"Đùng đùng đùng" - Trời mưa sấm sét ngoài kia, đã bao canh giờ rồi. Mưa mãi mà chẳng dứt. Cơn mưa ấy như muốn trút trôi đi những nỗi niềm của cây liễu cô đơn cạnh ngôi mộ của Tang Ca Nhược Đoan.
Trong căn nhà nhỏ, vào canh 4 giờ Sửu, khi mặt trời sắp nhú lên chào một ngày mới thì vẫn còn một vị lão nhân ngồi bên khung cửa sổ mãi ngắm nhìn cây liễu ở gốc bên kia mà không hay biết những tiếng động khác.
- Ông lão\, ông vẫn còn ngồi ở đây sao? Sao bây giờ vẫn chưa ngủ? - Nguyệt Nhã ngỡ ngàng bước ra từ căn phòng đã cũ\, hỏi.
- Đêm nay ta không ngủ được\, cơn mưa đã kéo dài từ canh 3 đến giờ rồi mà vẫn chưa dứt. Vậy còn tiên sinh\, tại sao giờ này vẫn còn thức?
- Chỉ là ồn quá ta không thể nào ngủ được. - Nhìn lão nhân một hồi lâu\, Nguyệt Nhã cũng cảm giác như ông mang nỗi niềm khá lớn.
- Ông lão\, có phải... Ông có nỗi niềm gì đúng không. Ta quan sát từ nãy giờ\, chỉ thấy lão mãi nhìn cái cây liễu đó. Cây liễu đó có liên quan gì đến lão nhân hay sao?
Tiên nhân dần ngồi xuống bên cạnh vị lão nhân kia trò chuyện.
- Cơn mưa này thật lớn\, nó làm cho người ta trong lòng cũng cảm thấy nặng trĩu. Tiên sinh\, ngài đã từng nghe qua câu chuyện Con cáo nhỏ chưa?
- Ta chưa từng nghe qua\, đấy là câu chuyện như thế nào?
- Ngày xưa có con cáo nhỏ thầm thương trộm nhớ cây liễu\, ngày ngày nó đều ra sông lấy nước tưới cây\, chăm sóc cho cây liễu nhưng liễu lại không hề hay biết…
Câu chuyện như kể về cuộc đời của Tang Ca Nhược Đoan. Còn nhớ đó là năm khi cô vừa tròn 10 tuổi. Ngày hôm đó cũng có cơn mưa lớn như ngày hôm nay, sấm sét ầm ầm. Có tiếng đứa bé đang khóc tại một ngôi miếu ở bên trong khu rừng.
- Oa oa oa…
- Đoan nhi\, ngoan nào. Đừng khóc\, Tang Ca Thuần Thế nhất định sẽ đến cứu muội. Cha ta cũng sẽ đến đây sớm thôi\, họ chỉ là đang cố gắng tìm kiếm chúng ta\, chúng ta phải chờ đợi. Chúng ta phải mạnh mẽ lên\, không được khóc! Cao Uất Kiêu ta sẽ bảo vệ nàng\, đừng khóc.
---------
Nhược Đoan và Uất Kiêu từ nhỏ đã như thanh mai trúc mã. Nhà họ Cao cách Phủ Tang Ca chỉ có vài bước. Hôm ấy họ bị lạc, bị bắt cóc. Uất Kiêu đã cố lấy hết sức nắm tay nàng chạy trốn khỏi những bọn lưu manh kia, khó khăn lắm mới có thể cắt đuôi được chúng.
- Đoan nhi\, hay chúng ta tạm thời chạy vào đây núp đi. Cha mẹ ta và các tỷ muội nàng sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra chúng ta. Chúng ta cứ vào đây trú mưa chờ họ.
Sau câu nói của Uất Kiêu, hình bóng hai đứa trẻ dưới mưa chạy vào ngôi miếu gần đó. Tối hôm đó Nhược Đoan bị nhiễm phong hàn, có lẽ là do ở dưới mưa quá lâu. Nhược Đoan từ nhỏ sức khoẻ đã không được khỏe mạnh lắm, ở dưới trời mưa mấy tiếng đồng hồ như vậy thì chuyện nhiễm phong hàn lại là chuyện bình thường. Đêm ấy nàng khóc suốt đêm, Uất Kiêu đã chăm sóc cho nàng. Đến tận rạng sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló, cơn mưa cũng đã tạnh. Vừa hay gia nhân của Tang Ca Gia và Cao Gia đến, Tang Ca Thuần Thế đưa Nhược Đoan về Phủ. Vì cả đêm không ngủ, Uất Kiêu cũng có chút mỏi mệt rồi. Cao lão gia cũng ra lệnh cho người chăm sóc Uất Kiêu phải thật chu đáo và cẩn thận.
---------
"Cốc cốc cốc" - Tiếng gõ cửa từ Cao Uất Kiêu. Từ sau hôm trở về phủ, cũng khá lâu rồi Uất Kiêu không gặp lại Nhược Đoan. Không phải hắn không đến thăm mà là mỗi khi đứng trước Phủ Tang Ca, hắn đều kêu gọi. Hắn nhờ gia nhân kêu nàng ra gặp hắn nhưng mỗi lần đến đều không gặp được. Nghe gia nhân bảo Nhược Đoan từ sau hôm trở về cũng đã ngất 2 ngày. Sức khoẻ bây giờ không biết đã khỏe hơn chưa. Cao lão gia vừa được Hoàng Thượng cử đi ở nơi xa. Lão gia lại muốn đưa vợ con mình đi cùng bèn thu dọn đồ đạc chuyển đi nơi khác để sinh sống. Đây coi như đã là lần cuối cùng gặp nàng, nếu như hắn không gặp được nàng... Có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội khác.
Nhưng chả phải Tang Ca tiểu thư đang nằm bệnh trong kia hay sao? Làm như vậy hắn lại sợ phiền nàng, nghĩ một hồi lại không kêu nữa. Uất Kiêu ngồi xuống bậc thềm suy nghĩ
"Két..." - Tiếng cổng phủ từ từ được mở ra
- Uất Kiêu? Sao huynh lại ở đây? - Giọng nói này thật quen. Có lẽ nào... Hắn quay lưng lại nhìn nàng. Đúng thật rồi\, là Tang Ca Nhược Đoan. Nàng ấy đã khỏe hẳn lại rồi sao\, sau lần từ ngôi miếu trở về Phủ. Uất Kiêu đứng lên\, đưa mắt nhìn nàng. Hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt lưu luyến\, như muốn nói rằng "Ta không muốn rời xa nàng". Cái ánh mắt ấy khiến cho người ta cũng phải xao xuyến
- Nhược Đoan\, huynh... Huynh phải chuyển nhà rồi. Đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
Uất Kiêu vội vàng rút ra miếng ngọc bội đưa cho nàng, đây chính là ngọc bội mà mẫu thân đã tặng cho hắn. Xưa nay hắn luôn luôn giữ kĩ mang theo bên người.
