Chương 4: Một kẻ không tầm thường

Mà dường như đã đi rồi, bọn họ quay lại thấy anh vẫn còn quay lại nhìn nên chỉ nói

-"Nếu anh muốn thì có thể ra ngoài... nhưng quy tắc ở đây, mong anh hãy thực hiện cho đúng đi"

Long Vũ nghe những lời đó, tuy không muốn nhưng dù sao cũng đành phải nghe theo, trong suy nghĩ cũng hơi thoáng một cái

-'Chắc tí nữa hỏi cô ta xem sao?'

Một lúc sau, bọn họ đưa anh tới một phòng ngủ trên ghi số phòng là 204, cửa không làm bằng gỗ mà làm bằng vàng nguyên chất, vậy mới nói nói đây chỉ dành cho những người nào thuộc đẳng cấp chứ không thuộc những người không cùng đẳng cấp.

-"Đến nơi rồi đấy"

Long Vũ nhìn lên cánh cửa, tuy ở đây đều được làm bằng những thứ quý hiếm, nhưng anh cũng chẳng quan tâm mà nghĩ đến việc tầm nào sẽ ra khỏi đây và trả thù bọn chúng như thế nào?

Bọn họ nhìn sắc mặt của anh, thấy anh cũng chẳng nói gì mà chỉ quay lại rồi rời đi để lại anh ở đó, nhìn hành động mà họ rời đi làm cho anh chẳng hiểu sao lại tức đến vậy? Nhưng dù sao anh cũng mở cửa và vào trong phòng. Khi vào trong lúc đầu vẫn còn đen mù mịt, nhiều lúc còn tưởng như chẳng có điện. Nhưng khi Long Vũ bật điện lên, phòng ngủ của anh làm cho người khác loá mắt lên, nhưng anh lại không như vậy. Đối với anh, những đồ vật đó giờ chỉ là món đồ hữu hình như là vô hình.

Anh bước vào trong phòng, trước mặt là tường đều lắp bằng vàng nguyên chất cùng với cửa sổ đính thêm kim cương, giường trang trí bằng vàng thêm cả một chút hạt ngọc trai. Nhìn thôi cũng đủ để phủ nhận căn phòng của anh đẹp đến nỗi nào và chẳng tệ gì cả.

/Bịch/ tiếng Long Vũ nằm xuống giường cùng với những suy nghĩ, tay anh để ngược lại ở trên đầu mắt nhắm nghiền lại suy nghĩ những chuyện đã xảy ra.

Cũng được một lúc suy nghĩ, anh ngồi hẳn dậy đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt giờ cũng trở nên lạnh hơn như trước. Chắc có lẽ một phần kí ức đó đã làm cho anh không thể quên được chuyện đó.

-"Haizz...giờ nghĩ lại cũng chỉ là quá khứ tồi tệ thôi...chắc chả nên nghĩ lại làm gì"

Long Vũ nói vậy, đứng dậy lên rồi đi ra tủ quần áo. Trước mặt anh là những bộ vest thanh lịch kết hợp với nhau là quần dài cùng với đó là cạp quần có thể là màu xanh đậm thêm đen hoặc đen hẳn. Ngoài ra, bộ vest cũng được thêm áo sơ mi trắng mướt bên trong như làn da hồng hào của một đứa trẻ vậy. Anh nhìn trước mặt mình là những bộ vest thanh lịch, anh không giống như người khác. Thông thường họ sẽ vui vẻ vì được sống trong căn nhà như một đại gia. Còn riêng anh, thấy những bộ vest dày đặc hơn ở trước mặt mình. Tính Long Vũ không thích bộ đồ đó nên cũng chỉ lấy tay xua ở giữa ra rồi chọn đại lấy một bộ đồ.

