Chương 1: Nếu đã thành tâm muốn biết, ta sẽ ban phước mà trả lời

Con người là một loài sinh vật kỳ lạ, khi trí não đã mặc định tin tưởng vào một điều hiển nhiên nào đó thì chẳng bao giờ nghĩ đến việc một hiện tượng kỳ quái lệch chuẩn khỏi sự hiển nhiên kia sẽ xảy đến với mình.

Mạc Vũ cũng là một con người, và cậu tin vào khoa học, tin vào sự tân tiến của thế giới. Nhưng có lẽ ngàn vạn lần cậu cũng không thể lường tới, chỉ là một lần chớp mắt, cảnh tượng cánh đồng hoa đang rộ sắc tỏa hương phút chốc biến thành trần nhà trắng muốt. Khái niệm dịch chuyển không gian vốn không bao giờ có thể thành hiện thực đột nhiên xảy ra khiến cậu rơi vào trạng thái mơ hồ.

Tận ba giây sau cậu mới có thể định thần lại sau cơn mơ màng, chiếc đèn chùm pha lê vốn còn đang nhòe nhoẹt trên đỉnh đầu dần trở nên rõ nét hơn. Khung cảnh xa lạ ngay lập tức khiến cậu đề phòng, phản ứng đầu tiên là cảnh giác nhìn xung quanh, khi xác định không có ai khác trong phòng mới từ từ ngồi dậy.

Mạc Vũ ngồi trên chiếc giường lớn giữa phòng, nhìn ra xung quanh, khắp nơi là những món đồ nội thất tinh tế được chế tác tỉ mỉ với gam màu kem be sang trọng. Khi đảm bảo được căn phòng không có nguy hiểm thì cậu mới rời giường, ý định kiểm tra kỹ hơn.

Chân vừa đặt xuống thảm trải sàn, cảm giác mùi tanh của máu sộc lên khoang mũi khiến cậu nhíu mày. Mạc Vũ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện chiếc áo trắng trên người mình bấy giờ đã nhuộm một mảng đỏ thẫm, mùi cũng là phát ra từ đây. Tại vị trí ngực trái, vải áo rách một lỗ nhỏ, kích cỡ tương đương với đầu đạn. Ký ức hỗn loạn bắt đầu ùa về, trong phút chốc một cơn choáng váng ập tới.

Mạc Vũ ngồi lại xuống giường, bình tĩnh sắp xếp lại ký ức vừa lóe lên trong đầu. Cậu nhớ rằng cách đây mấy phút thôi, cậu vẫn còn ở nhà, thản nhiên ngắm hoa của cánh đồng phía đối diện ban công, trên tay là một ly cafe nóng thơm ngào ngạt. Sau đó trong tầm mắt cậu xác định có một vệt sáng đang lao tới, phản xạ cơ thể cậu cậu muốn tránh đi, nhưng tốc độ của vệt sáng kia quá nhanh, hoặc nên nói cụ thể là tốc độ của đạn bắn, cậu không tránh được, phát bắn trí mạng găm vào ngực trái, chính xác vị trí nơi trái tim nằm.

Mạc Vũ có thể khẳng định mình không thể sống sót, cơ thể cứ thế không kiểm soát được mà gục xuống, trước khi nhắm mắt cậu chỉ còn thấy bầu trời lác đác mây đang dần tối lại.

Nhưng sau khi nhắm mắt, cậu rõ ràng chưa chết, thậm chí mơ mơ màng màng cảm nhận có lực hút kéo cơ thể cậu đi đâu đó. Cả quá trình cậu chìm trong bóng tối, cũng không cảm nhận được gì qua các giác quan.

Khi tỉnh dậy thì cậu đã ở trong căn phòng này.

Mạc Vũ đưa tay chạm lên ngực trái, không hề có cảm giác đau đớn, da thịt cũng nhẵn bóng, giống như những gì cậu trải qua chỉ là một giấc chiêm bao kỳ dị. Nhưng máu này từ đâu mà ra, và nơi này là nơi nào?

