Sáng sớm tinh mơ, tia nắng khẽ chiếu nhẹ lên thân ảnh nhỏ nhắn trên ghế sofa ở phòng khách. Di Lam có thói quen dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình, vì đơn giản cô không thể ăn quá nhiều đạm và gia vị. Nếu ăn quá nhiều sẽ cảm thấy choáng váng đầu óc, thậm chí ngất xĩu cũng nên.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Di Lam vừa đứng trong nhà bếp hì hục làm các món ăn vừa ngâm nga các câu hát mà không biết rằng hình ảnh của mình đã lọt vào tầm mắt của người đàn đàn ông đứng ngay cửa bếp.
Đến lúc làm xong, cô tháo tạp dề và ngẩng đầu lên thì bỗng hét toáng lên.
- Aaaa! Trời ạ! Anh dậy sao không có tiếng động thế, giật mình chết tôi rồi!
Anh không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát cô, một cô gái thật là xinh đẹp động lòng người. Mái tóc màu nâu được cột nhẹ phía sau, vài cọng tóc rũ xuống khuôn mặt tròn trắng nõn, mặc dù không trang điểm nhưng vẻ đẹp ấy vẫn không lu mờ. Anh từng tiếp xúc rất nhiều người đẹp nhưng thật sự chưa có ai có nét đẹp như cô . Vừa quyến rủ vừa dịu dàng nhưng lại có cái gì đó rất tinh nghịch.
- Này! Tôi hỏi anh đấy, sao anh cứ nhìn tôi mãi thế!
Nghe cô hỏi, anh giật mình, biết mình thất thố nên đành lên tiếng.
- Thật xin lỗi! Đêm qua cảm ơn cô đã cứu tôi, có thể cho tôi mượn điện thoại cô gọi người tới được không?
Nghe anh hỏi thế, cô đành làm người tốt thêm lần nữa vậy, dù gì cũng đã cứu người ta rồi.
- Đây này. Anh gọi đi rồi vào ăn sáng, một lát nữa tôi cũng có việc phải ra ngoài rồi.
Mặc dù chỉ mới gặp, nhưng khi nghe cô nói phải đi làm anh có chút cảm giác tiếc nuối, có ngọn lửa gì đó nhen nhóm trong lòng làm anh chẳng thể lý giải được, bèn mạnh dạn lên tiếng.
- Tôi có thể biết tên cô được không?
- À! Tôi tên Di Lam, là bác sĩ tại bệnh viện Ái Toa tại thành phố S. Còn anh ?
- Tôi tên Dạ Khải Phong cũng ở thành phố S.
Trời ạ! Nếu để đám bạn thân và thuộc hạ biết anh bày ra cái dáng vẻ dịu dàng lại còn nói nhiều như vậy chắc họ sẽ rớt cằm ra ngoài mất. Nhưng với cô gái nhỏ này, không hiểu sao trong lòng chỉ muốn che chở, dịu dàng với cô thôi!
Di Lam thấy không khí hơi ngượng ngùng thì đành lên tiếng.
- Anh ngồi xuống ăn sáng đi, vết thương khá nặng nên anh chỉ được ăn cháo thôi nhé.
- À được! Cảm ơn cô.
Dạ Khải Phong nhìn tô cháo trắng cô nấu, trong lòng lâng lâng một cỗ ấm áp. Ây da! Anh đây là bị trúng tiếng sét ái tình rồi sao. Anh nhìn cô chỉ ăn một miếng sandwich và ít cá hồi thì lại chau mày hỏi cô.
- Bình thường cô chỉ ăn ít như vậy sao? Là ăn kiêng à?
Di Lam bật cười trước câu hỏi của anh
- Không phải! Là do kén ăn thôi.
Dạ Khải Phong nghe xong thì lại chau mày hơn nhưng không nói thêm gì nữa chỉ đành im lặng ăn phần của mình.
Khi cả hai ăn xong, cô tranh thủ dọn chén bát , sau đó lại thay đồ để đến bệnh viện tiếp tục công tác của mình. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu đen tay dài hơi nhún, phần trên ôm gọn vòng cả vòng một và vòng eo thon gọn, phần dưới lại xòe nhẹ ra tới đầu gối phối hợp cách trang điểm nhẹ làm cô như chỉ mới học sinh cấp ba thôi.
Dạ Khải Phong ngồi ở sofa, nghe tiếng bước chân anh ngoảnh đầu lại thì bỗng ngạc nhiên. Anh chỉ biết tên nhưng không biết cô bao nhiêu tuổi, nhìn ngoại hình này, chậc chậc dù nói còn học trung học anh cũng tin đấy !
Thấy anh cứ nhìn mình, cô tò mò hỏi anh.
- Anh nhìn gì thế?
Dạ Khải Phong thật thà hỏi lại cô.
- Thật xin lỗi nhưng cho tôi hỏi năm nay cô bao nhiêu tuổi thế?
Di Lam đen mặt nhìn anh, có trời mới biết cô rất ghét ai xem mình là con nít đấy nhé. Mỗi lần đi bar cùng bạn thân, cô toàn bị xem là trẻ chưa thành niên. Thật tức chết cô mà!
- Tôi biết anh suy nghĩ gì đấy nhé! Nhưng đáng tiếc tôi đã 20 rồi. Thật là đi đâu cũng bị hiểu lầm thế này.
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô anh chợt phì cười, thuộc hạ thân cận của anh Trần Duẫn thấy thế liền mắt chữ A miệng chữ O ngạc nhiên nghĩ thầm "Lão đại đang cười sao, trời ơi thật là mù mắt chó mà"
- Người của anh đến rồi sao. Anh nên đi đi tôi cũng phải đi rồi.
Di Lam lên tiếng nhắc nhở anh.
Dạ Khải Phong đứng lên chỉnh lại tây trang, sau đó rút một tấm danh thiếp bằng vàng đưa cô.
- Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần giúp đỡ gì cứ liên hệ tôi nhé. Tôi sẽ giúp hết mình!
Di Lam cầm lấy danh thiếp, nở nụ cười nhẹ sau đó nói với anh.
- Cảm ơn anh, có duyên ắt sẽ gặp lại. Đi thôi!
Nói xong cả ba người cùng rời đi với ba tâm trạng khác nhau.
Dạ Khải Phong thầm nghĩ "Bé con! Chờ tôi quay lại nhé!"
Trần Duẫn "Trời ơi! Đạn chỉ trúng ở bụng thôi sao lão đại lại như trúng ở đầu thế kia cơ chứ!"
Di Lam "Tốt nhất là đừng gặp lại thì tốt hơn. Ây da! Bà đây chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường nha!"
Không một ai biết được, cuộc gặp gỡ này lại tạo nên một tình yêu đầy cam go cũng đầy mật ngọt sắp tới!
Updated 89 Episodes
Comments
ilu
tưởng ko hay mà lại hay ko tưởng
2024-05-19
3
Thuận Nguyễn
20 tuổi mà làm bác sĩ , ? 😳😂😂😂,
2023-08-28
1
Meows
giỏi quá cj ơi
2022-09-26
0