Ngày hôm sau, khi đang dùng bữa sáng. Đột nhiên, Uông Đại Đồng trầm ngâm nói:
"Uyển Đình Nhu đó..."
Uông Sở Diệu đang định ăn, nghe thấy vậy liền khựng lại.
"Con bé chưa học hết cấp 3."
Hắn tiếp tục ăn, vờ như không mấy để tâm.
"Thì sao ạ?"
"Ta định để con bé vào học viện của chúng ta học, đồng thời tài trợ toàn bộ mọi chi phí xem như đền đáp việc con bé đã cứu sống cháu. Một phần vì ta muốn giúp đỡ con bé được hoàn thành chương trình học tập như các bạn đồng trang lứa, vả lại, ta cũng không muốn nó phải đi làm thêm vất vả để kiếm tiền chữa bệnh nữa."
''Bệnh?'' Uông Sở Diệu ngạc nhiên hỏi:
''Cô ấy bệnh gì cơ?''
Uông Đại Đồng xua xua cánh tay, thở dài:
"Là mẹ nuôi của con bé. Không phải nó. Uyển Đình Nhu kia là trẻ mồ côi."
Ra là cô ấy không có ba mẹ sao? Hẳn là thời gian qua, cô ấy đã phải vất vả lắm mới có thể trải qua được cuộc sống vốn dĩ khắc nghiệt này.
"Phải lý mà nói thì chúng ta nên chi trả luôn cả phần tiền thuốc thang của bà ấy, như vậy chắc sẽ giúp đỡ con bé bớt đi được phần nào gánh nặng."
Uông Đại Đồng tiếp lời.
"Nói vậy là ông sẽ đích thân đi gặp bà ấy à?"
"Có lẽ nên vậy, ta nghĩ ngày mai ta sẽ cùng với thư kí Lưu đến nhà họ một chuyến."
"Cháu đi cùng với."
Uông chủ tịch phì cười, tỏ vẻ khiêu khích:
"Haha, thằng nhóc này nhanh nhỉ? Nghe ông đến nhà người ta liền mượn gió bẻ măng à? Can đảm lên cháu trai, cưa gái mà còn cần ông nội đi theo tiếp sức thì sao làm nên chuyện?"
Uông Sở Diệu bị nói trúng tim đen thì ngượng chín cả mặt, hắn đang ngồi bỗng đứng phắt dậy nói:
"Ai nói với ông cháu sợ gặp cô ấy?"
Lời châm biếm của ông nội đã làm ảnh hưởng đến khẩu vị cả bữa sáng của hắn. Uông Sở Diệu cúi mặt nắm chặt vào cái nĩa, hắn đẩy ghế đi ra.
"Ông cứ đợi đó. Rồi cháu sẽ thắng cược."
Uông Sở Diệu đùng đùng bỏ lên lầu, Uông Đại Đồng vẫn ung dung ngồi bên dưới, vừa ăn vừa nói vọng lên:
"Còn 29 ngày đấy nhé thằng cháu đẹp trai tình trường siêu cấp chuyên nghiệp."
To đến mức cả đám người hầu kia đều không nhịn được cười.
Uông Đại Đồng càng nói càng to, làm cho Uông Sở Diệu hắn dù đóng chặt cửa phòng lại cỡ nào vẫn có thể nghe thấy sang sảng tiếng của ông nội như đấm vào tai.
Bỗng, điện thoại có tin nhắn đến. Là từ một số điện thoại lạ.
Uông Sở Diệu xem tin nhắn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Nội dung: Là tôi, Vương Thiên Ân đây. Ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?
Dòng tin nhắn đến làm Uông Sở Diệu rất bất ngờ, hắn vui, nhưng vẫn không thể nén nỗi cơn giận. Thực ra hắn đã rất lo lắng cho cái tên bị mắng là "chết tiệt" đó.
Cũng bởi vì...
Uông Sở Diệu từ khi còn nhỏ đã nhận thức được việc gia đình hắn có thân thế và địa vị xã hội ra sao. Hắn biết ba mẹ, cô chú kể cả ông nội đều rất bận rộn.
Chính vì vậy mà hắn đã sớm tập quen với việc phải thích nghi với tất cả mọi thứ "một mình".
Ăn cũng một mình, chơi cũng một mình, đi học cũng không được người thân đưa đến trường như bao đứa trẻ khác. Cho đến khi, hắn gặp được Vương Thiên Ân thì tuổi thơ của hắn mới thực sự bắt đầu.
Vương Thiên Ân không chỉ là một người bạn, đối với Uông Sở Diệu, tên đó còn trên cả một tình bạn đơn thuần. Đó là tình thân. Là anh em ruột thịt.