- Nhược Đoan... Chờ huynh được không. Huynh hứa sau này lớn lên\, huynh sẽ tìm muội. Miếng ngọc bội này... Tặng muội. Xem như là món quà cuối cùng của huynh dành tặng muội.
Câu nói này dường như đã in sâu trong ký ức của nàng. Đã bao năm rồi, Nhược Đoan cũng không bao giờ quên được câu nói của 8 năm về trước. Hắn bảo Nhược Đoan đợi hắn, nhưng 8 năm nay Nhược Đoan lại chẳng có một tin tức gì từ hắn cả, không một lá thư gửi về Phủ. Liệu còn có thể trông chờ gì được nữa không? Năm Hoàng Đế thứ 6, tứ hoàng tử được phong làm Thái Tử đương triều. Năm ấy nàng vừa tròn mười tám tuổi.
Tang Ca Nhược Đoan từ nhỏ lớn lên đều sống trong tình yêu thương bao bọc của các tỷ muội Tang Ca. Nàng không chịu một sự ủy khuất nào, càng lớn lên, Nhược Đoan cũng ngày một xinh đẹp hơn. Cũng vào một ngày đẹp trời nọ, những đám mây trắng nhẹ tênh đang bay bổng trên bầu trời. Chúng lần lượt xen kẽ nhau, đám mây này nối tiếp đám mây khác, lần lượt che đi những tia nắng lẻ loi của mặt trời để khiến cho bầu trời mùa thu thêm mát mẻ hơn. Vào những ngày đầu thu, khi hơi lạnh bắt đầu tràn vào Tang Thành, thường vào những ngày đầu thu sẽ xuất hiện những cơn mưa rào và cũng bớt đi những oi bức, cái nắng nóng của mùa hạ.
Dưới thành hiện nay đang tràn ngập người qua lại. Có lẽ hôm nay là ngày lễ thất tịch, vào mồng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm các cô gái trẻ thường sẽ tự tay làm một vật dụng nghệ thuật trưng bày, để cầu mong sau này có thể lấy được một tấm chồng tốt. Tang Ca Nhược Đoan cũng không ngoại lệ, hôm nay vì là hôm thất tịch, Tang Ca Nhược Đoan đã cùng Tang Ca Phấn Nghi xuống thành dạo phố, tiện tay sẽ mua một dụng cụ về để làm vật dụng nghệ thuật. Trong lúc đi bộ, vô tình trời hôm ấy lại đổ cơn mưa, nhưng cơn mưa này là cơn mưa rào, nó sẽ không kéo dài được lâu.
"Tích, tách, tích, tách" - Những giọt long lanh rơi xuống hiên nhà rồi từ từ được dòng nước cuốn trôi xuống mặt đất, cơn mưa thì đang diễn ra ở ngoài kia. Nhưng lúc trước khi rời khỏi Phủ Tang Ca, Phấn Nghi và Nhược Đoan lại không hề đem theo ô, giữa dòng người tới tấp chạy qua lại, hình bóng 2 cô gái trẻ trong cơn mưa đang cố gắng chạy đến một tiệm nào đó gần đây để trú mưa.
- Hộc hộc hộc... Tỷ tỷ\, đây rồi. Chúng ta cùng vào đây để trú mưa đi. Đợi đến khi nào trời tạnh hẳn thì hãy đi tiếp.
Nhược Đoan cùng Phấn Nghi vừa chạy vào trú mưa không lâu sau thì cũng có một vị quan tướng chạy vào.
- Thiếu gia\, ngài không bị ướt chứ ạ?
- Ta không sao - Vừa nói\, ngài vừa phủi phủi áo rồi chỉnh lại y phục. Hôm nay trời đổ cơn mưa quá đột ngột\, khiến cho con người ta cũng không kịp chuẩn bị nữa. Dòng người vội vã chạy\, nhà nhà thì đều vội vàng ra lấy y phục đã phơi. Chỉ mới vài phút trước\, bầu trời vẫn trong xanh và đẹp đẽ bỗng chốc giờ đã đổ cơn mưa. Nhưng cũng nhờ cơn mưa ấy mà đã đưa đẩy cho hai con người này gặp nhau.
Hơi lạnh bắt đầu se, Nhược Đoan lấy tay chà vào nhau để có thể tạo được hơi ấm. Nhưng đáng tiếc có lẽ như thế không đủ ấm cho cái thời tiết như thế này. Môi đào khẽ cứng lại, bậm lại giữ đủ độ ẩm cho môi, nàng phả hơi thở của mình vào đôi tay bé nhỏ rồi một lần nữa lại chà vào nhau. Hành động như thế cứ lặp đi lặp lại mãi cho đến khi có một bàn tay ấm chạm vào nàng.
Vị công tử kia thấy Nhược Đoan cứ se tay vào nhau như thế, có lẽ thời tiết bây giờ đã quá lạnh. Cũng không nghĩ gì nhiều, chàng bèn cởi chiếc áo lông ấm mà mình đang mang trên người đưa cho nữ nhân kia.
- Cô nương\, nếu không ngại có thể khoác áo của ta. Trời lạnh như vậy\, sao cô nương không mặc nhiều áo vào cho ấm?
- À\, ta không sao đâu. Đa tạ công tử. - Nàng ngại ngùng cuối đầu xuống\, không dám nhận lấy chiếc áo của vị nam nhân kia càng lại không dám nhìn thẳng vào mắt y. Môi đào khẽ cong lên cười mỉm đối vị công tử.
- Không sao\, cô nương cứ việc khoác áo vào cho đỡ lạnh.
Ánh mắt của vị công tử ấy suốt buổi chỉ nhìn Nhược Đoan. Có cảm giác như là đã quen biết từ lâu rồi vậy.
