Chương 3: Tôi đưa em về nhà.

May mắn phản xạ của Duẫn Khải Trạch nhanh, nếu không hắn e là vài ngày sau khó mà lên giường với gái được, mạnh một chút, con cháu đời sau cũng coi như xong.

Hắn áp chế được Thanh Tiêu, lần nữa ép cô lên sô pha, nghiến răng nói.

“Đây là cách phục vụ của quán bar các người với khách hàng sao hả?”

Hai mắt Thanh Tiêu gằn đỏ, cô há miệng muốn cắn lên tay Duẫn Khải Trạch, cuối cùng bị hắn phát hiện mà tránh được thêm một nạn.

“Khốn nạn, anh buông tôi ra!.”

Có lẽ Thanh Tiêu khóc quá nhiều, bấy giờ giọng nói nghèn nghẹn, Duẫn Khải Trạch nghe xong cũng có chút mủi lòng. Hắn nhẹ giọng dỗ dành.

“Đừng khóc nữa nào, tôi chỉ đùa em một chút thôi, cũng không có ý định làm cái gì khác. Nhưng em suýt nữa là biến tôi thành thái giám rồi đấy, đồ độc ác!”

Đáng đời tên khốn như hắn, Thanh Tiêu thoát khỏi trói buộc của Khải Trạch, cô xiêu vẹo đứng lên muốn ra ngoài, lại bị Duẫn Khải Trạch gọi lại.

“Khoan đã.”

Bước chân của Thanh Tiêu không ngừng.

“Thanh Tiêu à, quay lại đây nào, ngoan ngoãn một chút thì tôi mới nói tốt với quản lí giúp em, đúng không?”

Bàn tay Thanh Tiêu cuộn chặt, cô đấu tranh, cuối cùng vẫn quay trở lại.

Lần này cô ngồi ở mép sô pha, tùy thời có thể chạy đi bất cứ lúc nào.

Hắn ta biết được suy nghĩ của cô, buồn cười nói: ”Cánh cửa kia hoặc là đúng giờ mở ra, hoặc là có lệnh của tôi mới mở ra, em có muốn đi cũng không đi được.”

Hắn rót rượu vào ly, thong thả nhâm nhi thứ đồ uống thượng hạng này, sau đó nói bâng quơ vài câu.

“Cái tên gây sự với em lần trước, nó vẫn chưa bỏ ý định đâu, nó đang muốn xuống tay với em mấy ngày nay đó.”

Duẫn Khải Trạch mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, sự thật là Hàn Tranh sau khi biết trò cá cược kia, hắn ta còn chẳng dám lảng vảng ở quán Bar Thiên Thần này. Nhưng điều đó Thanh Tiêu không biết, cho nên khi nghe nói đến, sắc mặt cô đã có biến đổi.

Duẫn Khải Trạch nhếch môi cười.

“Cũng nhờ tôi chắn gió cho em, mấy hôm nay em mới có thể an toàn như thế, vậy mà em không những không cám ơn tôi, lại suýt đánh chết tôi, thật đau lòng mà.”

Thanh Tiêu không chịu nổi sự giày vò này: “Anh muốn gì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo như thế!”

Duẫn Khải Trạch nghe xong, hắn đưa mắt tán thưởng.

Khá lắm, cánh vẫn còn rất cứng!

“Ý gì em hẳn là phải biết, tôi để ý đến em, muốn cùng em qua lại với nhau một thời gian, thấy thế nào?”

Hắn rút trong tay ra một tờ chi phiếu trống, sau đó ghi một con số lên trên, hơn hai trăm triệu, một số tiền vô cùng lớn.

Hắn dửng dưng đem tờ giấy kia đặt lên bàn: “Tôi biết tình trạng sức khỏe của mẹ em không tốt, cầm lấy số tiền này chữa trị cho bác đi, nếu thiếu có thể nói với tôi sau.”

Thanh Tiêu nhìn tờ chi phiếu kia, cô cười trào phúng, lạnh giọng nói.

“Tôi có chết cũng không xài những đồng tiền của anh, đồ vô liêm sĩ, tôi sẽ không làm tình nhân của anh đâu!”

“Vậy sao? Em nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định mọi thứ đấy.”

Thanh Tiêu lắc đầu, cô nhìn rõ bộ mặt của kẻ giả nhân giả nghĩa này rồi, cô nhất quyết không cúi đầu trước hắn. Thanh Tiêu đứng lên, cô xé tờ chi phiếu kia thành giấy vụn, khi đồng hồ điểm đúng giờ, cánh cửa phòng bật mở ra.