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu, cậu cố gắng kiếm tìm một manh mối nào đó, tiếc rằng chẳng biết nên lần ra từ đâu.

"Waaa, cậu tỉnh rồi!!!"

Đột nhiên trong phòng vang lên một giọng nói lanh lảnh của trẻ con khiến Mạc Vũ ngay lập tức cảnh giác xung quanh :"Ai đó?"

Câu hỏi vừa dứt, trong phòng đột nhiên bùng lên một luồng ánh sáng cường độ cực mạnh, Mạc Vũ theo bản năng bảo vệ giác mạc, sau khi mở mắt lại thì trước mặt xuất hiện một đứa bé nhỏ xíu cỡ bằng bàn tay người lớn đang bay lơ lửng giữa không trung. Đứa bé chớp đôi mắt long lanh màu vàng thạch anh, bay một vòng quanh cậu, hai bím tóc cũng đung đưa theo cử động của nó.

"Là hệ thống quản gia sao?" Mạc Vũ thầm nghĩ trong đầu, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng đứa bé kia. Cậu sống tại một quốc gia có nền khoa học kỹ thuật hiện đại bậc nhất thế giới, việc trong các hộ gia đình có hệ thống quản gia vô cùng phổ biến. Hệ thống thường thiết lập nhiều hình dạng khác nhau, được chiếu ra từ đèn chiều đa chiều nên trông rất chân thật. Thông thường những hệ thống quản gia có hình dạng đứa trẻ dễ thương giống như trước mắt cậu rất dễ bắt gặp trong các gia đình có trẻ nhỏ.

Dựa vào những gì bản thân cho là đúng, cậu liền đưa tay ra chạm đến vị trí đứa bé đang lơ lửng, bàn tay cứ thế xuyên qua, quả nhiên chỉ là một ảo ảnh. Xác định đối phương không thể gây nguy hiểm cho mình, cậu mới lên tiếng hỏi :"Nhóc là ai?"

"Nếu cậu đã thành tâm muốn biết, ta sẽ ban phước mà trả lời câu hỏi này!" Đứa bé hếch mặt lên trời, đôi mắt sáng long lanh khẽ híp lại, nhìn người đối diện bằng nửa con mắt :"Ta là Thần!"

Mạc Vũ không hề có phản ứng gì đặc biệt, rõ ràng không coi câu nói vừa rồi là một câu trả lời nghiêm túc. Cậu nhìn chằm chằm vào đứa bé, lặp lại câu hỏi một lần nữa :"Nhóc là ai?"

Vẻ đắc ý của đứa bé bắt đầu suy giảm, nhưng nội dung nói ra vẫn giống như cũ :"Ta là Thần thật mà!"

Nó có vẻ tủi thân, bay đến cạnh Mạc Vũ, chỉ vào vết rách trên chiếc áo loang lổ máu, bắt đầu giải thích :"Cậu nhìn đi, chỗ này bị đạn bắn, cậu biết mà! Là ta cứu cậu đó, rất lâu mới có thể làm lành vết thương, tốn rất nhiều sức!"

Vừa nói nó vừa khoa tay múa chân, liên tục tạo ra vô số màn hình tinh thể ảo trước, tiếp tục sự nghiệp diễn giải của mình :"Còn nữa còn nữa, ta biết rất rõ về cậu, cả thông tin bí mật cũng biết! Mau nhìn xem, cái này, rồi cả cái này nữa, cậu xem có đúng không!"

Mạc Vũ nghiêm túc xem qua những nội dung trên màn hình mà đứa bé đưa đến, cảm giác căng thẳng bắt đầu dâng lên, khi nhìn về đứa bé càng thêm đề phòng :"Thông tin này từ đâu mà có?"

"Ta nói rồi mà, ta là Thần!" Đứa bé bất lực như sắp khóc, một lần nữa khẳng định :"Thần biết tất cả mọi thứ!"