- Vậy đa tạ công tử. - Nghĩ một lát\, thời tiết bây giờ đã lạnh đến mức nàng không chịu được nổi nữa rồi\, chỉ còn cách là nhận tạm chiếc áo lông này vậy. - Xin hỏi quý danh của công tử đây\, liệu sau này mà ta còn trả lại áo.
Nam nhân kia chỉ mỉm cười lắc đầu: " Không cần ". Cơn mưa rào vừa dứt, vì còn có việc dang dở nên cũng không thể ở lại được lâu. Vừa nói xong câu đấy hắn cũng bước đi. Tên hầu tử kia cũng nhanh chóng chạy theo phía sau lưng hắn.
- Thiếu gia\, sao ngài không nhận lại tiểu thư? Tiểu thư có lẽ đã không còn nhận ra ngài.
- Nàng ấy vẫn còn giữ lấy ngọc bội mà năm xưa ta trao. Lúc nãy lướt sơ qua ta đã thấy rồi. Bây giờ chúng ta vẫn còn có việc\, chưa phải là lúc nên nhận lại nàng ấy. Vẫn không nên cho nàng ấy biết thì hay hơn.
- Vâng. - Tiểu hầu tử kia nghe vậy cũng chỉ biết vâng lời chủ tử của mình.
------
Chợt thắc mắc, tiên nhân ngắt ngang câu chuyện của ông lão kể
- "Nàng ấy vẫn còn giữ miếng ngọc bội mà năm xưa ta trao"? Nói vậy\, vị công tử kia có quen biết với Tang Ca Nhược Đoan hay sao?
- Phải\, hắn chính là Cao Uất Kiêu. Sau 8 năm\, khi tứ hoàng tử được phong làm Thái Tử đương triều. Hắn cũng được thăng quan lên tòng nhị phẩm\, có công phụ giúp Thái Tử.
- Vậy ngay lúc đó đã gặp Nhược Đoan rồi\, tại sao hắn không nhận lại nàng ấy.
- Năm ấy là năm triều đình hỗn loạn\, từ sau khi lập ngôi Thái Tử\, các quan võ tướng trong triều liên minh với nhau muốn lật đổ Thái Tử. Hắn có trách nhiệm phải bảo vệ Thái Tử điện hạ\, đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc liên lụy\, nên không thể nhận lại nàng. Hắn không muốn nàng bị liên lụy theo hắn.
Lão nhân thở dài nhìn ra xa phía cây liễu thốt lên vài câu thơ:
"Xuân Hận
Lục dương phương thảo trường đình lộ,
Niên thiếu phao nhân dung dị khứ.
Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung,
Hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.
Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,
Chỉ hữu tương tư vô tận xứ."
--------
Sau khi cơn mưa tạnh, Nhược Đoan và Phấn Nghi cũng quay trở về Phủ. Tối hôm ấy nàng trằn trọc suốt đêm, rốt cuộc chàng ấy là ai? Tên là gì? Từ trước đến nay nam nhân thân thiết, muốn tiếp xúc với nàng không phải là ít. Đây không phải là chuyện lần đầu tiên nàng gặp, mục đích của họ nàng thừa biết. Không phải muốn nàng mà là muốn quyền thế, muốn địa vị của Tang Ca. Nhưng hắn ta thì khác, băng lãnh, hắn khác biệt với những nam nhân mà trước đây nàng từng gặp. Có lẽ vì điều đó mà nàng đã mất ngủ suốt đêm.
Sáng hôm sau thức dậy, Nhược Đoan một mình ra phố dạo chỉ mong có thể lần nữa gặp lại vị công tử kia. Trong lúc dạo phố, tình cờ nàng gặp một bọn lưu manh đang ăn hiếp một tiểu cô nương. Gặp chuyện bất bình, Nhược Đoan không nghĩ nhiều liền ra tay cứu giúp. Nhưng lại không ngờ đến được sức lực nữ nhi như nàng, thật không thể chống chọi lại đám nam nhi phía trước. May thay lần này có vị công tử cứu giúp, trùng hợp đó lại là nam nhân đợt trước đưa áo lông ấm cho nàng. Nhược Đoan cùng cô nương đó biết ơn hắn vô cùng, nàng liền hỏi tên hắn.
Vì bản thân bị nhiều tầm mắt để ý tới nên không dám làm liên lụy đến nàng. Hắn đành nói dối rằng hắn họ Cố tên là Lang. Là quan võ trong triều đình. Nàng cũng bảo nàng là Nhược Đoan, là tiểu thư của Tang Ca Gia. Từ ngày Nhược Đoan biết tên hắn, hầu như ngày nào nàng cũng ra phố để tìm kiếm hắn, chỉ mong có thể gặp được Cố Lang trò chuyện cùng chàng. Hắn và nàng cứ như thế rồi dần cũng nảy sinh tình cảm. Ngày ngày, hôm rảnh thì nàng ra Hồng Lạc Quán tìm hắn, cũng có hôm hắn đứng trước Phủ Tang Ca nhờ người gửi thư cho nàng. Hai người họ cứ như thế rồi phát triển, vẫn êm đềm và tươi đẹp cho đến khi nàng gặp Mạn Điền.
Đó là vào mùa xuân năm Hoàng Đế thứ 6, năm ấy giặc Oa tràn vào Tang Kỷ Quốc. Ở trên chiến trường lúc này khắp nơi đều là máu, nước Oa giành thắng lợi. Hoàng Đế sai Thái Tử điện hạ cùng với Tần Tướng Quân đem ba mươi nghìn binh diệt giặc. Thái Tử tuân lệnh cùng Tần Tướng Quân đi đuổi giặc Oa. Sau khi đánh đuổi được giặc Oa vô cùng thắng lợi, Tần Lãng mang đầu tên thủ lĩnh về tâu với vua. Nhưng từ sau trận chiến, chỉ có Tần Lãng quay trở về, còn Thái Tử điện hạ mất tích ở đâu cũng không ai hay biết.
Cùng thời điểm lúc đó, ở phía trên ngọn đồi có một nam nhân toàn thân đầy máu. Năm ấy là năm Tang Ca Gia tổ chức chuyến đi săn bắn thú, cả Tang Ca trên dưới đều tham gia. Trong lúc đi săn, tình cờ nàng gặp nam nhân này. Nhìn thấy y trọng thương nặng nề, bèn lén đưa y về Phủ chăm sóc. Ở Phủ Tang Ca có một căn phòng trống bị bỏ hoang, đã lâu không ai đụng đến. Thấy vậy, Nhược Đoan lén lút cho người sang dọn dẹp lại căn phòng rồi giấu nam nhân này trong căn phòng đó.
