Một tên vệ sĩ định tiến lại phía Uyển Đình Nhu:
"Uông thiếu, liệu chúng ta có nên..."
"Không cần vội. Tôi muốn tự tìm hiểu."
"Dạ Uông thiếu."
Uông Sở Diệu cứ đứng thẫn thờ ra đó. Hắn vô tư, say mê nhìn chăm chú một người con gái mà cuộc đời hắn chưa từng nói chuyện qua dù chỉ một lần. Cảm giác làm tim hắn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Uông Sở Diệu trước giờ đã từng đi qua không ít nơi tụ tập những minh tinh điện ảnh nổi tiếng, những nàng mẫu có đường cong đốt mắt, hay những hộp đêm với vô số những hot girl vô cùng mời gọi.
So với sự vui đùa nhất thời thì ngày qua ngày hắn lại càng cảm thấy chán ghét hơn. Cảm giác nhìn lén tuy có chút ấu trĩ nhưng Uông Sở Diệu lại vô cùng thích thú. Hắn đã đứng sau bức tường nhìn lén gần hai giờ đồng hồ. Cứ hễ có chút dũng khí muốn bước đến bắt chuyện thì gót chân hắn lại nặng nề không dám đến gần.
Ánh mắt Uông Sở Diệu nhìn Uyển Đình Nhu, hoàn toàn không hề giống với trước đây hắn đã từng nhìn những cô gái khác.
Mình thế này có biến thái quá không nhỉ?
"Mà sao tôi lại phải thế này chứ? Đây là tình huống gì đây?"
Uông Sở Diệu gở phăng cái kính râm, bực dọc hỏi lớn.
"Dạ? Là sao ạ, thưa Uông thiếu...?"
Một tên vệ sĩ ở cạnh ngây ngốc như vừa trên trời rơi xuống, luống cuống hỏi lại.
Dù sao thì Uông Sở Diệu mình cũng đã gặp qua vô số mỹ nữ rồi.
Có gì phải sợ chứ?
Đúng vậy! Mình sẽ sang chào hỏi cô ấy. Chỉ là cảm ơn...
À không. Là báo đáp.
Phải! Nhất định phải mời cô ấy đi ăn thật thịnh soạn, sau đó mình sẽ dẫn cô ấy đi chọn quà.
Phía xa kia là một cô gái với mái tóc dài bồng bềnh xoã ngang lưng, thân hình nhỏ nhắn cùng với gương mặt trái xoan xinh xắn. Đôi mắt bồ câu to tròn cùng với hàng mi dài cong vuốt dường như chằng hề biết nói dối, thấm đẫm vài giọt sương long lanh. Tựa như một thiên sứ hạ phàm.
Khoảnh khắc đó đã làm Uông Sở Diệu nhìn không chớp mắt. Hắn đã đem hình bóng của Uyển Đình Nhu khắc sâu vào tâm trí. Tự nói với lòng, thì ra, yêu từ cái nhìn đầu tiên là có thật.
Nghĩ tới đây, Uông Sở Diệu bỗng khựng lại:
"Khoan đã, sao đôi mắt lại ướt nhỉ?"
Cô ấy khóc sao?
"Anh đi trước đi. Tôi có vài lời muốn nói với cô ấy. Xong việc tôi sẽ gọi anh đến đón."
Uyển Đình Nhu bị cái tên ác ôn kia quát đến giật mình. Cô ngồi thụp xuống. Cô không hiểu vì sao hắn lại ghét cô đến vậy?
Cô đã làm gì sai?
Uyển Đình Nhu đang cúi gầm mặt xuống đất thì chợt, bóng người nào đó cao lớn hơn đã che khuất cả ánh mặt trời, làm mặt đất nơi cô đang ngồi cũng tự nhiên tối lại.
Bất giác Uyển Đình Nhu ngước lên nhìn, thì ra là một người đàn ông.
Anh ta là ai vậy?
