Vương Thiên Ân đang uống trà, vừa nghe thấy ba chữ "Uyển Đình Nhu" thì "phụt" ra một tiếng rõ to.
"Âm thanh gì thế?"
Uông Sở Diệu khẽ giật mình.
Hắn lầm bầm: Sao có thể chứ?
"Cậu nói gì thế? Tôi nghe không rõ."
"Không...tôi có nói gì đâu."
Vẫn không thể tin được vào tai. Vương Thiên Ân cố xác thực lại một lần nữa.
"Thế cô ta sống ở khu phố S à?"
Uông Sở Diệu "Chậc" một tiếng, vẻ hơi bực dọc:
"Đã bảo đó không phải là tiểu thư nhà nào cả mà? Vương Thiên Ân, rốt cuộc cậu có tập trung vào câu chuyện của tôi không vậy? Người bình thường thì sao có thể sống ở khu phố S được? Cô ấy đâu phải tôi hay cậu..."
"Giờ tôi bận chút việc. Mai gặp nhau lúc 22 giờ ở Bar Kim Cát."
Uông Sở Diệu dường như muốn nói tiếp thì Vương Thiên Ân vội cắt ngang.
Hắn vẫn chưa kịp nói thêm một lời nào thì Vương Thiên Ân đã dập máy luôn. Vốn định hỏi thế sao không qua nhà cậu ta? Dù sao thì cậu ta cũng ở khu phố Y?
Cứ tưởng sẽ nhất cử lưỡng tiện...
Thôi bỏ đi. Có cơ hội sẽ gặp em sau vậy, cô bé của tôi.
...
Cùng lúc đó, tại căn phòng trọ bừa bộn như một bãi chiến trường ở khu phố Y.
Vương Thiên Ân đang nằm dài trên giường, hắn vắt tay lên mặt, che khuất đi đôi mắt sắc lẻm đầy vẻ bí ẩn thâm sâu. Lầm bầm:
"Uông Sở Diệu chắc là điên rồi."
Càng nghĩ càng thấy thật nực cười, lại còn trớ trêu. Uông Đại thiếu gia bao nhiêu đứa không chọn, lại chọn ngay con nhỏ hàng xóm phiền phức, còn hay lắm chuyện?
"Hừ. Đáng lẽ mình không nên để hắn một mình lâu như vậy."
Nghĩ cũng nghĩ nát óc vẫn không thể nào tìm ra được lí do rốt cuộc tại sao lại là "cô ta"?
Đột nhiên Vương Thiên Ân hét ầm lên:
"Aaaaaaa!!!"
Làm Uyển Đình Nhu ở đối diện nghe thấy cũng phải giật mình.
"Dạo này thời tiết hay nắng nóng. Nhớ khoá chặt cửa vào."
Cô hiểu ý nhưng vẫn cố hỏi lại:
"Có cần qua xem thử không ạ? Ngộ nhỡ cậu ấy..."
"Không cần đâu, trời mát lên tự khắc sẽ hết điên dại thôi."
Bà Ngọc điềm tĩnh trả lời.
Uyển Đình Nhu đợi bà thiếp đi. Cô lén qua bên nhà đối diện. Đã đứng trước đó được gần mười lăm phút nhưng nửa muốn ấn chuông, nửa lại không.
"Hay thôi vậy."
Vừa định quay về, thì từ trong nhà, Trần Thiên Hạo xồng xộc đi ra chẳng nói chẳng rằng quát lớn vào mặt cô.
"Sao cứ phải chọn cô thì mới được hả?"
Đình Nhu giật mình, vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô hỏi:
"Tôi đã làm gì sai à?"
"Ừ đấy! Sai rồi."
Uyển Đình Nhu cúi mặt xuống, cô không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.
"Trần Thiên Hạo, đã gần nửa năm kể từ khi cậu chuyển đến đây sống..."
Cô ngập ngừng một vài giây...
"Mặc dù tôi không biết vì sao lại bị cậu ghét nhưng vốn dĩ cậu cũng chả nói được lời nào tử tế nhỉ?"
Trần Thiên Hạo im lặng một lúc lâu.
"Ừ. Thế nên đừng có lúc nào cũng xuất hiện trước mặt tôi."
Vốn hắn còn định nói thêm - Cô lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt thánh thiện đó ra trông thật chướng mắt.
Uyển Đình Nhu chưa kịp tiếp lời thì Trần Thiên Hạo hắn đã đóng sầm cửa lại, một mạch đi thẳng vào bên trong.
Bản thân Đình Nhu không hiểu vì sao Trần Thiên Hạo lại ghét cô đến vậy nhưng bản thân hắn thì lại hiểu rất rõ.
Cũng chỉ bởi vì, cô rất giống với người phụ nữ ấy - mối tình đầu của hắn - Hàn Tư Kỳ.
Người đã từng bước vào cuộc đời hắn như một giấc mộng. Cứ tưởng chừng như đó sẽ là một câu chuyện tình đẹp như mơ với một kết thúc thật viên mãn, thì ngày Thất tịch năm đó xảy ra.
Cách đây hai năm trước. Vào một ngày mưa tầm tã. Cô ta đã rời bỏ hắn và tuyệt tình nói lời từ biệt chỉ vỏn vẻn vài chữ qua một bức thư tay.
Nội dung: Em mong anh sẽ luôn hạnh phúc và sống thật tốt. Chúng ta chia tay đi. Em xin lỗi, Vương Thiên Ân. Tái bút: Hàn Tư Kỳ.
Vương Thiên Ân vừa về đến nhà thì nghe một người hầu trong gia đình báo lại:
"Dạ, là cô Hàn Tư Kỳ gửi cho thiếu gia, dặn tôi là thư này phải đưa tận tay cho thiếu gia thì mới được ạ."
Nghe vậy, Vương Thiên Ân vội vàng mở ra xem. Hắn đọc xong liền cầm lá thư chạy ra ngoài mặc cho đám người hầu kẻ chạy theo, người cầm ô, người cầm áo khoác, mặc sức cản hắn lại.
“Thiếu gia! Trời đang mưa to lắm! Thiếu...”
“Cút ngay!!!”
Hắn quát lớn, ánh mắt đầy căm phẫn khiến ai nấy nghe thấy đều phải sợ hãi mà lùi lại.
Mặc cho đám người hầu lẫn vệ sĩ gần chục tên thất thanh gọi vọng theo, Vương Thiên Ân vẫn cứ lao ra, mặc trời mưa tuôn như xối.
Hắn dùng hết sức đạp chân ga phút chốc khiến kim đồng hồ đo tốc độ càng lúc càng tăng cao.
Chiếc siêu xe McLaren Speedtail phóng nhanh như chớp, tựa hồ xé toạc cả màn mưa trắng xoá trong đêm tối.
Chưa đầy hai mươi phút sau...
Vương Thiên Ân đã đến trước cửa nhà của Hàn Tư Kỳ.
Nơi mà vốn dĩ, nếu là những hôm khác, thì có lẽ phải mất gần cả tiếng chạy xe mới có thể đến được.
Updated 317 Episodes
Comments