[Xuyên nhanh] Nữ phụ công tâm kế!
Âm thanh máy móc bao trùm cả không gian trắng xóa.
Xẹt! Xẹt! Xet!
Một cô gái đang nằm hôn mê lơ lửng trong không gian. Mái tóc dài mượt đen nhánh rủ xuống như 1 tấm màn đen huyền bí, đôi chân dài mà nhỏ duỗi thẳng, khuôn mặt thanh tú trắng mịn như ngọc, môi không son mà đỏ, hàng mi cong vút đang nhắm nghiền bỗng 1 phen run rẩy...
Ly Nguyệt từ từ mở mắt, cả một không gian rộng lớn không điểm dừng hiện ra. Trực giác cho hay rằng nơi này có thể là không gian đa chiều. Cô liếc ngang liếc dọc, thấy một chiếc giường gỗ ở đó, chính là đơn độc nằm ở đó, hệt như cô lúc này.
Ly Nguyệt không do dự, trèo lên chiếc giường êm ái, trực tiếp nhắm mắt đi ngủ.
[Kí chủ, sao cô lại ngủ rồi?]
Sao ta lại không được ngủ? Đứa nào vừa hỏi câu hỏi thiểu năng ấy hả?
[Kí chủ, đề nghị cô nên tôn trọng bản hệ thống!]
Tôn trọng? Được, để ta yên thì ta sẽ tôn trọng ngươi, ta không nói chuyện với ngươi thì chính là tôn trọng ngươi.
Cưỡng chế mang ta tới đây, rồi còn bắt ta tôn trọng, nghĩ ta bị chó tha mất não rồi à? Ta đẹp chứ ta đâu có ngu.
[…] Được rồi, tức giận chỉ tổ chết sớm, vẫn nên nhịn lại.
Ly Nguyệt cảm giác yên tĩnh chưa bao lâu liền nghe thấy giọng nói cứng ngắc, lan ra khắp không gian.
[Kí chủ tên Ly Nguyêt, mạng vốn đã tận nhưng lại được Mặc Thiên cứu một mạng…]
Tay vắt ngang trán, Ly Nguyệt không mở mắt, hỏi nhẹ:
A, ngươi là ai? Theo dõi ta?
[…Ta là hệ thống IT, là hệ thống bổ trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ công lược 3000 thế giới khác nhau. Lúc ta đang tìm kí chủ cho bản thân thì tìm thấy cô, lúc đó cô đang giết người, ta đã rất ngạc nhiên…]
Ly Nguyệt khinh thường hừ mũi…
Thì ra là ngưỡng mộ dáng vẻ ngầu lòi của ta sao? Nào, lại đây ta kí tên cho, xong xuôi thì thả ta đi, giữ ta lại thì chỗ nào tốt cơ chứ?
[Kí chủ, phiền ngừng ảo tưởng. Chính là vì thấy nghề nghiệp giết người của cô quá vô nghĩa, bộ dáng lúc giết người cũng xấu, nên ta quyết định chọn cô làm kí chủ để hoàn thành nhiệm vụ, coi như là giúp cô kiếm một công việc có ích cho đời.]
Ly Nguyệt đen mặt…
Lật bàn, đường kiếm của ta hoa lệ mĩ miều lắm đấy biết không hả? Lúc ta vung kiếm thì không biết ngươi đang trốn ở cái xó xỉnh nào mà run sợ đâu.
Đúng là thiểu năng, đã nói ngu còn nói to.
[…] Ta nhịn muốn nghẹt thở rồi đấy nhá!
[Kí chủ Ly Nguyệt, linh hồn của Mặc Thiên vẫn đang trong tay chủ nhân chúng ta. Mặc Thiên đó hẳn là người có quan hệ với cô duy nhất còn sót lại trên đời, cô cứ vậy mà để hắn chịu khổ?]
Ly Nguyệt cười lạnh. Ngươi nghĩ có thể dùng linh hồn của hắn để kiểm soát ta?
Hệ thống không rét mà run, trời ơi, sao chủ nhân lại dây dưa với 1 người có bệnh khó chơi thế này? Hại bản hệ thống sợ tới hỏng rồi.
[Ta chỉ là tốt bụng nhắc nhở với cô rằng tên Mặc Thiên đó đang bị phân tách linh hồn tới 3000 thế giới, có thể là đang có 1 cuộc đời đen tối ở 1 xó xỉnh nào đó, có thể là đang hắc hóa phát điên muốn hủy diệt thế giới, cũng có thể…]
Ly Nguyệt bị làm ồn đến đau não, cô bật dậy, gác khuỷu tay lên gối, bàn tay chống cằm, nhàn nhạt hỏi:
-Nhiều lời như vậy, ngươi đang cầu xin ta đấy à?
[…Bản hệ thống là đang thuyết phục cô làm nhiệm vụ 1 cách nghiêm túc và tự nguyện.]
Hệ thống cáu tới điên, lải nhải nãy giờ mà cô ta cứ như tai trái lọt tai phải, hoàn toàn không để ý tới bản hệ thống, thật là mệt thân mà.
-Được, ta làm, nhưng nhớ rằng là ta chủ động làm nhiệm vụ, hoàn toàn không phải là ta cùng đường nên mới làm, nhớ chưa?
[…] Hệ thống sa mạc lời, sao vị này toàn có những lời nói không giống ai thế nhỉ? Ngoài việc chấp hành nhiệm vụ thì cô còn có lựa chọn nào khác sao?
Ly Nguyệt thấy hệ thống yên tĩnh không nói gì thì hài lòng gật đầu, định lăn ra làm 1 giấc thì nghe hệ thống khô khan truyền tới:
[Bắt đầu truyền tống đến nhiệm vụ đầu tiên!]