Thanh Tiêu trong tầm mắt hắn xa dần, rồi lặng lẽ biến mất.

Duẫn Khải Trạch nhìn chi phiếu bị xé thành từng mảnh nhỏ, hắn ngước nhìn cửa phòng bị mở toang, nhíu mày cảm thán.

“Tại sao em lại không nghe lời như vậy? Rất hư, em nên chịu phạt một chút.”

“Tuy là có hơi nhẫn tâm, nhưng như thế em mới ngoan ngoãn ở lại bên vòng tay của tôi, đừng trách tôi nhé, Thanh Tiêu à!”

Rượu trên ly đã rót tràn, nhưng hắn không để ý đến.

.

Hôm nay Thanh Tiêu tan làm muộn,  vừa nghĩ đến mẹ vẫn còn đợi mình ở nhà, cô lo lắng gọi cho bà một cuộc báo bình an, còn nói là có việc bận nên về trễ, dặn bà nghỉ sớm tránh ảnh hưởng sức khỏe.

Sau khi cô bước ra khỏi quán mới biết, ngoài trời bây giờ đã mưa lớn đến nhường nào.

Nhân viên trong quán sau khi dọn dẹp xong đã về hết, cô đứng ngoài nhìn thời gian trôi, còn chưa đến mười phút nữa là xe bus không còn đón người, nhưng mưa vẫn chưa ngừng, suy tính một lúc, cô bất đắc dĩ chạy trong màn mưa, hướng về trạm xe.

Từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống vai áo cô, ướt đẫm, lạnh ngắt. Cô vừa chạy vừa bị làm lạnh đến phát run.

Trong màn mưa mù mịt kia, cô chỉ còn cách trạm xe vài mét thì lúc qua đường  bị một chiếc xe chạy đến đâm trúng.

Xui xẻo thay, cả người cô lăn một vòng ở lề đường, cả người lọt thỏm trong vũng nước mưa, toàn thân ướt nhẹp, chật vật không cách nào kể hết.

“Cô ơi, cô có sao không? Cô có thấy đau ở đâu không?”

“Thành thật xin lỗi cô, mưa lớn, đường lại trơn, tôi tránh không kịp, thành thật xin lỗi cô.”

Hai người đụng trúng Thanh Tiêu rối rít đỡ cô ngồi dậy, cô ôm chân đau đớn muốn bật khóc, phát hiện ống quần đã bị rách đôi chỗ, bên trong còn thấy được đầu gối trắng noãn chảy hai ba vệt máu.

“Sao lại nặng thế này? Hay để tôi đền tiền cho cô, chúng tôi xin lỗi cô nhiều lắm.”

Thanh Tiêu đau đến hít thở không ra hơi, lúc này cô mới có thể ngồi vững, xua tay.

“Không, tôi không sao đâu.”

Nhưng hai người kia nhất mực nhét tiền cho cô, Thanh Tiêu bất đắc dĩ phải nhận lấy, sau cùng họ mới yên tâm rời đi.

Khi thấy số tiền kia, hai mắt Thanh Tiêu hơi đỏ, sau đó cô quay đầu, sắc mặt phút chốc trầm xuống.

Bến xe vắng tanh, chuyến xe cuối cùng cũng đã khởi hành, cô  bắt buộc phải lội bộ từ đây trở về nhà.

Thanh Tiêu chật vật đứng lên, cô nhét số tiền bị nước mưa làm nhàu nhĩ vào túi rồi khập khiễng đi về phía trước.

Mà ở  phía xa, trên chiếc xe Ferrari sang trọng, Duẫn Khải Trạch nhìn thấy được tất cả cảnh tượng vừa rồi, đôi mắt lóe qua một tia hài lòng.

“Một tay anh bài trò như thế, nếu em là cô gái kia, chắc chắn sẽ tức chết mất.”

Anna rúc trong lòng ngực Doãn Khải Trạch làm ổ, cô nhìn thấy thông báo chuyển khoản của hắn, buộc miệng đùa giỡn.

“Biết làm sao được, em không phải cô ấy, em không có cái đãi ngộ này.”

Một cái tát tay mà cô ban cho hắn, đến bây giờ hắn cũng phải trả lễ lại, vậy mới phải đạo.

