lợi dụng lúc tôi đi vệ sinh giở trò.
Lục Tuyết cười, rồi vỗ tay.
- cậu không uổng công là người học văn giỏi nhất lớp. Viết ra được một câu chuyện để hãm hại người khác mà cũng rất tinh tế. Đến cả tôi cũng suýt bị cậu thuyết phục mất !
Cô nghiến răng tức đến mức xông vào đánh Lục Tuyết.
- cậu làm tại sao lại không nhận ?
Hai cô bạn đi cùng với Lục Tuyết thấy cô ta bị đánh liền ngăn cản, kéo cô ra.
- tôi không làm tại sao laik bắt tôi nhận. Phan Tú Nhiên danh vong của cậu quá cao, vì muốn vào trường danh giá mà không tiếc thủ đoạn, chẳng phải cậu cũng chỉ muốn vào trong trường đó để câu dẫn nam nhân thôi sao ? Tôi giúp cậu !
Cô giơ tay tát vào mặt Lục Tuyết một cái thật mạnh, khiến cô ta đột nhiên ngã nhào xuống đất.
Lại đúng lúc để Đới Học Vũ đi ngang nhìn thấy.
Đới Học Vũ cũng là bạn học của bọn họ. Nhưng cậu ta lại là người mà cô đơn phương 2 năm qua, điều này cậu ta không nhìn ra nhưng Lục Tuyết lại nhìn ra được.
Cô ta là cố tình ngã xuống đất khi nhìn thấy Đới Học Vũ từ xa đang đi lại.
- cậu không sao chứ ?
Đới Học Vũ vội vã chạy lại đỡ lấy Lục Tuyết, còn quan tâm hỏi han cô ta.
- Tú Nhiên sao lại cậu có thể làm như vậy ? Lục Tuyết và cậu đều là bạn học đấy.
Đới Học Vũ lên tiếng chất vấn cô vì Lục Tuyết.
- cậu thà tin cậu ta cũng không tin tôi ?
- tôi chỉ tin những gì mình thấy.
Chỉ tin những gì mình thấy ? Đây là câu nói nực cười nhất cô từng nghe.
- Lục Tuyết tôi và cậu vẫn chưa xong đâu.
Cô quay người rời khỏi.
Nhưng...
- cậu không được đi ! Cậu phải xin lỗi Lục Tuyết.
Đới Học Vũ giữ tay cô lại, bắt cô phải xin lỗi với Lục Tuyết.
- buông tôi ra ! Tôi không sai. Là cậu ta hãm hại tôi, tôi chỉ mới đánh cậu ta một cái thì sai sao ?
Cô cố gắng gỡ tay của Đới Học Vũ ra nhưng hoàn toàn không được.
Cả hai liên tục giằng co.
- cậu không xin lỗi thì đừng mong rời đi.
Đới Học Vũ mà cô yêu đơn phương lại là người như thế này. Thật khiến cô thật vong !
Cô tuyệt đối không xin lỗi. Kiên quyết gỡ tay của cậu ta ra khỏi tay mình.
Giằng co một hồi, cô lại bị ngã xuống vào chậu cây gần đó để lại vết thương trên mặt.
Vết thương chảy máu rất nhiều, cô rất đau nhưng chẳng ai quan tâm cô.
- Tú Nhiên xin lỗi !
Nhìn thấy cô trong bộ dạng máu chảy, Đới Học Vũ liền lên tiếng xin lỗi cô.
- vậy tôi giết cậu rồi xin lỗi được không ? Đới Học Vũ tôi khinh thường cậu ! Cả đời này cũng không muốn gặp lại cậu.
~ 8 năm trước
Năm cô 19 tuổi, từ bỏ ước mơ tươi đẹp của mình để đi làm công việc mà bao người cùng trang lứa như cô đều không muốn làm. Chính là làm lao công, tất cả mọi việc nặng nhọc đều phải làm.
Cô không phải không muốn tìm công việc tốt để làm như số phận đưa đẩy, ác nghiệt với cô. Cô bình đình chỉ thi 2 năm, còn bị hủy bỏ học tập năm lớp 12 với bằng cấp đó của cô thì ai sẽ nhận cô chứ.
Cô làm lao công lại một khách sạn. Công việc ban ngày không mấy vất vả nhưng đến khi tối thì sẽ vất vả gấp mấy lần.
Đôi khi còn gặp phải vị khách khó hầu, kiếm chuyện thì ngày đó sẽ bị quản lý mắng.
Nhưng vì phải nuôi sống 3 đứa em của mình mà cô không ngừng nỗ lực. Tuy là lao công nhưng lương tháng của cô rất cao đủ để nuôi 3 đứa em đi học.
Mẹ cô đã mất từ lúc cô lên 15, vì vậy cô không ngừng nỗ lực. Từ sau khi bị tước bỏ tư cách thi cử thì cô đã từ bỏ luôn ước mơ của mình, không đi học nữa mà đi kiếm tìm nuôi em.
Cô còn có một người cha nhưng ông ta có cũng như không. Suốt ngày đều không có nhà, mỗi thanvs chỉ gửi về cho 4 chị em cô vài đồng bạc lẽ không đủ để đóng học phí cả năm của một đứa em lớn.
Hết chap 2
Updated 53 Episodes
Comments
Anonymous
Chị khổ quá nhỉ
2023-08-30
1
Briona
hhay
2021-06-17
7