Ngày qua ngày, nàng đều ra thành lén mua thuốc cho hắn, mỗi đêm đợi khi nhân Tang Ca ngủ hết, Nhược Đoan sang căn phòng ấy chăm sóc hắn, nàng nấu cháo cho hắn ăn, nấu thuốc cho hắn uống. Nhiều lần Tang Ca Thuần Thế cũng hoài nghi nhưng không hỏi nàng, tỷ tỷ là sợ nàng sẽ áy náy, nên cũng cố làm lơ. Cứ thế được năm sáu ngày hắn cũng tỉnh lại, nhưng về sức khỏe thì vẫn chưa được bình phục. Nàng giữ hắn lại chăm sóc, ngày qua ngày, hắn cũng nảy sinh tình cảm với nàng, hắn thích nàng, chỉ biết là thích nàng. Nhưng là vì mang ơn nàng đã cứu hắn hay vì tính tình thật thà của nàng, chỉ có ông trời mới biết được.
Thấm thoắt trôi qua đã một tháng rồi, kể từ ngày nàng giấu hắn trong gian phòng này. Được biết, hắn tên là Mạn Điền, là tứ hoàng tử được phong làm Thái Tử điện hạ. Vào một tháng trước, hắn nhận lệnh của vua cha cùng Tần Lãng đánh đuổi giặc Oa. Trong lúc trên đường thắng lợi trở về, hắn gặp thích khách, cả đám đuổi giết hắn vào rừng sâu. Khó khăn lắm mới có thể trốn thoát được nhưng vì mất quá nhiều máu nên ngất ở giữa rừng. Cũng may gặp được nàng đã cứu mạng hắn, giờ đây sức khoẻ hắn đã hồi phục, vô cùng cảm tạ nàng.
Thái Tử mất tích một tháng, Hoàng Hậu đau buồn sinh bệnh, nhà vua cho binh lính tìm kiếm khắp nơi. Triều đình nhất thời vui mừng, ngày chuẩn bị đăng cơ lập Thái Tử mới. Hắn quay trở về tố cáo Hoằng Duệ tạo mưu phản, đồng thời khôi phục lại ngôi vị.
Năm Hoàng Đế thứ 7, Mạn Điền đăng cơ, lên ngôi hoàng đế lấy niên hiệu là Lý Chiêu Vũ Đế, sau khi tân đế lên ngôi, Hoàng Đế cũng được đưa lên làm Thái Thượng Hoàng, Hoàng Hậu được đưa lên làm Thái Thượng Hoàng Hậu. Triều đình năm ấy Lý Chiêu Vũ Đế và Uất Kiêu đã dẹp loạn hết các nịnh thần, gian thần. Nhân dân cũng được hạnh phúc ấm no.
Dưới thành, tiếng ồn ào đông vui và náo nhiệt vào ban đêm chưa bao giờ kết thúc. Tiếng bước chân, người người qua lại.
- Mại dô mại dô\, kẹo mạch nha đây!
- Mẹ ơi\, con muốn ăn!
Một đứa trẻ đang cố làm nũng đòi mẹ mình mua kẹo mạch nha cho mình, đôi tay nhỏ níu níu lấy chân váy của cô nương kia. Bàn tay kia cậu bé chỉ chỉ vào cây kẹo nằm trong tay của người bán.
- Ông chủ\, bán cho tôi một cây kẹo mạch nha.
- Oa\, haha - Đứa trẻ đó vui mừng khôn xiết sau khi nghe được lời nói ấy. Cậu cười híp mắt nhảy lên nhảy xuống nhìn mẹ mình cười. Rồi cũng nhanh chóng ngoan ngoãn đứng yên đấy chờ kẹo.
Ở Tang Thành là thế, niềm đông vui náo nhiệt dưới phố chưa bao giờ hết. Chỉ là hôm nay đông vui hơn thường ngày. Vì là ngày hội hoa đăng, hằng năm vào ngày này, mọi người khắp nơi trong Tang Kỷ Kính Quốc đều tụ họp lại ở Tang Thành, mọi người sẽ cùng nhau thả lồng đèn ở một con sông lớn chảy ra biển. Hôm nay cả Tang Ca Gia đều xuống phố, nhà nhà đều ra con sông ấy thả lồng đèn. Bao gồm cả nhà Cao Gia.
- Nhược Đoan!
Tiếng kêu thất thanh từ đâu đó, Nhược Đoan giật mình quay người lại thì phía trước mắt nàng chính là Cố Lang.
- Cố Lang?
Trong biển người, hắn nhìn thấy nàng vui mừng liền chạy đến bên cạnh nàng, nói
- Ta tìm muội suốt buổi\, hóa ra muội ở đây.
- Muội ra đây cùng các tỷ muội Tang Ca để tiện thả lồng đèn\, huynh cũng ở đây sao?
- Ừm. À\, Nhược Đoan huynh có cái này\, cho muội xem.
Vừa nói, mặt hắn hớn hở rút ra một cây trâm bạc từ trong túi. Trên cây trâm có các đường nét, hoa văn sắc sảo đính kèm với một bông hoa.
- Muội nhìn xem\, có đẹp không?
- Đẹp! - nàng nhìn lấy cây trâm cài trong tay y\, mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười này của nàng thật rạng rỡ\, nó thật đẹp. Nó còn đẹp hơn cả ánh trăng trên cao kia.
- Để ta cài cho nàng.
Cố Lang cầm lấy cây trâm, hắn từ từ đưa cây trâm cài lên tóc nàng. Trông nàng lúc này thật đẹp. Ánh mắt của hai người họ nhìn nhau, đây gọi là liếc mắt đưa tình. Mắt nàng chạm mắt hắn, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thấy nàng đẹp như bây giờ, hay là do hắn chưa từng để ý? Cảnh vật xung quanh bây giờ chỉ làm nền cho Nhược Đoan. Trong mắt hắn, nàng chính là đẹp nhất. Vào ngày lễ hoa đăng, dưới ánh trăng thề nguyện, nghe đồn nếu như một đôi nam nữ, người nam cài trâm hoa cho ý trung nhân của mình thì đôi nam nữ đó sẽ sống bên nhau hạnh phúc trọn đời.