Nhưng anh chọn đại mà cũng lấy đúng một bộ đẹp? Nhìn bộ vest trước mặt, anh không hiểu tại sao mình lại chọn mà đúng bộ đẹp nhất trong số bộ kia? Đầu Long Vũ cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chuyện đó anh chẳng quan tâm nữa mà đóng cửa /Rầm/mạnh một cái, đến cả người ở dưới nghe thấy còn phải sợ hãi khi nghe tiếng tủ quần áo/Rầm/ một phát, người ở bên ngoài thấy tiếng đó chỉ liền thở dài ra

-"Chắc phải đi mua cái tủ quần áo nữa mới được"

Người đó liền rời đi trong khoảng không gian im lặng đến đáng sợ. Có vẻ như ở ngoài đúng là đáng sợ, nhưng ở bên trong mới đáng sợ hơn gấp bội nhiều.

Một lúc sau, Long Vũ bước xuống mặc với bộ đồ vest đen thanh lịch. Anh lặng lẽ từ tốn bước xuống dưới cầu thang, tay phải cầm áo khoác xanh đen trộn lẫn vào. Mái tóc bồng bềnh tựa nhẹ như là đám mây đen bóng. Anh bước xuống với sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, chẳng bao giờ thay đổi gì cả.

Bọn họ thấy anh từ tốn xuống cầu thang, trong lòng cũng rất ưng ý với anh.

-'Cậu ta có phong cách ăn mặc đấy'

Một lúc rồi cũng xuống cầu thang, anh từ tốn đi ra chỗ bọn họ, tay để xuống bàn, nơi tiếp đón khách

-"Anh xuống rồi sao?"

Long Vũ chỉ đáp một tiếng "Ừ" rồi mặt quay sang chỗ khác ngồi xuống ghế sofa bên cạnh như chẳng để tâm tới chuyện đó. Tiếp tân thấy anh, liền đi ra chỗ anh đưa cho Long Vũ một xấp tờ giấy về tính toán, cũng về sổ sách ở đây

Anh nhìn vậy, cũng thấy chuyện này bình thường. Bọn họ nhìn Long Vũ, thấy anh có vẻ chẳng quan tâm gì lắm mà mặt như là khinh thường, tiếp tân tay giựt mạnh ở đằng sau tóc rồi /Rầm/ tiếng tiếp tân đập mạnh xuống bàn. Long Vũ chỉ khẽ liếc mắt nhìn hành động mà tiếp tân làm nhưng cũng chẳng quan tâm. Bọn họ nhìn sắc mặt anh nhỉ vậy mà cũng phải bó tay

-'Cậu ta...đúng là không phải người tầm thường rồi'

Tiếp tân dù suy nghĩ như vậy, nhưng cố gắng bình tĩnh lại thái độ của mình

-"Đây là những tập về kế toán"

-"Kế toán?"

Long Vũ nói vậy, nhưng anh cũng chẳng ngạc nhiên gì cả. Tại vì khi vào đây, anh cứ nghĩ là sẽ về những cái dễ dàng nhưng giờ suy nghĩ đó anh lại không cho là như vậy. Chẳng có gì mà dễ dàng cả, phải có năng lực nào đó của chính mình mới có thể làm được.

-"Đây cũng là việc sau này cậu sẽ làm ở đây...Nên cậu phải làm những việc đấy"

Anh cũng chẳng suy nghĩ gì cả mà tay lặng lẽ cầm bút, cúi người xuống và bắt đầu làm. Còn bọn họ liền rời đi để lại anh ở đó ngồi làm việc. Nhưng dù anh có trốn đi chăng nữa cũng không thể trốn được, bởi ở chỗ nào cũng có camera tứ phía, nên ai vào trong và bắt đầu làm ở đây khó mà qua được.

Camera ở đây không phải là loại thông thường mà là loại camera được sơn giống như là vàng, nên khi nó quay tứ phía thì khó có thể nhìn thấy được nó.

