Chương 17: Cảm Ơn Anh Đã Ở Bên Cạnh

Đến sáng hôm sau, nắng chiếu qua cửa sổ. Dù hôm qua cửa sổ mở toang ra do gió thổi mạnh vào nên không may nắng lại chiếu vào đúng mắt của Băng Khiết.

Băng Khiết khẽ mở mắt ra thấy nắng chiếu vào mắt mình. Cô đưa tay phải ra mà che ánh nắng ở bên trái. Cô khẽ ngồi dậy lên dựa vào đầu giường, khẽ cúi mặt xuống mà nghĩ lại những chuyện đó. Mắt cũng khẽ mở ra nhìn nhưng là đằng trước.

-"Mình..."

Có lẽ cô vẫn chưa nhớ lại những chuyện hôm qua, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại.

-"Hôm qua...mình đã..."

Băng Khiết định nói ra, nhưng đầu cô lắc liên tục

-"Chắc không phải đâu, có lẽ những chuyện đó lại làm mình nhớ lại"

Trong quá khứ, có lẽ cô cũng đã có những chuyện tồi tệ nhất đối với mình. Bản thân Băng Khiết cũng đã cố gắng vượt qua, nhưng có vẻ cô không làm được.

Cô bỏ chăn ra và định đi ra ngoài. Bỗng nhiên, một bàn tay ai đó kéo lại. Băng Khiết vẫn chưa hiểu chuyện gì mà quay lại đằng sau. Hóa ra là Long Vũ, anh đang nắm chặt tay trái của cô. Vì Băng Khiết không nhớ chuyện gì hôm qua nên cô đập mạnh tay vào đầu giường.

Long Vũ vì bị cô ném mạnh vào đầu giường nên khiến anh tỉnh dậy, nhưng may sao tay không bị gì hết. Long Vũ nhìn lên thấy Băng Khiết tỉnh dậy liền hỏi

-"Dậy rồi sao, Băng Khiết?"

Nghe Long Vũ nói vậy, Băng Khiết nghĩ anh biến thái mà dám vào trong đây

-"Cậu...Sao cậu lại vào phòng tôi hả?"

Lúc này, Băng Khiết tức đến phát điên, nhưng anh chẳng quan tâm tới việc đó. Cô thấy vậy định tát vào mặt của anh, nhưng cô nghĩ chắc chắn là có việc gì nên anh mới đến đây. Nghĩ vậy cô cũng chỉ đành hỏi

-"Cậu vào phòng tớ có chuyện gì vậy?"

Thấy Băng Khiết hỏi vậy, anh cũng khẽ nhìn cô mà quay sang chỗ khác. Nhìn hành động của Long Vũ, cô càng tức điên lên mà nắm lấy cổ áo lên.

-"Này nha, cậu đừng nghĩ là bạn tôi thích làm gì thì làm. Nói nhanh, tại sao cậu lại ở đây?"

Băng Khiết nói vậy, Long Vũ thấy mình không thể trêu cô được nên chỉ đành nói

-"Cậu...Cậu bỏ tớ ra đi...là tớ nói"

Nghe vậy, Băng Khiết thả lỏng tay ra mà bỏ cổ áo của Long Vũ, lúc này anh mới quay lại chỗ cô mà nhìn

-"Thật ra là...hôm qua tớ có lên phòng cậu...Nhưng thấy cậu hình như gặp ác mộng thì phải...vả lại định rời đi nhưng cậu nắm chặt lấy tay tớ nên tớ chỉ đành..."

Long Vũ chưa nói hết, nhưng Băng Khiết đã biết những chuyện mà mình đã làm, mặt đỏ lên như trái cà chua, liền cắt ngang lời nói của anh

-"Đừng...Đừng nói nữa..."

Long Vũ im lặng, không dám nói. Còn Băng Khiết thấy vậy, có lẽ trong suy nghĩ của cô nhớ lại những chuyện đó.

-"Cậu..."

Anh nghe thấy cô nói, chỉ "Hửm?" mà quay sang nhìn cô. Thấy Băng Khiết đang khóc, nước mắt cứ lã chã rơi xuống đôi má ửng hồng đỏ như quả táo vậy. Có lẽ nhớ lại những chuyện đó, cô luôn như vậy. Nhưng cô không dám nói cho ai biết mà cất vào trong lòng mình. Điều đó quá lớn đối với cô.