Những cử chỉ, hành động từ lúc nãy đến giờ. Mạn Điền đều chứng kiến hết, rất rõ. Vừa nhìn thoáng qua thôi hắn cũng đủ biết hai người họ có tình ý với nhau. Trong tay hắn vốn cầm một cây trâm, cứ ngỡ hắn sẽ tự tay cài cây trâm này lên cho nàng nhưng không ngờ. Cây trâm này chắc cũng không cần dùng đến nữa rồi, hắn liền vứt nó đi.
- Mau hồi cung! - Vừa dứt lời\, hắn cũng quay lưng bỏ đi. Tên hầu tử theo sau Mạn Điền nhanh chóng cũng đuổi theo hắn
- Vâng thưa Bệ Hạ.
Bây giờ đang là tám giờ tối, ở Tang Thành đã bắt đầu thả lồng đèn hoa đăng. Tất cả mọi người ai náy cũng đều cầu mong cho gia đình mạnh khỏe, êm đềm hạnh phúc. Người thì cầu mong cho con cháu đạt đỗ trạng nguyên, con gái thì cầu cho mình lấy được tấm chồng tốt. Bầu trời Tang Kỷ Quốc khắp nơi nhanh chóng một màu đỏ rực tuyệt đẹp. Mỗi một lòng đèn chính là một ước nguyện của nhân dân.
--------
- Hoàng Thượng... Mời người dùng thiện.
Tiểu Vũ sai người cho mang thức ăn đến đặt trên bàn ở tẩm cung của Lý Chiêu Vũ Đế. Các cung nữ vội vội vàng vàng đem thức ăn đến rồi cũng nhanh chóng bước ra. Lúc này trong tẩm cung chỉ có mỗi Mạn Điền và Tiểu Vũ.
- Hoàng Thượng cũng đừng quá đau buồn. Chỉ là một nữ nhân\, người sau này còn có thể hậu cung ba nghìn giai lệ. - Tiểu Vũ đến bên an ủi hắn.
- Tại sao người nàng ấy thích không phải ta? Ta có gì không tốt? Ta có gì không bằng hắn?
- Người là Hoàng Thượng. Giang sơn này là của người. Người muốn gì thì có náy\, không có ai có thể đoạt được thứ gì từ tay người. Cao Uất Kiêu cũng vậy.
Hắn nhìn Tiểu Vũ, trông như một đứa con nít đang bày tỏ khuôn mặt muốn làm nũng với mẹ mình. Đứng dậy, Mạn Điền nắm chặt hai cánh tay của tên hầu tử, lời nói thốt ra thì như đang tra hỏi tội phạm.
- Ngươi nói thật sao? Vậy theo ngươi ta nên làm gì?
- Muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc. Hoàng Thượng\, ngài muốn chiếm hữu Tang Ca tiểu thư cần phải chia cắt đôi uyên ương họ. Ban hôn cho Cao đại nhân\, sau đó đến Phủ Tang Ca hỏi cưới tiểu thư.
Tiểu Vũ từ nhỏ đã ở cạnh hầu hạ Mạn Điền, tâm tư của hoàng đế, đương nhiên hắn biết rõ. Hắn biết Mạn Điền yêu thích vị tiểu thư kia đã từ lâu lắm rồi. Từ sau vụ Mạn Điền mất tích rồi quay trở lại, ngày đêm Mạn Điền đều kể cho hắn nghe về vị cô nương đó. Có lần hắn bị thích khách đuổi bắt, lần đó suýt nữa đã mất mạng. Chính nàng đã cứu mạng hắn. Nhưng vị cô nương đó không hề có tình ý gì với Mạn Điền. Hôm nay cũng vì chuyện này mà hắn buồn rầu, không chịu ăn uống. Tiểu Vũ bèn tính cách cho hắn chia rẽ đôi uyên ương kia. Tiểu Vũ đơn giản chỉ muốn nhìn thấy hắn được vui vẻ, hạnh phúc.
---------
- Sau đó như thế nào?
Cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh. Lão nhân không nói không rằng đứng lên bước ra khỏi nhà nhỏ. Ông đưa vị tiên nhân kia ra bia mộ của Tang Ca Nhược Đoan. Lúc này trời đã sáng, lão nhân nhìn bia mộ của nàng được một lúc rồi lại nói tiếp.
- Tiên sinh\, trời đã sáng ngài chắc hẳn cũng đói bụng rồi. Để ta đi làm chút gì đó cho ngài ăn.
"Ùng ục ùng ục ùng ục" - Tiếng nước sôi ùng ục vang lên. Nước vừa sôi, ông lão liền đem ra lấy nước chế trà.
- Oa hahaha. - Tiểu Quân Mịch đùa giỡn\, chạy loanh quanh Nguyệt Nhã. Lão nhân vừa bước ra cùng với măm trà trên tay\, tiểu Quân Mịch thấy thế liền chạy lại ôm chân gia gia. - Ha ha ha\, gia gia\, tiểu Quân Mịch bắt được người rồi.
Lão nhân nhìn Quân Mịch mỉm cười
- Tiểu Quân Mịch\, con bắt được gia gia rồi. Bây giờ thì ngoan nào cho gia gia đi.
Nói rồi đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời ông lão. Lão nhân đi đến bàn trà trước sân nhà vốn chuẩn bị sẵn, cùng vị cô nương kia ngồi xuống thưởng trà. Đứa trẻ tinh nghịch này cũng ngồi xuống cạnh ông lão. Lão nhân với tay lấy bình trà rồi từ từ rót vào ly của Nguyệt cô nương.
- Tang Ca Nhược Đoan ấy à\, cuộc đời của vị này toàn là bi thương. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì nỗi buồn lại ập tới.
Sau khi Tiểu Vũ bày kế cho Lý Chiêu Vũ Đế, qua hôm sau hắn liền thực hiện. Lựa thời cơ thích hợp, Mạn Điền ban hôn cho Cao Uất Kiêu. Phỉ Y Quận Chúa vừa xinh đẹp, tính tình lại hiền lành. Ngay từ khi sinh ra nàng ta đã dành được sự yêu mến của tiên đế. Nay Phỉ Y đã đến tuổi cập kê, nàng chỉ kém Uất Kiêu có hai tuổi, cầm kỳ thi họa nàng đều thông.