Anh lại không làm vậy, bởi khi vào trong anh đã để ý tại sao lại không có camera? Nhưng khi nghĩ kĩ lại cùng với nhìn chính xác là anh đã đoán rằng camera ở đây đều được sơn giống đồ vật đó nên khó mà biết đó là đồ thật hay là đồ giả? Có vẻ như tất cả đều đã nằm trong tầm kiểm soát của Long Vũ

-'Đúng là ở đây tinh vi thật...bảo sao những người ở đây không thể nào qua được'

Ở chỗ bọn họ, nhìn anh vẫn còn đang chăm chú làm việc. Nhưng thấy anh chẳng có gian lận gì cả. Nhưng họ đã nhìn thấy cảnh anh khẽ cười. Bọn họ ngạc nhiên đến tận cùng.

-'Cái tên này...hắn đang cười sao? Khoan đã...'

Bọn họ suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đang xảy ra, khi Long Vũ vào trong chẳng bao giờ thấy sắc mặt của anh cười cả. Vậy mà anh lại khẽ cười, bọn họ cảm thấy có gì đó sai sai

-'Không lẽ là...hắn biết camera đều được sơn giống đồ vật sao?'

Bây giờ, bọn họ mới biết. Hóa ra, Long Vũ đã biết trước tất cả nên mới không nói gì cả. Bọn họ cảm thấy anh có một điều gì đó đặc biệt nên mới biết được mọi chuyện.

Còn chỗ Long Vũ, anh vẫn tập trung làm việc Nhưng đôi lúc, suy nghĩ cũng thoáng qua

-'Có lẽ giờ mình phải chăm chỉ vậy'

Long Vũ vừa làm vừa suy nghĩ lại tất cả. Có lẽ cũng một phần là anh muốn trả thù lại bọn chúng hoặc có lẽ anh đang suy nghĩ về việc ở đây? Nhưng anh cũng có những suy nghĩ mà mình chẳng nghĩ anh đang nghĩ chuyện gì cả. Chắc có lẽ là do những chuyện về quá khứ nên bây giờ anh không còn tin tưởng ai nữa mà tự mình làm bằng chính sức mình.

Hot

Comments

Trankhanhhung76@ Gmail.Com

Trankhanhhung76@ Gmail.Com

gdhxhxjx

2023-02-10

0

Thiên Nguyệt Phụng

Thiên Nguyệt Phụng

coi lại phần dấu câu trong đoạn hội thoại em ơi.
nếu dùng (-) thì không cần phải dùng dấu (")

2022-07-19

1

#N12

#N12

phải nói là tuoii 0 thích đọc mấy bộ nv chính bị ngược dù là ngược nhẹ nhưng 0 biết ssao lại dính thính bộ này mất rr 0:)