Anna luồn tay vào quần Duẫn Khải Trạch, nhưng cô ta bị hắn ngăn lại, một tay hắn bóp ngực cô, tay còn lại điểm lên đầu mũi cô ta, cưng chiều nói.

“Được rồi, lúc nãy chẳng phải đã đút no em rồi sao? Ngoan, lấy dù rồi quay về nhà đi, hôm nay anh bận rồi, không đưa em trở lại được. Anh phải đi dỗ dành nhóc kia, em đừng ghen đấy!”

Con mồi của hắn chật vật chưa kìa, vừa đi vài bước đã suýt té, hắn phải đến đó tỏ lòng thương xót một chút vậy.

Anna đưa mắt đến, nhìn thấy Duẫn Khải Trạch hứng thú bừng bừng quan sát bộ dáng thảm hại của Thanh Tiêu trong màn mưa, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Duẫn Khải Trạch, con người này quá đỗi máu lạnh, chưa đầy mười phút trước, Anna nghe hắn nói hắn đang để ý đến một người, trong lòng cô ta bắt đầu khó chịu và lo sợ bản thân sẽ bị vứt bỏ, cho đến khi đầu ngón tay của Duẫn Khải Trạch chỉ về phía đường lớn, cô ta liền thấy bóng dáng của Thanh Tiêu ngay tức khắc bị một chiếc xe lao đến đâm trúng.

Tim của Anna như muốn rời khỏi lồng ngực, quá đáng sợ rồi!

“Đáng thương thật!”

Hắn trơ mắt nhìn cảnh tượng cho chính bản thân dàn dựng, giả vờ xót xa.

Anna không muốn nghĩ nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời Duẫn Khải Trạch cầm dù ra khỏi xe. Một lúc sau cô ta đứng ở bên đường, nhịn không được nhìn sang, thấy cửa xe của Duẫn Khải Trạch mở ra.

 Thanh Tiêu dù đã cố hết sức, nhưng cô vừa mới bị xe tông trúng, từ đầu đến chân đều đau ê ẩm, cộng thêm vết thương cũ trên đầu gối và vết thương mới hộp lại một chỗ, chân cô như muốn nhũn ra, đi vài bước cũng đã đau đến mặt xanh trắng.

Áo quần cô ướt nhẹp dán vào cơ thể, cô ôm chặt cái túi cũ, run cầm cập lên lếch từng bước nhỏ về nhà.

Cho đến khi gắng gượng không nỗi nữa, cô ngã xuống làn đường đầy nước, đầu óc đau như nổ tung, hai mắt hoa lên, cô nhìn thấy có người nào đó đi về phía cô, bước chân trầm ổn, giày da sang bóng.

Mũi giày dừng lại trước bàn tay của cô, đỉnh đầu như có thứ gì đó bao phủ, ngăn cách cô với cơn mưa bên ngoài.

Thanh Tiêu nheo mắt, cô ngẩng đầu lên, phía trên là một chiếc ô đen đang che chắn mưa gió cho cô.

Mà người đang cầm ô, không ai khác ngoài Duẫn Khải Trạch.

Hắn hơi khom lưng, lau đi một ít nước mưa dính trên khóe mắt cô, sau đó bàn tay dày ấm đưa đến trước mặt Thanh Tiêu, dịu dàng nói.

“Đưa tay đây, tôi đưa em về nhà.”