Mạc Vũ không nói gì, lại đưa ánh mắt về phía màn hình ảo, lần nữa đọc lại nội dung trên đó.

Trên màn hình là thông tin của cậu, không chỉ đơn giản là thông tin cá nhân mà còn là thông tin tuyệt mật cấp quốc gia.

Mạc Vũ từng làm công việc đặc thù. Cậu trước đây ở trong quân đội, thuộc đoàn Đặc vụ Bộ binh Liên Minh, quân nhân cấp cao của Lục Địa Đông Bắc, giữ vị trí Phó đoàn Đặc cấp khu vực 6. Trước đó nữa, cậu từng là lãnh đạo, Trưởng đoàn Đặc vụ Xạ thủ Liên Minh, thuộc Đặc cấp khu vực 2. Mặc dù cậu đã xuất ngũ hơn một năm, nhưng bởi vì các đoàn Đặc vụ Liên Minh là bí mật quân đội cấp quốc gia, những thông tin này được lưu trữ cực kỳ nghiêm ngặt, ngoại trừ tầng lớp lãnh đạo quân đội cấp cao và các đoàn Đặc vụ thuộc Liên Minh, không ai có thể biết cậu. Hơn nữa công việc này hoạt động sử dụng mã số để xác định danh tính, những người cùng đoàn cũng không thể tiết lộ thông tin cá nhân, vậy nên không thể xác định rõ ai với ai nếu chưa từng gặp mặt. Thêm vào đó cấp bậc của Mạc Vũ còn không có mã số, rất khó xác định giữa người với người.

Vậy mà đứa bé trước mặt cậu có thể đưa ra rất nhiều thông tin, cả thông tin mật đến thông tin chỉ riêng cậu mới biết, tất cả đều chính xác. Điều này khiến cậu cảm thấy lời nói "Ta là Thần" của đứa bé kia thực sự có tính thuyết phục.

Trước mắt cậu cũng chưa thấy đứa bé này có thể gây hại cho mình, đối phương cũng nói đã cứu cậu một mạng, cậu không phải người lấy oán báo ơn, vậy nên tạm thời buông xuống cảnh giác, hỏi đứa bé vẫn còn bối rối trước mặt :"Cảm ơn đã cứu tôi... Nhưng hẳn là cần tôi phải làm gì đó đúng không?"

Cậu hiểu đạo lý không ai cho không ai điều gì, kể cả với Thần. Những tạo hóa có khả năng hồi sinh người chết chắc cũng không rảnh rỗi đi cứu người, hẳn là cần làm gì đó để trao đổi.

Quả thật cậu đoán không sai. Đứa bé tự xưng là Thần không phải chứng minh thực lực của mình nữa thì vui vẻ hẳn, nó cười toe toét kéo một màn hình ảo chưa được trình bày qua trước mắt cậu :"Cái này! Chính là cái này!"

Mạc Vũ nhìn vào, không phải thông tin quá đặc biệt. Bên trên là giao diện trang web tiểu thuyết phổ biến toàn thế giới, hiện tại đang hiển thị bộ truyện mang tên "Mạt thế truyền kỳ". Cậu ban đầu chưa hiểu chuyện gì, sau đó nhìn Thần, rồi từ Thần nhìn lại căn phòng đang đứng.

Linh cảm cậu chợt lóe :"Đây là thế giới tiểu thuyết?"