2022-06-30

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hóa Ra Tôi Chỉ Là Một Kẻ Bị Lợi Dụng
2 Chương 2: Nơi đó là ở đâu?
3 Chương 3: Cái tên quen thuộc... nhưng lại không thể nhớ ra
4 Chương 4: Một kẻ không tầm thường
5 Chương 5: Bàn tay làm nhớ tới mùi hương quen thuộc
6 Chương 6: Giám Đốc Ở Đây Là Bạn Tôi
7 Chương 7: Chỉ là trên danh nghĩa bạn bè
8 Chương 8: Quan tâm tới bọn họ sao?
9 Chương 9: Quyết định lựa chọn làm việc là ở anh
10 Chương 10: Chính quyết định của anh, và cả suy nghĩ trong lòng
11 Chương 11: Không Đồng Ý Cho Anh Đi Cùng
12 Chương 12: Đến Công Ty Tập Đoàn Albrazt
13 Chương 13: Làm Những Chuyện Ghê Tởm
14 Chương 14: Suy Nghĩ Lại Những Chuyện Quá Khứ
15 Chương 15: Anh bớt ảo tưởng lại đi
16 Chương 16: Cơn Ác Mộng
17 Chương 17: Cảm Ơn Anh Đã Ở Bên Cạnh
18 Chương 18: Nói Lời Tạm Biệt
19 Chương 19: Người Con Gái Đó Giúp Tôi Ra Khỏi Đây
20 Chương 20: Đi Tìm Phòng Trọ
21 Chương 21: Xin Việc Mà Không Phép Tắc
22 Chương 22: Đưa Hộp Bánh Ngọt Đến Phòng Thư Ký
23 Chương 23: Cái Cảm Giác Quen Thuộc Đó...
24 Chương 24: Cái Tội Quên Không Lấy Tiền
25 Chương 25: Xuống Dưới Nhà Ăn
26 Chương 26: Nhớ Lại Một Phần Kí Ức
27 Chương 27: Cái Nghi Ngờ Đó...
28 Chương 28:Người Đó Là Chủ Tịch Tập Đoàn
29 Chương 29: Trở Về Biệt Thự
30 Chương 30: Vẫn Còn Những Kí Ức Đó...
31 Chương 31: Tôi Không Có Người Cha
32 Chương 32: Tôi Là Đại Thiếu Gia
33 Chương 33: Trở Về Biệt Thự
34 Chương 34: Một Điều Ngạc Nhiên
35 Chương 35: Kí Ức Đó Vẫn Luôn Ở Trong Lòng.
36 Chương 36: Giống Một Phần Hồi Xưa
37 Chương 37: Đến Công Ty Chưa Gì Đã Có Chuyện
38 Chương 38: Gặp Lại Kẻ Không Nên
39 Chương 39: Bất ngờ
40 Chương 40: Nét Mặt
41 Chương 41: Tình Yêu Thương Đó...Cũng Chỉ Là Giả Dối
42 Chương 42: Tật Giật Mình
43 Chương 43: Gia Tộc Bạch
44 Chương 44: Chẳng Thấy Cô Đơn Cả
45 Chương 45: Điều Bất Ngờ
46 Chương 46: Không Thể Nào Quên Ngày Đó
47 Chương 47: Quán Bar
48 Chương 48: Bất Ngờ Bị Đâm Lén.
49 Chương 49: Lo Lắng
50 Chương 50: Cảnh Tượng Trước Mặt
51 Chương 51: Chợt Tỉnh Lại
52 Chương 52: Vẫn Còn Chưa Tin.
53 Chương 53: Một Bất Ngờ
54 Chương 54: Trong Lòng Càng Lo Lắng Hơn
55 Chương 55: Càng Thuyết Phục
56 Chương 56: Cũng Là Vì Hành Động
57 Chương 57: Nghe Thấy Tất Cả
58 Chương 58: Chỉ Là Tại Tôi
59 Chương 59: Càng Chờ Đợi Lâu Hơn
60 Chương 60: Sự Thật Không Thể Tin Được
61 Chương 61: Tại Sao Lại Bất Công?
62 Chương 62: Nghĩ Lại
63 Chương 63: Đưa Thẻ Đen
64 Chương 64: Đắc Ý
65 Chương 65: Cái ôm ấm áp
66 Chương 66: Nhận Ra Nhau
67 Chương 67: Thiếu Một Thứ Gì Đó.
68 Chương 68: Định Coi Là Kẻ Ngốc?
69 Chương 69: Phải Có Thẻ Mới Vào.
70 Chương 70: Quay Lại Tất Cả.
71 Chương 71: Chuyện Quá Khứ
72 Chương 72: Cầu Nguyện Để Trả Thù
73 Chương 73: Điều Tra Thông Tin
74 Chương 74: Không Dám Làm Gì.
Chapter