Hot

Comments

Quyền

Quyền

Cho anh liệt luôn. Cho khỏi đi tán gái

2025-03-28

0

Hướng dương

Hướng dương

Chọc chi rồi dỗ

2022-08-26

0

Trang Lê

Trang Lê

sau này phải ngược nam chính nhiều vào nha tác giả <( ̄︶ ̄)>

2021-09-14

5

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hôn.
2 Chương 2: Tát tay.
3 Chương 3: Tôi đưa em về nhà.
4 Chương 4: Sốt
5 Chương 5: Nhà tài trợ.
6 Chương 6: Bất mãn
7 Chương 7: Tương lai còn dài.
8 Chương 8: Lửa nóng
9 Chương 9: Không buông tha
10 Chương 19: Tự làm tự chịu
11 Chương 11: Cạm bẫy.
12 Chương 12: Bất mãn
13 Chương 13: Chạy thoát.
14 Chương 14: Đánh nhau
15 Chương 15: Tôi đang rất đau!
16 Chương 16: Càng lúc càng thú vị.
17 Chương 17: Đổi công việc
18 Chương 18: Khách quý ghé thăm.
19 Chương 19: Không chút rung động nào hay sao?
20 Chương 20: Thu lưới
21 Chương 21: Bức bối trong lòng.
22 Chương 22: Tôi chờ em
23 Chương 23: Trở về đi.
24 Chương 24: Yêu cô như thế sao?
25 Chương 25: Bắt cóc (1)
26 Chương 26: Bắt cóc (2)
27 Chương 27: Nguy hiểm.
28 Chương 28: Trầm luân.
29 Chương 29: Bị thương.
30 Chương 30: Quấn quýt
31 Chương 31: Cổ Tình trở bệnh
32 Chương 32: Hẹn hò
33 Chương 33: Người yêu của Duẫn Khải Trạch
34 Chương 34: Gậy ông đập lưng ông
35 Chương 35: Giao chính mình cho hắn.
36 Chương 36: Sa ngã.
37 Chương 37: Con rối.
38 Chương 38: Bại lộ.
39 Chương 39: Phơi bày
40 Chương 40: Tha cho tôi đi.
41 Chương 41: Ba năm
42 Chương 42: Tiệc
43 Chương 43: Sao lại là Thanh Tiêu?
44 Chương 44: Xấu mặt
45 Chương 45: Hãm hại
46 Chương 46: Ăn thiệt.
47 Chương 47: Thân phận.
48 Chương 48: Còn sống.
49 Chương 49: Nguy hiểm
50 Chương 50: Ngất xỉu
51 Chương 51: Tranh thắng thua.
52 Chương 52: Sóng gió ập đến
53 Chương 53: Không thể chịu oan.
54 Chương 54: Ôm tội trạng.
55 Chương 55: Chỉ có thể dựa vào anh.
56 Chương 56: Sụp đổ.
57 Chương 57: Tự làm đau mình.
58 Chương 58: Căng thẳng.
59 Chương 59: Tự sát.
60 Chương 60: Máu O
61 Chương 61: Quan hệ huyết thống.
62 Chương 62: Em gái.
63 Chương 63: Đến ba còn không nhận ra cô ấy.
64 Chương 64: Rời đi.
65 Chương 65: Tài sản.
66 Chương 66: Thời khắc chia cắt, đã đến.
67 Chương 67: Nhớ nhung
68 Chương 68: Tỉnh lại.
69 Chương 69: Không phải chủ ý của tôi.
70 Chương 70: Không thể đi cùng nhau.
71 Chương 71: Là em phải không?
72 Chương 72: Là ai?
73 Chương 73: Bạn trai.
74 Chương 74: Trở về nước.
75 Chương 75: Chen ngang.
76 Chương 76: Lỗi của cô.
77 Chuong 77: Yêu vô cùng
78 Chương 78: Không thấy mệt à?
79 Chương 79: Đừng mơ rời khỏi.
80 Chương 80: Không phù hợp.
81 Chương 81: Bánh ngọt.
82 Chương 82: Thật buồn nôn.
83 Chương 83: Rất tốt.
84 Chương 84: Em đừng đi.
85 Chương 85: Lần nữa rời đi.
86 Chương 86: Trăn trở.
87 Chương 87: Đau đớn.
88 Chương 88: Sống không bằng chết.
89 Chương 89: Con hoang.
90 Chương 90: Lối sáng.
91 Chương 91: Không yên.
92 Chương 92: Gọi tên anh.
93 Chương 93: Vỡ lở
94 Chương 94: Phép thử.
95 Chương 95: Bắt đầu thăm dò.
96 Chương 96: Nhẫn cưới
97 Chương 97: Kéo màn (1)
98 Chương 98: Kéo màn (2)
99 Chương 99: Kéo màn (3)
100 Chương 100: Kéo màn (4)
101 Chương 101: Vén màn (5)
102 Chương 102: Chúc phúc.
103 Chương 103: Từ chối.
104 Chương 104: Tai nạn.
105 Chương 105: Làm rõ