Hot

Comments

Táo 🍎

Táo 🍎

Nhỏ này láo :)))

2025-10-04

1

Toàn bộ
Chapter
1 Lời mở đầu
2 Chương 1: Nếu đã thành tâm muốn biết, ta sẽ ban phước mà trả lời
3 Chương 2: Nhớ đừng chết sớm nhé
4 Chương 3: Khắp nơi đều tỏa ra sự sang quý
5 Chương 4: Toàn thân phát ra khí phái của người giàu
6 Chương 5: Một cốt truyện ngôn tình sến rện điển hình
7 Chương 6: Nể tình anh đẹp trai tôi không so đo tính toán
8 Chương 7: Tôi chưa sinh ra bố anh đã lập hôn ước rồi!
9 Chương 8: Tôi thấy luyến tiếc hôn ước của chúng ta
10 Chương 9: Hành hung với người khuyết tật!
11 Chương 10: Tư thế này có phần miễn cưỡng
12 Chương 11: Anh ta bao nuôi tôi đó~
13 Chương 12: Xin mời ngài tùy ý sử dụng
14 Chương 13: Sau này đánh người thì nhẹ tay một chút
15 Chương 14: Anh đi viện vì đam mê hả?
16 Chương 15: Hắn không thể giả bộ làm lơ
17 Chương 16: Cậu thấy ghét nam chính vô cùng
18 Chương 17: Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc dâng lên
19 Chương 18: Kỹ thuật của Mạc Vũ không đủ!
20 Chương 19: Ngoan ngoãn lên giường chờ người thị tẩm
21 Chương 20: Trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ
22 Chương 21: Trịnh Bắc Minh muốn phát điên
23 Chương 22: Ở đây có người sắp biến thành zombie rồi!
24 Chương 23: Được hay không được có gì khác nhau?
25 Chương 24: Cả quá trình mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt
26 Chương 25: Sự kích thích khiến đầu óc cậu tê dại
27 Chương 26: Trịnh Bắc Minh phải phấn đấu một mình rồi!
28 Chương 27: Một con zombie hoạt bát vô cùng
29 Chương 28: Không ngăn được đứa con muốn bỏ nhà theo trai
30 Chương 29: Nguy cơ mất việc tăng cao chưa từng có
31 Chương 30: Zombie nhà ai mà ngoan thế này!
Chapter

Updated 31 Episodes

1
Lời mở đầu
2
Chương 1: Nếu đã thành tâm muốn biết, ta sẽ ban phước mà trả lời
3
Chương 2: Nhớ đừng chết sớm nhé
4
Chương 3: Khắp nơi đều tỏa ra sự sang quý
5
Chương 4: Toàn thân phát ra khí phái của người giàu
6
Chương 5: Một cốt truyện ngôn tình sến rện điển hình
7
Chương 6: Nể tình anh đẹp trai tôi không so đo tính toán
8
Chương 7: Tôi chưa sinh ra bố anh đã lập hôn ước rồi!
9
Chương 8: Tôi thấy luyến tiếc hôn ước của chúng ta
10
Chương 9: Hành hung với người khuyết tật!
11
Chương 10: Tư thế này có phần miễn cưỡng
12
Chương 11: Anh ta bao nuôi tôi đó~
13
Chương 12: Xin mời ngài tùy ý sử dụng
14
Chương 13: Sau này đánh người thì nhẹ tay một chút
15
Chương 14: Anh đi viện vì đam mê hả?
16
Chương 15: Hắn không thể giả bộ làm lơ
17
Chương 16: Cậu thấy ghét nam chính vô cùng
18
Chương 17: Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc dâng lên
19
Chương 18: Kỹ thuật của Mạc Vũ không đủ!
20
Chương 19: Ngoan ngoãn lên giường chờ người thị tẩm
21
Chương 20: Trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ
22
Chương 21: Trịnh Bắc Minh muốn phát điên
23
Chương 22: Ở đây có người sắp biến thành zombie rồi!
24
Chương 23: Được hay không được có gì khác nhau?
25
Chương 24: Cả quá trình mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt
26
Chương 25: Sự kích thích khiến đầu óc cậu tê dại
27
Chương 26: Trịnh Bắc Minh phải phấn đấu một mình rồi!
28
Chương 27: Một con zombie hoạt bát vô cùng
29
Chương 28: Không ngăn được đứa con muốn bỏ nhà theo trai
30
Chương 29: Nguy cơ mất việc tăng cao chưa từng có
31
Chương 30: Zombie nhà ai mà ngoan thế này!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play