Lúc hắn vẫn còn là Thái Tử, nhớ có một lần Hoàng Tử nước láng giềng muốn sang hỏi cưới Phỉ Y nhưng nàng ta không chịu. Nàng ấy không muốn phải gả đi xa, càng lớn nàng càng hiểu chuyện. Cha nói sao nàng đều ngoan ngoãn nghe theo nấy. Nay hắn muốn ban hôn nàng với Uất Kiêu. Tử Cấm Thành trên dưới nhanh chóng truyền nhau tin này, khắp nơi đều ăn mừng cho Phỉ Y Quận Chúa.
-------
Càn Long Cung
- Hoàng Thượng! Cho ta vào trong\, ta muốn gặp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng!
Tiếng kêu cất thanh từ bên ngoài vọng vào trong, tiếng kêu khóc ồn ào như muốn kêu oan điều gì đó. Không biết là ai, trưa trời trưa trực thế này ai lại đứng ở bên ngoài la hét om sòm.
- Hoàng Thượng\, ta muốn gặp Hoàng Thượng.
- Tiểu Vũ - Mạn Điền đang viết thơ rèn luyện lại nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Hắn chỉ trầm ngâm kêu gọi tên hầu tử
- Vâng thưa Bệ Hạ - Nghe chủ tử kêu gọi\, hắn nhanh chóng từ bên ngoài chạy vào trong.
- Tiếng gì ồn ào ngoài kia vậy.
- Dạ thưa... Là tiếng kêu của Cao đại nhân. Cao đại nhân muốn gặp người.
Nghe đến ba từ "Cao đại nhân", ánh mắt hắn lại đổi hướng, vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn ấy nhưng ánh mắt ấy đã không còn hồn nhiên nữa rồi.
- Cho hắn vào.
- Dạ\, truyền Cao Tướng Quân vào trong.
Uất Kiêu theo lời truyền bước vào trong điện, hắn phất tay quỳ gối xuống điện hành lễ với Hoàng Thượng.
- Thần xin bái kiến Hoàng Thượng!
- Miễn lễ\, có chuyện gì mà khanh la lối om sòm ngoài kia.
- Dạ thưa... Hoàng Thượng\, thần biết thánh chỉ ban hôn không thể từ chối. Nhưng thần xin Hoàng Thượng\, thần không thể nào kết hôn với Quận Chúa.
Những lời của Uất Kiêu như muốn chọc tức Hoàng Đế. Mạn Điền đập bàn quát lên
- Hỗn xược! Quận Chúa xinh đẹp\, tính tình lại hiền lành. Vạn người đều mê\, ham muốn có còn không được. Ngươi lại dám từ chối?
- Hoàng Thượng\, xin người hãy suy nghĩ lại. Hãy nể tình thần hầu hạ người từ khi người còn là Tứ Hoàng Tử.
- Ngươi! - Hắn tức chết\, cơn tức này như được dồn nén từ lâu nay mới được bùng phát. Đập bàn\, hắn chỉ tay vào mặt Cao Uất Kiêu tức giận
- Người đâu! Ta không khỏe\, bảo Cao Tướng Quân lui xuống!
- Vâng. - Dứt câu của Mạn Điền\, Tiểu Vũ đến gần Cao Tướng Quân làm theo chỉ thị. - Cao Tướng Quân\, mời ngài.
- Hoàng Thượng!
Ngày hôm ấy Uất Kiêu đến Càn Long Cung cầu xin Hoàng Thượng. Hắn không muốn phản bội nàng, hắn không thể cưới Quận Chúa được. Lúc bị đuổi ra khỏi điện. Hắn quỳ hai chân xuống, cố chấp cầu xin Mạn Điền. Thậm chí hắn còn quỳ cả buổi ở đây. Mặc cho Mạn Điền không để ý hắn.
Vào đêm tân hôn, tất cả nhân dân của Tang Kỷ Quốc này đều chúc mừng Quận Chúa. Lồng đèn đỏ được treo ở khắp nơi Tang Kỷ Kính.
- Nhất bái thiên địa\, nhị bái cao đường\, phu thê giao bái. Đưa tân lang tân nương vào động phòng.
Sau khi hoàn thành xong tất cả các nghi lễ, nhà Cao gia mới là vui nhất. Con trai đạt được quan chức, con dâu thì là Quận Chúa xinh đẹp kia. Lại có thông gia với tông thất, điều này thật đáng ăn mừng. Bữa tiệc được tổ chức ở Cao Gia quá lớn, chàng lỡ uống say đi. Đêm tân hôn tân lang lại bỏ tân nương trong gian phòng một mình, thật không hay chút nào. Hôm ấy Phỉ Y chờ hắn cả đêm nhưng hắn không tới...
Từ sau khi hắn tổ chức hôn lễ cùng Quận Chúa, Nhược Đoan và hắn chưa lần nào gặp nhau. Hắn nhiều lần đến tìm nhưng cũng không gặp được nàng. Kể từ ngày hôm ấy, nàng cũng đóng cửa, nhốt mình trong Liễu Hỷ Phòng tuyệt thực, nàng không chịu ăn uống gì cả. Thuần Thế nhiều lần cũng thuyết phục nàng nhưng không thành công.
Thấm thoát trôi qua, kể từ ngày Uất Kiêu thành thân đến nay cũng đã được ba tháng. Trước cổng Phủ Tang Ca cũng có kiệu dừng chân. Bước ra khỏi kiệu là một vị lão nhân, hôm nay ông đến đây là phụng lệnh Hoàng Thượng, muốn hỏi cưới Tang Ca Nhược Đoan. Nàng nghe vậy liền cự tuyệt, từ sau khi Uất Kiêu thành thân, nàng không còn tin vào tình yêu nữa, cũng chẳng muốn có ý định cùng ai kết duyên.
------
"Nhược Đoan…"
Đó là vào một đêm thanh vắng, ánh trăng hôm nay rất tròn, nó còn tròn hơn cả ánh trăng hôm lễ hội hoa đăng. Nhược Đoan đứng bên ô cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng kia mà nhớ về Cố Lang. Rõ ràng hắn đã từng hứa chỉ yêu mỗi một mình nàng, phu nhân của hắn chỉ có thể là nàng. Ngoài nàng ra, hắn không chịu kết tóc se duyên cùng với ai khác. Thế mà giờ đây hắn đã thành thân với Phỉ Y Quận Chúa.
