"Nếu cháu thua, cháu sẽ quay về trường tiếp tục làm chủ tịch hội học sinh như ông mong muốn. Cháu cũng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, chắc chắn không để ông phải lo lắng nữa."
Uông Đại Đồng nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ:
"Được, được. Một lời đã định."
Cả đời Uông Sở Diệu từ bé đến lớn, bất kể là điều gì cũng đều muốn thắng được Uông Đại Đồng. Lúc nào cũng đòi thi thố và cá cược với ông nội hắn, kể cả đánh cờ, câu cá hay trồng hoa, bất kể là chuyện gì, Uông Sở Diệu cũng muốn được ông nội chú ý đến và khen ngợi. Hắn luôn mong ông nội sẽ cảm thấy tự hào về hắn.
Thực ra Uông Sở Diệu khá đáng thương, cũng chỉ bởi vì hắn từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu của ba mẹ. Lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình trong căn biệt thự lớn của gia đình. Hằng năm, hắn đều tự mừng sinh nhật cùng với đám người hầu kia.
Kể cả ba mẹ và ông nội đều bận đến mức dù chỉ là một tin nhắn cũng hiếm khi nhớ đến để mà chúc mừng.
Tập đoàn Uông Đại có rất nhiều công ty con ở nước ngoài, vì thế những người trong gia đình đều phải phân công ra thay phiên nhau tiếp quản.
Chính vì vậy, ở cái đất Thượng Hải này, ông nội trở thành người thân duy nhất của hắn.
Uông Đại Đồng đảm nhiệm chức vị Chủ tịch hội đồng quản trị ở chi nhánh mẹ có trụ sở đặt tại Thượng Hải. Cũng bởi vì thế, chủ tịch Uông luôn bận rộn suốt cả ngày, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc khiến Uông Sở Diệu cảm thấy vô cùng cô đơn và trống trải.
Về sau, Uông Sở Diệu nghĩ ra được một cách, đó là hễ có thời gian rảnh rỗi, hắn đều sẽ rủ Uông Đại Đồng cùng hắn thi thố phân tài cao thấp bằng những trận cá cược trẻ con. Điều đó cho tới tận bây giờ đã trở thành một thói quen tinh nghịch giữa Uông Sở Diệu và ông nội hắn.
Uông Đại Đồng luôn cảm thấy bản thân mình đã không bù đắp đủ tình yêu thương dành cho đứa cháu nhỏ tội nghiệp, cho nên, tất cả mọi thứ trên đời, bất kể là điều gì mà Uông Sở Diệu muốn làm, dù chỉ là điều nhỏ nhất, Uông Đại Đồng đều rất sẵn lòng phối hợp theo để chiều lòng hắn.
Đương nhiên...
Uông Sở Diệu rất muốn làm kẻ thắng cuộc, nhưng chẳng ai biết rằng điều đó không giống suy nghĩ của hắn một chút nào cả, đặc biệt là Uông Đại Đồng.
Uông Đại lão gia luôn nghĩ cháu trai của mình là một đứa trẻ mãi không trưởng thành, nhưng thật ra, tận sâu trong thâm tâm Uông Sở Diệu hắn chỉ muốn ông nội mình được nghỉ ngơi, muốn ông bỏ ra chút thời gian quý báu để quan tâm đến hắn mà thôi.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên...
"Là tôi đây, thư kí Lưu có chuyện gì?"
"Chủ tịch, có tin tức của thiếu gia Vương Thiên Ân rồi ạ."
Uông Sở Diệu nghe thấy liền ngồi bật dậy, khuôn mặt phẫn nộ, sốt sắng hỏi:
"Thật sao? Ông mau hỏi xem tên đó hiện đang ở đâu vậy? Thằng chết tiệt, nó dám bỏ lại cháu ở lại đây một mình, chẳng nói chẳng rằng gì mà dám biến mất biệt không một chút tăm hơi."
Uông Sở Diệu hằn học tức giận, nghĩ thầm cái tên Vương Thiên Ân kia mà dám xuất hiện thì xem Uông Đại thiếu gia đây sẽ đập chết hắn như thế nào?
Uông Đại Đồng hỏi: "Vậy hiện tên nhóc đó đang ở đâu?"
"Dạ hiện tôi chưa điều tra được cậu ấy đang làm gì và sống như thế nào, nhưng theo dữ liệu mà người của chúng ta cung cấp thì cách đây năm tháng trước, cậu ấy đã chuyển đến khu phố Y ạ."
"Khụ. Ta biết rồi, mau gọi điện báo cho bên Vương tổng biết tin tức con trai ông ta đi. Sẵn nói với ông ấy đừng gây khó dễ cho Thiên Ân, từ từ rồi liên lạc với nó, mối quan hệ cha con vốn đã không mấy tốt đẹp, đừng làm gì khiến mọi việc thêm tồi tệ hơn."
"Khi nãy trước khi gọi chủ tịch, tôi đã gọi cho bên Vương chủ tịch trước rồi ạ. Ông ấy không mấy quan tâm lắm, còn nói chủ tịch Uông không cần phải nhọc công, Vương thiếu gia sống đói khổ sẽ tự khắc lết thân về nhà, ông ấy từ lúc biết Vương thiếu gia bỏ nhà đi thì sớm đã đóng băng hết tất cả các tài khoản ngân hàng của cậu ấy rồi thưa chủ tịch."
"Chậc. Xem ra Vương Sâm cũng cao tay phết nhỉ?"
Uông Đại Đồng thở dài, tay bóp nhẹ vào huyệt nằm ở hai bên đầu sống mũi, xoa xoa tỏ vẻ mệt mỏi.
"Tôi biết rồi. Thư kí Lưu nghỉ ngơi sớm đi. Có tin gì báo lại tôi sau."
"Dạ, chủ tịch."
"Sao rồi ạ? Tên đó hiện đang ở đâu vậy ông? Cháu đến tìm hắn được không?"
"Trước mắt chúng ta chưa biết rõ được địa chỉ cụ thể, chỉ biết tên nhóc đó chuyển đến khu phố Y sinh sống cách đây không lâu thôi."
Uông Sở Diệu khẽ giật mình, vuốt cằm tỏ vẻ đăm chiêu:
"Khu phố Y?"
Thế chẳng phải là nơi Uyển Đình Nhu đang sinh sống sao?
Updated 317 Episodes
Comments
Công chúa Bạch Tuyết
mình biết na9 là ai roài hehe
2021-09-23
2