Uông Sở Diệu có phong cách ăn mặc rất thời thượng và phong cách. Vốn dĩ trước đây hắn có không ít thời gian rảnh rỗi, nếu không cặp kè minh tinh điện ảnh hay hot girl nào thì hắn cũng đã từng làm người mẫu ảnh cho một số tạp chí nổi tiếng trong giới thời trang.
Đẹp trai quá! Là minh tinh sao?
Khuôn mặt anh ta thanh cao cùng chiếc mũi thẳng tắp. Đôi mắt tinh anh toát lên sự thông minh lanh lợi. Dáng người cao ráo không thua kém gì tên Trần Thiên Hạo kia là bao.
Uông Sở Diệu mỉm cười, tay cầm chiếc khăn mùi xoa đưa về phía Đình Nhu.
Hắn nhìn cô trìu mến, dịu dàng hỏi:
“Em có sao không?"
Uyển Đình Nhu dụi mắt, cố nghĩ xem đó là ai?
Đã từng gặp qua chưa?
Là người quen sao?
Là người đang đứng trước mặt mình toả nắng...hay là do ánh mặt trời làm mình hoa mắt nhỉ?
Giây phút Uông Sở Diệu đứng trước mặt Uyển Đình Nhu, nhìn anh cầm chiếc khăn mùi xoa chìa tay về phía cô, tim cô rộn ràng đến lạ.
Ánh mắt đôi bên chạm nhau khiến không gian và thời gian xung quanh cả hai dường như đang lắng động đi vài giây.
Uông Sở Diệu mỉm cười dịu dàng, hắn tiến lại thêm bước nữa. Nhẹ nhàng đặt chiếc khăn tay chậm nhẹ lên khoé mắt cô.
Uyển Đình Nhu bất giác khẽ giật mình lùi lại:
"Dạ xin hỏi, tôi và anh..."
"Em không nhớ tôi sao?"
"Anh là..."
Cô ngập ngừng.
Trí nhớ em kém vậy sao? Mới đó mà đã quên?
"Em là ân nhân của tôi đấy."
Uyển Đình Nhu sực nhớ đến việc lúc sáng.
À phải rồi, chắc là anh ta. Người đàn ông bị ngất xỉu ở ven đường...
"Anh là Rh- à?"
Uông Sở Diệu bật cười:
"Đó không phải là tên tôi cô bé ạ. Nhưng cũng rất cảm ơn em vì đã nhớ đến điều đó."
"Anh đã xuất viện rồi sao?"
"Tôi vừa về lúc sáng. Cũng nhờ có em..."
Uông Sở Diệu hơi ấp úng.
"Tôi...."
''Đình Nhu!!!...Đình Nhu!!!''
Cả hai đều giật mình, cô vội quay mặt đi, đó là tiếng của bà, bà đang gọi cô.
Uyển Đình Nhu vừa nói vừa chạy vào nhà:
"Là bà tôi đang gọi. Thôi chào anh, tôi đi trước nhé."
Nói rồi, cô chạy vội vào trong, hắn nhìn theo bóng lưng cô đến khi không còn nhìn thấy được nữa, cánh tay khẽ giơ lên như muốn nói rằng: "Tạm biệt em" nhưng chưa kịp cất lời thì người đã khuất bóng.
Uông Sở Diệu vừa quay lưng đi được vài bước thì Uyển Đình Nhu chạy ra ngoài.
"Anh nhớ ăn uống đầy đủ vào. Đừng để ông nội anh lo lắng nữa. Giữ gìn sức khoẻ nhé."
Đình Nhu nói vội rồi lại đi nhanh vào nhà.
Nghe thấy giọng cô, Uông Sở Diệu liền dừng bước, hắn không quay mặt lại nhìn cô, nhoẻn miệng cười.
Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.
Updated 317 Episodes
Comments
Phương Rin💦
Ai là na9 zậy;-; Anh Trần hay anh Uông
2022-03-28
0
💔Kẻ cô độc 🍀🍀💔
thì ra yêu từ cái nhìn đầu tiên là có thật
2021-08-03
5