106 Chương 106: Thiệp cưới.
107 Chương 107: Hoàn chính văn.
108 Chương 108: Phiên ngoại.
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Hôn.
2
Chương 2: Tát tay.
3
Chương 3: Tôi đưa em về nhà.
4
Chương 4: Sốt
5
Chương 5: Nhà tài trợ.
6
Chương 6: Bất mãn
7
Chương 7: Tương lai còn dài.
8
Chương 8: Lửa nóng
9
Chương 9: Không buông tha
10
Chương 19: Tự làm tự chịu
11
Chương 11: Cạm bẫy.
12
Chương 12: Bất mãn
13
Chương 13: Chạy thoát.
14
Chương 14: Đánh nhau
15
Chương 15: Tôi đang rất đau!
16
Chương 16: Càng lúc càng thú vị.
17
Chương 17: Đổi công việc
18
Chương 18: Khách quý ghé thăm.
19
Chương 19: Không chút rung động nào hay sao?
20
Chương 20: Thu lưới
21
Chương 21: Bức bối trong lòng.
22
Chương 22: Tôi chờ em
23
Chương 23: Trở về đi.
24
Chương 24: Yêu cô như thế sao?
25
Chương 25: Bắt cóc (1)
26
Chương 26: Bắt cóc (2)
27
Chương 27: Nguy hiểm.
28
Chương 28: Trầm luân.
29
Chương 29: Bị thương.
30
Chương 30: Quấn quýt
31
Chương 31: Cổ Tình trở bệnh
32
Chương 32: Hẹn hò
33
Chương 33: Người yêu của Duẫn Khải Trạch
34
Chương 34: Gậy ông đập lưng ông
35
Chương 35: Giao chính mình cho hắn.
36
Chương 36: Sa ngã.
37
Chương 37: Con rối.
38
Chương 38: Bại lộ.
39
Chương 39: Phơi bày
40
Chương 40: Tha cho tôi đi.
41
Chương 41: Ba năm
42
Chương 42: Tiệc
43
Chương 43: Sao lại là Thanh Tiêu?
44
Chương 44: Xấu mặt
45
Chương 45: Hãm hại
46
Chương 46: Ăn thiệt.
47
Chương 47: Thân phận.
48
Chương 48: Còn sống.
49
Chương 49: Nguy hiểm
50
Chương 50: Ngất xỉu
51
Chương 51: Tranh thắng thua.
52
Chương 52: Sóng gió ập đến
53
Chương 53: Không thể chịu oan.
54
Chương 54: Ôm tội trạng.
55
Chương 55: Chỉ có thể dựa vào anh.
56
Chương 56: Sụp đổ.
57
Chương 57: Tự làm đau mình.
58
Chương 58: Căng thẳng.
59
Chương 59: Tự sát.
60
Chương 60: Máu O
61
Chương 61: Quan hệ huyết thống.
62
Chương 62: Em gái.
63
Chương 63: Đến ba còn không nhận ra cô ấy.
64
Chương 64: Rời đi.
65
Chương 65: Tài sản.
66
Chương 66: Thời khắc chia cắt, đã đến.
67
Chương 67: Nhớ nhung
68
Chương 68: Tỉnh lại.
69
Chương 69: Không phải chủ ý của tôi.
70
Chương 70: Không thể đi cùng nhau.
71
Chương 71: Là em phải không?
72
Chương 72: Là ai?
73
Chương 73: Bạn trai.
74
Chương 74: Trở về nước.
75
Chương 75: Chen ngang.
76
Chương 76: Lỗi của cô.
77
Chuong 77: Yêu vô cùng
78
Chương 78: Không thấy mệt à?
79
Chương 79: Đừng mơ rời khỏi.
80
Chương 80: Không phù hợp.
81
Chương 81: Bánh ngọt.
82
Chương 82: Thật buồn nôn.
83
Chương 83: Rất tốt.
84
Chương 84: Em đừng đi.
85
Chương 85: Lần nữa rời đi.
86
Chương 86: Trăn trở.
87
Chương 87: Đau đớn.
88
Chương 88: Sống không bằng chết.
89
Chương 89: Con hoang.
90
Chương 90: Lối sáng.
91
Chương 91: Không yên.
92
Chương 92: Gọi tên anh.
93
Chương 93: Vỡ lở
94
Chương 94: Phép thử.
95
Chương 95: Bắt đầu thăm dò.
96
Chương 96: Nhẫn cưới
97
Chương 97: Kéo màn (1)
98
Chương 98: Kéo màn (2)
99
Chương 99: Kéo màn (3)
100
Chương 100: Kéo màn (4)
101
Chương 101: Vén màn (5)
102
Chương 102: Chúc phúc.
103
Chương 103: Từ chối.
104
Chương 104: Tai nạn.
105
Chương 105: Làm rõ
106
Chương 106: Thiệp cưới.
107
Chương 107: Hoàn chính văn.
108
Chương 108: Phiên ngoại.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play