Long Vũ thấy cô như vậy, không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn an ủi cô. Anh lấy tay phải để cô vào trong lòng mình. Còn Băng Khiết thấy anh làm vậy thì ngạc nhiên

-'Cậu ấy...làm gì vậy chứ?'

Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn khóc nỗi nấc lên. Long Vũ cũng chỉ khẽ lay tay mà xoa nhẹ lên đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng an ủi cô.

-"Cậu đừng như vậy, Băng Khiết! Chẳng phải khi tớ đến đây cậu luôn lạnh lùng lắm sao?"

Long Vũ nói vậy, nhưng có lẽ cô không muốn nói ra trong lòng mình sắc mặt càng buồn bã hơn. Đôi mắt đỏ hoe lên, giọng cô cũng đã khàn đi nhưng chắc cũng là một phần do công việc.

Long Vũ cũng chỉ đứng lên, hai tay để lên vai cô. Anh khẽ đưa cô vào trong phòng tắm mà tự cô thay đồ.

Lúc sau, cô đi xuống dưới nhà, trước mặt là tiếp tân và những người khác đang ở dưới. Họ thấy cô như vậy liền chạy ra chỗ cô, người thì cầm tay, người thì cầm vai cô mà đưa Băng Khiết ra ghế sofa. Để cô ngồi xuống đó, Băng Khiết ngồi xuống ghế liền ngất đi. Bọn họ thấy vậy, vô cùng lo lắng cho cô. Có người còn ra chỗ anh mà hỏi:

-"Anh làm gì để Giám Đốc như vậy hả?"

-"Tại cô ấy gặp ác mộng nên mới vậy!"

Bọn họ nghe thấy hai chữ "Ác Mộng?" bất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng có một giọng nói nào đi vang lên

-"Đừng... Đừng mắng cậu... ấy"

Bọn họ nghe thấy tiếng của Băng Khiết liền quay lại thấy cô đang thở hồng hộc mà cố gắng nói

-"Giám..Giám Đốc..."

Bọn ho đi ra chỗ cô, có người còn nằm lên đùi cô, có người còn ngồi ở dưới..

-"Ta không sao đâu! Nên các ngươi không phải lo!"

Bọn họ nghe cô nói vậy, bất thời nước mắt rơi trên má

-"Giám Đốc đang nói câu gì vậy? Tất cả công sức ở đây đều là nhờ Giám Đốc đấy! Tại sao Giám Đốc lại nói vậy?"

Băng Khiết nghe vậy, người dựa vào ghế sofa khẽ cười mà nói

-"Ta nói thế nào? Các ngươi lại còn dám quát Long Vũ"

Bọn họ thấy cô như đang tức điên lên, sợ đến nỗi mà không dám nói gì

-"Thần... Thần xin lỗi...không có ý đó"

Băng Khiết vẫy tay sang chỗ khác ra lệnh bọn họ rời đi, hiểu ý của cô. Bọn họ chỉ cúi đầu xuống mà lặng lẽ rời đi. Băng Khiết liếc nhìn Long Vũ. Anh thấy ánh mắt đó không dám nói gì mà im lặng. Băng Khiết thấy vậy, khẽ cười nhẹ mà quay ra rồi nhìn vào anh

-"Cậu không phải làm vậy đâu, Long Vũ"

Long Vũ ngẩng đầu lên, khẽ nhìn cô. Thấy Băng Khiết dường như không còn nghiêm túc, lạnh lùng hơn trước nữa mà thay vào đó là giọng nói ấm áp

-"Cậu ngồi xuống đi!"

Long Vũ ngồi xuống ghế sofa đơn, còn Băng Khiết lấy ấm trà ra mà rót ra cốc của anh. Anh đỡ hai tay mà nhìn cốc trà

-"Cảm ơn cậu!"

Băng Khiết dường như không quan tâm tới lời nói của anh. Cô vẫn nhìn chằm chằm Long Vũ, miệng cũng khẽ nở nụ cười

-"Chuyện hôm qua...xin lỗi cậu"

Thấy Băng Khiết xin lỗi, Long Vũ có phần ngạc nhiên không ngờ

-"Cậu... Sao lại xin lỗi tớ?"