- Nhược Đoan. - Vì lo mãi suy nghĩ nàng đã quên mất tiếng mở cửa vừa rồi. Đó chính là giọng của Tang Ca Thuần Thế
- Thuần Thế tỷ tỷ...
Nửa đêm nửa hôm, Tang Ca Thuần Thế một mình bước vào Liễu Hỷ Phòng, nàng gọi Nhược Đoan, một âm thanh ngọt ngào mà sâu lắng. Đôi tay nàng cầm lấy bàn tay của Nhược Đoan, từ từ đưa y đến ngồi xuống chiếc giường.
- Nhược Đoan này\, nghe lời tỷ đi. Vì sao muội lại vì một nam nhân mà lại hành hạ bản thân mình như vậy. Chẳng lẽ muội muốn ở như vậy cô đơn cả đời sao?
Từ nhỏ đến lớn, Nhược Đoan là do một tay Thuần Thế nuôi lớn và dạy dỗ. Tâm tư của Nhược Đoan nàng làm sao không biết được? Phải, Nhược Đoan thích vị công tử kia, nhưng không thể vì y mà chịu khổ như vậy. Càng nhìn, Thuần Thế lại càng thấy đau lòng. Cả hai người trầm ngâm một chút, chợt khóe mắt hơi cay cay, ánh mắt nàng lại nhìn lấy đôi bàn tay gầy của Tang Ca Nhược Đoan.
- Mấy ngày nay\, hình như muội đã ốm đi rất nhiều. - Căn phòng bỗng im ắng đến lạ thường\, trừ tiếng nói của Tang Ca Thuần Thế\, Nhược Đoan đêm nay trông như khúc gỗ. Chẳng nói chẳng rằng\, chỉ ngồi im lặng cả buổi. Có lẽ là do nàng vẫn còn đau buồn suy nghĩ về Cố Lang - Trời cũng đã khuya rồi\, hình như muội cần được nghỉ ngơi. Nhưng hãy nhớ suy nghĩ về câu nói của tỷ tỷ. Ta chỉ mong muội được hạnh phúc
Nói rồi Thuần Thế đứng lên từ từ rời bước khỏi Liễu Hỷ Phòng. Đêm hôm ấy Nhược Đoan không ngủ được, nàng suy nghĩ về câu nói của Tang Ca Thuần Thế hôm nay, nàng cũng không muốn Thuần Thế tỷ tỷ phải lo lắng cho mình. Nàng hận, nàng ghét bản thân mình. Nhược Đoan vẫn không hiểu, tại sao bản thân không thể quên được Cố Lang? Hắn ta có gì tốt đẹp?
Sáng hôm sau ở Tang Ca Phủ, Liễu Hỷ Phòng sau bao nhiêu tháng ngày đóng cửa bây giờ cũng được mở ra. Một thân nữ nhân mảnh mai gầy gò bước đến Chánh Điện, đại sảnh, nơi các nữ nhân Tang Ca tụ họp trong đó có cả Tang Ca Gia Chủ.
- Thuần Thế tỷ tỷ\, muội muốn xuất giá.
Một câu nói khiến cho người ta phải giật mình, Tang Ca Nhược Đoan lại muốn xuất giá? Rõ ràng hai ba ngày trước nàng ta còn cự tuyệt lời mời, nay đã chịu xuất giá rồi sao. Thuần Thế biết được điều này đương nhiên rất vui, liền mời thầy bói chọn ngày lành rồi thông báo đến cho vị lão nhân kia.
Ngày 4 tháng 5 âm lịch, hắn lập nàng làm Mẫn Nghiên Hoàng Hậu, hôm ấy, nàng thân vận giá y thêu phượng cửu vĩ, đầu cài phượng quan tinh xảo, suối tóc vấn lên cao chứ không còn buông thả như thuở nhỏ, Nhược Đoan toạ trong kiệu sơn son thiếp vàng buông rèm châu tứ phía, đi trước là một đoàn nữ quan, người cầm chiếu sắc phong, người nâng phượng ấn, sách bảo. Đi hai bên là hai đoàn cung nữ mặc hồng y giương cờ đỏ thêu biểu tượng của Tang Kỷ Kính, phía sau là hàng dài bao nhiêu người, nàng cũng không biết nữa.
Kiệu đi tới đâu, văn võ bá quan quỳ sụp xuống đến đấy, đến trước điện, cung nữ đỡ nàng xuống, Nhược Đoan tay nâng tà váy, di gót lên 91 bậc thang tiến về điện Thừa Thiên, trên đó, có bóng hoàng bào sáng loáng của Mạn Điền, có Thái Thượng Hoàng Hậu cùng rất nhiều phi tử tiền triều, đương triều. Đi trên quãng dài trải thảm này, nàng bỗng nhiên cảm thấy cô độc quá, không biết có bao nhiêu người ngoài mặt chúc mừng, nhưng trong tâm đều là những con rắn độc.
Mạn Điền tiến lên vài bước, chìa tay dắt nàng cùng tiến lên.
Tiểu Toàn Tử cao giọng lanh lảnh:
- Bái!
Hơn hai nghìn văn võ bá quan triều thần cúi rạp, tiếng bái vang xa vạn dặm
- Hoàng Thượng vạn tuế\, vạn tuế\, vạn vạn tuế !
- Hoàng Hậu nương nương thiên tuế\, thiên tuế\, thiên thiên tuế.
Mạn Điền nhìn nàng mỉm cười, trong mắt hắn lúc này chỉ có bóng hình Nhược Đoan.
Nàng bây giờ đã không còn là thiếu nữ nữa rồi, từ giờ nàng đã là chính thê của Mạn Điền. Theo đúng âm mưu ngay từ đầu của hắn, hôm ấy người đưa kiệu chính là Cố Lang. Hắn vừa vui vừa buồn, một mặt là chúc mừng cho ý trung nhân của hắn, mặt kia hắn đau lòng vì phải gả nàng cho một nam nhân khác mà không phải là hắn.