-Cái gì? Ta muốn ngủ, ngươi…
[Cho kí chú 10 giây để nhắm mắt dưỡng thần.]
Ly Nguyệt cười lạnh, rút thanh nhuyễn kiếm màu ngọc bích trong suốt quấn quanh eo:
-Được rồi, 10 giây không thể ngủ nhưng đủ để ta tìm ra ngươi. Ta biết ngươi ở ngay đây mà, lăn ra đây ta cho ngươi nếm thử 1 nhát nào.
Ly Nguyệt vừa dứt lời, không gian như bị bóp méo, thứ ánh sáng trắng kì quái ban đầu là 1 chấm nhỏ trên đầu ngón tay cô, sau đó lan nhanh với tốc độ kinh hoàng, nuốt chửng lấy cô.
-Ha, cái gì mà 10 giây, đồ lừa đảo không giữ chữ tín, cưỡng chế bắt ta, cưỡng chế ép ta dịch chuyển thời gian, chủ tớ các người cứ đợi đấy, ta không ném các ngươi cho cá sấu ăn ta liền không phải Ly Nguyệt.
Cô chỉ kịp nghiến răng đe dọa vài câu, giây sau liền mất đi ý thức.
Mà ở vị trí cách đầu Ly Nguyệt 10 mét, 1 con gà tay vẫn đang cầm máy tính, liên tục lau mồ hôi.
May mà ấn kịp lúc, vị kí chủ này đúng là chó dữ mà, thanh kiếm đó từ đâu mà ra vậy? Làm bản hệ thống hoang mang muốn chết.
-————-
#Ai cũng biết Trịnh Ly Nguyệt là nghệ sĩ có một đống antifan#
Ly Nguyệt vẫn ám ảnh cảm giác lồng ngực bị ép đến không thở nổi ban nãy, theo bản năng ho khan một cái. Đôi mắt mơ màng mở ra, dần lấy lại tiêu cự, hình ảnh xung quanh hiện lên…
Chẳng biết quang cảnh xung quanh thế nào, đang ở đâu, nhưng trước mắt cô là 1 thằng già với cái đầu bóng loáng, còn cô chỉ mặc độc một bộ quần áo lót, mà thằng già đó thì đang giơ tay à không cái móng heo mới đúng, còn không ngừng vuốt ve bờ vai nhẵn nhụi của cô. Da gà gai ốc gì đó đua nhau chồi lên, Ly Nguyệt dứt khoát giơ chân đạp vào chân giữa của hắn, lăn một vòng quấn chăn quanh người, nhảy ra khỏi giường.
Thằng già kia bị ăn một phát đạp cực căng của Ly Nguyệt, đau tới nỗi trên trán cũng đang lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn già mồm, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Con đĩ điếm kia, mày dám đạp vào tao…mày cứ đợi đấy, lát nữa ông vật mày ra giường, sau đó khiến mày rên rỉ đến chết…
Ly Nguyệt lấy 2 chiếc tất của hắn ta, trực tiếp nhét thẳng vào miệng hắn, lấy từ trong không gian ra 1 cái dây thừng 6 mét, trói chặt hắn vào thành giường.
-Câm cái miệng chó của mày vào, đừng làm tao nổi điên mà cứa đứt họng của mày. Cái thứ điêu dân to gan dám mơ tưởng đến thân thể của ta à?
Dứt lời liền vào nhà vệ sinh điên cuồng rửa tay.
Khiếp, thằng già đó nhân cách thối, đến chân cũng thối nữa.
Lão đó bị trói chặt rồi bịt miệng kín, không nói được gì nữa, chỉ có thể trừng mắt, phát ra những tiếng âm ư ra vẻ bất mãn với cô.
Ly Nguyệt không thèm để ý đến lão ta. Vẫn là thò tay vào không gian xem có thứ đồ chơi nào để mặc không, lục 1 hồi thì phát hiện, ngoài cái dây thừng ban nãy và 1 cái bao tải ra thì hoàn toàn chẳng có cái gì bên trong cả, ngay cả đồ lót cũng không.
Hệ thống, ngươi xem cái không gian ngươi cấp cho ta nó rởm đến mức nào kìa. Sao lại có mặt hàng vô dụng như ngươi tồn tại cơ chứ?
[Kí chủ, này cũng đâu thể trách tôi? Có trách thì cũng trách việc cô suýt cầm kiếm chém tôi ấy, mới làm tôi vội tới sai sót.] _Hệ thống tủi thân nói. Đời này chưa bao giờ tinh thần nó sụp đổ muốn sang chấn tâm lí như vậy.
Hệ thống, mi lại quay ra trách ngược lại ta? Có tin lần sau không chỉ “suýt” thôi không?
[…] Hệ thống không nói gì, lặng lẽ offline, cũng lặng lẽ ngồi một chỗ run rẩy.
Ly Nguyệt lại cảm thán hệ thống vô dụng một phen. Cô nhặt cái váy mỏng như giấy lên ngắm nghía mà muốn quỳ, trông hoàn toàn không giống cái thứ có thể mặc chút nào.
Phân vân nửa giờ, cuối cùng là mặc cái áo choàng tắm rời đi, thằng già kia kêu cũng kêu rồi, vùng vẫy cũng vùng vẫy rồi, đành bất lực nhìn Ly Nguyệt rời đi.
Updated 113 Episodes
Comments
gáiđẹp đi ia ra hoa🫰🏻
ê sao khg lột qao chụp ảnh tống tiền nhờ🗿
2024-07-25
1
Bảo Ngọc
v:))
2024-01-28
0
Hắc Bạch Vô Thường
Vãi đạn hệ thống là gà à
2023-07-10
7