Băng Khiết mặt cúi xuống, tay để ở đầu gối mà đáp

-"Thật ra, tớ chỉ muốn cảm ơn cậu vì đã ở bên tớ buổi tối hôm qua"

Long Vũ nghe vậy, tưởng chuyện gì to tát. Nhưng thấy cô nói vậy nên cũng chỉ đáp

-"Không có gì đâu! Chúng ta là bạn bè mà."

-"Tớ biết là vậy! Nhưng...dù sao cũng cảm ơn"

Ánh mắt trầm lặng cùng với sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại khác hơn hôm nay. Long Vũ cũng chỉ khẽ nở nụ cười ra, dù sao có người luôn ở bên cạnh anh cũng khiến cho Long Vũ càng muốn được ở cùng, dù cho là con gái đi chăng nữa nhưng anh vẫn không quan tâm tới chuyện đó. Đối với anh, Băng Khiết như là người bạn đồng hành là bạn thân. Nên chuyện cho cô ôm vào lòng và cả chuyện cho mượn bờ vai đối với anh việc đó cũng bình thường.

-"Đừng lo"

Long Vũ lấy tay phải nắm chặt tay của Băng Khiết, cô thấy vậy lấy tay còn lại mà nắm chặt lấy tay anh. Đôi môi khẽ nở nụ cười mà ngẩng đầu lên nhìn

-"Dù sao tớ cũng cảm ơn cậu nhiều, Long Vũ!"

Bọn họ nhìn thấy vậy, cũng không kìm nổi cảm xúc mà chỉ khẽ khóc

-"Bọn họ...đúng là bạn tốt của nhau mà!"

Liệu rằng, đó có phải là kết thúc của bọn họ, chắc không phải? Bởi vì vẫn còn việc phía trước thì làm sao lại kết thúc chứ?

Vậy nên hãy đón chờ Chương tiếp theo nha, cả nhà.

Hot

Comments

#N12

#N12

chẹp chẹp Long Vũ...