Từ bé, Uông Sở Diệu vốn đã là đứa trẻ hướng nội. Ở cái độ tuổi mà những đứa trẻ khác thường rất vô tư và năng động nhưng Uông Sở Diệu lại vô cùng khép kín và dường như không muốn tiếp xúc với bất kì một ai.
Mãi cho đến khi Vương Thiên Ân xuất hiện năm hắn lên 9 tuổi.
...
Ngày hôm đó, chủ tịch Uông lại có cuộc họp đột xuất.
"Sao cậu ngồi đây một mình thế? Cậu không có bạn à?"
Uông Sở Diệu không muốn bắt chuyện với người lạ, vốn dĩ không biết vì sao mình lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất, hắn nghe thấy nhưng vẫn không buồn ngẩng mặt lên trả lời, miễn cưỡng lắc đầu.
Vương Thiên Ân mỉm cười đưa tay về phía hắn:
"Có muốn cùng tớ ra sau vườn trường bắt châu chấu không?"
"Châu chấu? Là con gì thế?"
Uông Sở Diệu ngẩng mặt lên, hắn giương đôi mắt to tròn, ngây ngô hỏi lại.
Vương Thiên Ân nhanh nhảu đáp:
"Châu chấu là loài côn trùng chuyên ăn lá. Người ta thường hay nhầm lẫn châu chấu với cào cào đấy. Đồ ngốc nhà cậu, sắp 10 tuổi rồi còn chưa từng thấy châu chấu sao?"
Vương Thiên Ân nắm lấy tay Uông Sở Diệu, cùng dắt tay nhau chạy vào khu vườn sau trường. Cả hai đã chơi rất vui, hai đứa trẻ cùng nhau bắt châu chấu, cào cào rồi bọ cánh cứng.
Chưa bao giờ Uông Sở Diệu cảm thấy thời gian ở trường trôi qua nhanh đến vậy. Ông nội Uông luôn vì những cuộc họp kéo dài đằng đẵng mà phải để hắn ở lại trường. Tan học muộn vốn đã là một sự tất yếu bất đắc dĩ mà ngày nào hắn cũng phải trải qua.
"Uông chủ tịch xin đợi một lát, để tôi vào gọi Uông thiếu gia."
"Không cần đâu, tôi cũng vừa mới tới thôi, cô cứ để bọn trẻ chơi thêm một lát. Kể ra thì cũng đã gần năm năm rồi, tôi không nhìn thấy nó cười vui đến vậy."
"Đứa bé kia là..."
"À, đứa bé kia tên Vương Thiên Ân, là tiểu thiếu gia của tập đoàn tài chính Vương Thịnh. Khác với những đứa trẻ khác. Vương thiếu gia là đứa trẻ vô cùng hướng ngoại. Cậu bé thậm chí còn muốn được ở lại trường thay vì mỗi ngày đều được về nhà như bao đứa trẻ khác. Chỉ tiếc rằng, trường chúng tôi hiện tại chưa có khoản nội trú."
Hiệu trưởng Trần tiếp lời.
Hai đứa trẻ vui chơi đến quên cả giờ giấc, mặt mũi lẫn quần áo đều lấm lem mà Uông Sở Diệu không để ý ông nội hắn đã đứng ở cổng trường tự bao giờ?
Ngày hôm đó, trên suốt quãng đường về nhà, Uông Đại Đồng đã nghe đứa cháu trai của mình luyên thuyên rất nhiều chuyện, mặc dù không mấy để tâm vào chuyện lũ trẻ con nhưng chủ tịch Uông đã rất vui, vì đứa cháu trai mà mình lo lắng cuối cùng cũng đã có được một người bạn đầu tiên.
Kể từ khi đó, cuộc đời Uông Sở Diệu như thoát khỏi sự ảm đạm và u tối. Hắn cởi mở hơn, biết cười nhiều hơn.
Vương Thiên Ân đã biến cả tuổi thơ của hắn trở nên vui vẻ và thú vị hơn rất nhiều. Tên đó đã làm Uông Sở Diệu biết thế nào là một tình bạn chân chính, thế nào là cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trốn học, cúp tiết, bị bọn đàn anh gây sự, rồi cùng đánh nhau.
Đối với hắn, Vương Thiên Ân chính là một mảnh ghép kí ức giúp hắn cảm nhận được hắn cũng có tuổi thơ như bao đứa trẻ khác, không còn phải tủi thân hay đơn độc một mình nữa.
Updated 317 Episodes
Comments
Thái Nga
t nghi sở diệu với đình nghi là ae ruột quá
2021-10-19
1
𝐋ã𝐧𝐡 𝐇à𝐧 𝐁ă𝐧𝐠 𝐃𝐚𝐨
Ông nội Uông Sở Diệu đúng là best ông nội cà khịa của năm. Đọc khúc thg cháu siu cấp đẹp trai cừi vl 🤣🤣
2021-06-19
23