Sau khi buổi lễ lập hoàng hậu đã kết thúc. A Mãn đưa nàng đến Càn Long Cung, hướng dẫn nàng từng chi tiết. Từ sau đêm nay, nàng đã là nữ nhân của Hoàng Đế. Sau buổi lễ lập hậu, Cố Lang trốn ra sau Thừa Thiên Cung ngồi dưới gốc cây đa uống rượu. Hắn lại chợt nhớ về ngày đầu tiên gặp nàng. Năm ấy nàng chỉ mới 8 tuổi, vẫn giữ nguyên nét ngây thơ và thật thà. Phủ Cao Gia chỉ cách Phủ Tang Ca có vài bước. Có một lần nàng thả diều chợt làm rơi con diều trêu cành cây cao. Uất Kiêu từ nhỏ tinh nghịch, năm ấy hắn đang trèo cây hái hoa quả, lại tình cờ nhìn thấy nàng nên tiện tay lấy giúp. Nàng cảm ơn hắn một tiếng, gọi hắn là ca ca. Ngày Cao Phủ chuyển đi, hắn bảo nàng đợi hắn, hắn sẽ trở về tìm nàng. Tìm được nàng rồi nhưng giờ hắn lại nuối tiếc, vẫn còn nhiều điều hắn vẫn chưa kịp nói với Tang Ca tiểu thư.
Nhược Đoan thân vận giá y ngồi đợi trong Càn Long Cung. Hôm nay chính là ngày hỷ của nàng. Một lần nữa Tang Kỷ Kính khắp nơi đều treo lồng đèn, ở Tang Phủ lại tổ chức yến tiệc linh đình chúc mừng Tang Ca Nhược Đoan.
Trong danh sách khách mời còn có cả Cao Gia, Uất Kiêu đêm đó đau lòng uống đến say mềm. Chính Phỉ Y Quận Chúa đã đưa hắn về, về đến Phủ Cao Gia hắn nổi cơn điên liền mạnh tay hất nàng ra. Phỉ Y mất cân bằng liền té oạch xuống đất, hắn tiếp tục đập vỡ đồ đạc trong nhà, đã thế còn quát nạt nàng. Hắn trách, cũng vì nàng mà hắn không được ở cạnh Nhược Đoan. Nàng chính là cái gai trong mắt hắn, hắn còn bảo hận nàng. Từng câu nói đều như con dao cứa vào tim. Nàng biết hắn không yêu nàng, nhưng cũng không cần nặng lời như thế. Đêm ấy Phỉ Y khóc đến sưng cả mắt.
------
Tính từ ngày Nhược Đoan nhập cung, cũng đã lâu rồi. Đã lâu nàng và Uất Kiêu đã không gặp mặt, có lẽ vào hôm tân hôn của nàng, đó có thể coi như là lần cuối cùng nàng gặp hắn. Thời gian nàng sống trong cung được tính bằng khoảng thời gian Mạn Điền sủng ái nàng. Kể từ ngày được Hoàng Đế sủng hạnh, nàng đã đắc tội với rất nhiều phi tần trong cung. Hậu cung thâm độc, nàng khó mà được sống yên ổn ở đây.
- Nhược Đoan\, Nhược Đoan. - Mạn Điền như một đứa con nít\, gấp gáp vội vã chạy đến chỗ nàng.
- Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.
Hắn vịnh tay nàng, đỡ nàng đứng dậy
- Nàng sao vậy\, đứng lên đi.
- Tạ ơn Hoàng Thượng.
- Ta bảo nàng nghe\, quân ta chiến thắng rồi.
- Giặc Oa đã đầu hàng rồi sao?
- Phải! Nước ta nhân dân đã không còn phải chịu cảnh lầm than\, đói khổ nữa. Nhưng... Nước Oa đưa ngũ công chúa sang muốn hòa thân. Ý của nàng thế nào?
Nàng chỉ mỉm cười một cái rồi nhìn hắn
- Người là Bệ Hạ\, người muốn sao thì là vậy. Thần thiếp không thể quyết định thay người.
Nghe câu nói này của nàng, lòng hắn cũng thoải mái hơn. Hậu cung ba nghìn giai lệ, ai cũng mỹ miều xinh đẹp, nhưng người hắn thích nhất lại là nàng. Có lẽ là do cái tính tình thật thà, bao dung ấy.
Hôm sau Lý Chiêu Vũ Đế ra lệnh cho Cao Tướng Quân sang nước Oa đưa đón công chúa. Không may trên đường đi gặp thích khách, hắn chiến đấu kịch liệt nhằm bảo vệ tính mạng của công chúa. Không ngờ lại trúng một mũi tên của kẻ địch. Đó là một phát ngay tim, Uất Kiêu mất ở nơi đất khách xa nhà.
Không lâu sau đó tin này cũng đã được thông báo về Phủ, Cao Gia năm ấy cả gia đầu đội tang trắng. Nhược Đoan nhờ cung nữ thân cận mình điều tra về tung tích Cố Lang cũng tình cờ biết được. Kể từ khi Cao Tướng Quân mất, người suy sụp nhất chính là nàng. Tuy nàng bảo nàng hận hắn ta, nhưng ai biết được cả đời này, người mà Nhược Đoan yêu nhất chính là chàng.
Cái gì mà lời thề nguyện dưới ánh trăng, cái gì mà người nam nếu cài trâm hoa lên đầu ý trung nhân mình thì cả đời hai người họ sẽ sống hạnh phúc với nhau, tất cả đều là giả dối. Nàng ghét câu chuyện cổ tích ấy, lúc nhỏ nàng cứ ngỡ rằng những câu chuyện cổ tích tất cả đều có thật. Nhưng bây giờ mới nhận ra mình thật ngu ngốc, đó chỉ là trò lừa bịp dành cho lũ trẻ con.
Ở gốc cây liễu phía sau tẩm cung của nàng, một bước hai bước rồi lại ba bước, trong đêm trăng rằm. Nhược Đoan tay cầm chiếc khăn trắng dần bước đến cành cây liễu.
"Nếu kiếp này ông trời không cho ta cạnh chàng, hẹn chàng ở một kiếp khác. Khi ấy hy vọng chàng không phải là cận thần của hoàng đế, ta cũng không phải Mẫn Nghiên Hoàng Hậu."
Rót xong, lão đẩy tách trà sang Nguyệt Nhã cô nương
- Mời cô nương dùng trà.
- Đa tạ ông lão. Mùi hương mà lão pha\, thật giống với mùi trà mà mẹ ta hay pha cho cha ta uống. Cái mùi hương này... Thật khiến cho người ta cảm thấy nhớ quê nhà..
Updated 30 Episodes
Comments