Updated 74 Episodes

1
Chương 1: Hóa Ra Tôi Chỉ Là Một Kẻ Bị Lợi Dụng
2
Chương 2: Nơi đó là ở đâu?
3
Chương 3: Cái tên quen thuộc... nhưng lại không thể nhớ ra
4
Chương 4: Một kẻ không tầm thường
5
Chương 5: Bàn tay làm nhớ tới mùi hương quen thuộc
6
Chương 6: Giám Đốc Ở Đây Là Bạn Tôi
7
Chương 7: Chỉ là trên danh nghĩa bạn bè
8
Chương 8: Quan tâm tới bọn họ sao?
9
Chương 9: Quyết định lựa chọn làm việc là ở anh
10
Chương 10: Chính quyết định của anh, và cả suy nghĩ trong lòng
11
Chương 11: Không Đồng Ý Cho Anh Đi Cùng
12
Chương 12: Đến Công Ty Tập Đoàn Albrazt
13
Chương 13: Làm Những Chuyện Ghê Tởm
14
Chương 14: Suy Nghĩ Lại Những Chuyện Quá Khứ
15
Chương 15: Anh bớt ảo tưởng lại đi
16
Chương 16: Cơn Ác Mộng
17
Chương 17: Cảm Ơn Anh Đã Ở Bên Cạnh
18
Chương 18: Nói Lời Tạm Biệt
19
Chương 19: Người Con Gái Đó Giúp Tôi Ra Khỏi Đây
20
Chương 20: Đi Tìm Phòng Trọ
21
Chương 21: Xin Việc Mà Không Phép Tắc
22
Chương 22: Đưa Hộp Bánh Ngọt Đến Phòng Thư Ký
23
Chương 23: Cái Cảm Giác Quen Thuộc Đó...
24
Chương 24: Cái Tội Quên Không Lấy Tiền
25
Chương 25: Xuống Dưới Nhà Ăn
26
Chương 26: Nhớ Lại Một Phần Kí Ức
27
Chương 27: Cái Nghi Ngờ Đó...
28
Chương 28:Người Đó Là Chủ Tịch Tập Đoàn
29
Chương 29: Trở Về Biệt Thự
30
Chương 30: Vẫn Còn Những Kí Ức Đó...
31
Chương 31: Tôi Không Có Người Cha
32
Chương 32: Tôi Là Đại Thiếu Gia
33
Chương 33: Trở Về Biệt Thự
34
Chương 34: Một Điều Ngạc Nhiên
35
Chương 35: Kí Ức Đó Vẫn Luôn Ở Trong Lòng.
36
Chương 36: Giống Một Phần Hồi Xưa
37
Chương 37: Đến Công Ty Chưa Gì Đã Có Chuyện
38
Chương 38: Gặp Lại Kẻ Không Nên
39
Chương 39: Bất ngờ
40
Chương 40: Nét Mặt
41
Chương 41: Tình Yêu Thương Đó...Cũng Chỉ Là Giả Dối
42
Chương 42: Tật Giật Mình
43
Chương 43: Gia Tộc Bạch
44
Chương 44: Chẳng Thấy Cô Đơn Cả
45
Chương 45: Điều Bất Ngờ
46
Chương 46: Không Thể Nào Quên Ngày Đó
47
Chương 47: Quán Bar
48
Chương 48: Bất Ngờ Bị Đâm Lén.
49
Chương 49: Lo Lắng
50
Chương 50: Cảnh Tượng Trước Mặt
51
Chương 51: Chợt Tỉnh Lại
52
Chương 52: Vẫn Còn Chưa Tin.
53
Chương 53: Một Bất Ngờ
54
Chương 54: Trong Lòng Càng Lo Lắng Hơn
55
Chương 55: Càng Thuyết Phục
56
Chương 56: Cũng Là Vì Hành Động
57
Chương 57: Nghe Thấy Tất Cả
58
Chương 58: Chỉ Là Tại Tôi
59
Chương 59: Càng Chờ Đợi Lâu Hơn
60
Chương 60: Sự Thật Không Thể Tin Được
61
Chương 61: Tại Sao Lại Bất Công?
62
Chương 62: Nghĩ Lại
63
Chương 63: Đưa Thẻ Đen
64
Chương 64: Đắc Ý
65
Chương 65: Cái ôm ấm áp
66
Chương 66: Nhận Ra Nhau
67
Chương 67: Thiếu Một Thứ Gì Đó.
68
Chương 68: Định Coi Là Kẻ Ngốc?
69
Chương 69: Phải Có Thẻ Mới Vào.
70
Chương 70: Quay Lại Tất Cả.
71
Chương 71: Chuyện Quá Khứ
72
Chương 72: Cầu Nguyện Để Trả Thù
73
Chương 73: Điều Tra Thông Tin
74
Chương 74: Không Dám Làm Gì.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play