2022-06-30

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hóa Ra Tôi Chỉ Là Một Kẻ Bị Lợi Dụng
2 Chương 2: Nơi đó là ở đâu?
3 Chương 3: Cái tên quen thuộc... nhưng lại không thể nhớ ra
4 Chương 4: Một kẻ không tầm thường
5 Chương 5: Bàn tay làm nhớ tới mùi hương quen thuộc
6 Chương 6: Giám Đốc Ở Đây Là Bạn Tôi
7 Chương 7: Chỉ là trên danh nghĩa bạn bè
8 Chương 8: Quan tâm tới bọn họ sao?
9 Chương 9: Quyết định lựa chọn làm việc là ở anh
10 Chương 10: Chính quyết định của anh, và cả suy nghĩ trong lòng
11 Chương 11: Không Đồng Ý Cho Anh Đi Cùng
12 Chương 12: Đến Công Ty Tập Đoàn Albrazt
13 Chương 13: Làm Những Chuyện Ghê Tởm
14 Chương 14: Suy Nghĩ Lại Những Chuyện Quá Khứ
15 Chương 15: Anh bớt ảo tưởng lại đi
16 Chương 16: Cơn Ác Mộng
17 Chương 17: Cảm Ơn Anh Đã Ở Bên Cạnh
18 Chương 18: Nói Lời Tạm Biệt
19 Chương 19: Người Con Gái Đó Giúp Tôi Ra Khỏi Đây
20 Chương 20: Đi Tìm Phòng Trọ
21 Chương 21: Xin Việc Mà Không Phép Tắc
22 Chương 22: Đưa Hộp Bánh Ngọt Đến Phòng Thư Ký
23 Chương 23: Cái Cảm Giác Quen Thuộc Đó...
24 Chương 24: Cái Tội Quên Không Lấy Tiền
25 Chương 25: Xuống Dưới Nhà Ăn
26 Chương 26: Nhớ Lại Một Phần Kí Ức
27 Chương 27: Cái Nghi Ngờ Đó...
28 Chương 28:Người Đó Là Chủ Tịch Tập Đoàn
29 Chương 29: Trở Về Biệt Thự
30 Chương 30: Vẫn Còn Những Kí Ức Đó...
31 Chương 31: Tôi Không Có Người Cha
32 Chương 32: Tôi Là Đại Thiếu Gia
33 Chương 33: Trở Về Biệt Thự
34 Chương 34: Một Điều Ngạc Nhiên
35 Chương 35: Kí Ức Đó Vẫn Luôn Ở Trong Lòng.
36 Chương 36: Giống Một Phần Hồi Xưa
37 Chương 37: Đến Công Ty Chưa Gì Đã Có Chuyện
38 Chương 38: Gặp Lại Kẻ Không Nên
39 Chương 39: Bất ngờ
40 Chương 40: Nét Mặt
41 Chương 41: Tình Yêu Thương Đó...Cũng Chỉ Là Giả Dối
42 Chương 42: Tật Giật Mình
43 Chương 43: Gia Tộc Bạch
44 Chương 44: Chẳng Thấy Cô Đơn Cả
45 Chương 45: Điều Bất Ngờ
46 Chương 46: Không Thể Nào Quên Ngày Đó
47 Chương 47: Quán Bar
48 Chương 48: Bất Ngờ Bị Đâm Lén.
49 Chương 49: Lo Lắng
50 Chương 50: Cảnh Tượng Trước Mặt
51 Chương 51: Chợt Tỉnh Lại
52 Chương 52: Vẫn Còn Chưa Tin.
53 Chương 53: Một Bất Ngờ
54 Chương 54: Trong Lòng Càng Lo Lắng Hơn
55 Chương 55: Càng Thuyết Phục
56 Chương 56: Cũng Là Vì Hành Động
57 Chương 57: Nghe Thấy Tất Cả
58 Chương 58: Chỉ Là Tại Tôi
59 Chương 59: Càng Chờ Đợi Lâu Hơn
60 Chương 60: Sự Thật Không Thể Tin Được
61 Chương 61: Tại Sao Lại Bất Công?
62 Chương 62: Nghĩ Lại
63 Chương 63: Đưa Thẻ Đen
64 Chương 64: Đắc Ý
65 Chương 65: Cái ôm ấm áp
66 Chương 66: Nhận Ra Nhau
67 Chương 67: Thiếu Một Thứ Gì Đó.
68 Chương 68: Định Coi Là Kẻ Ngốc?
69 Chương 69: Phải Có Thẻ Mới Vào.
70 Chương 70: Quay Lại Tất Cả.
71 Chương 71: Chuyện Quá Khứ
72 Chương 72: Cầu Nguyện Để Trả Thù
73 Chương 73: Điều Tra Thông Tin
74 Chương 74: Không Dám Làm Gì.
Chapter

Updated 74 Episodes

1
Chương 1: Hóa Ra Tôi Chỉ Là Một Kẻ Bị Lợi Dụng
2
Chương 2: Nơi đó là ở đâu?
3
Chương 3: Cái tên quen thuộc... nhưng lại không thể nhớ ra
4
Chương 4: Một kẻ không tầm thường
5
Chương 5: Bàn tay làm nhớ tới mùi hương quen thuộc
6
Chương 6: Giám Đốc Ở Đây Là Bạn Tôi
7
Chương 7: Chỉ là trên danh nghĩa bạn bè
8
Chương 8: Quan tâm tới bọn họ sao?
9
Chương 9: Quyết định lựa chọn làm việc là ở anh
10
Chương 10: Chính quyết định của anh, và cả suy nghĩ trong lòng
11
Chương 11: Không Đồng Ý Cho Anh Đi Cùng
12
Chương 12: Đến Công Ty Tập Đoàn Albrazt
13
Chương 13: Làm Những Chuyện Ghê Tởm
14
Chương 14: Suy Nghĩ Lại Những Chuyện Quá Khứ
15
Chương 15: Anh bớt ảo tưởng lại đi
16
Chương 16: Cơn Ác Mộng
17
Chương 17: Cảm Ơn Anh Đã Ở Bên Cạnh
18
Chương 18: Nói Lời Tạm Biệt
19
Chương 19: Người Con Gái Đó Giúp Tôi Ra Khỏi Đây
20
Chương 20: Đi Tìm Phòng Trọ
21
Chương 21: Xin Việc Mà Không Phép Tắc
22
Chương 22: Đưa Hộp Bánh Ngọt Đến Phòng Thư Ký
23
Chương 23: Cái Cảm Giác Quen Thuộc Đó...
24
Chương 24: Cái Tội Quên Không Lấy Tiền
25
Chương 25: Xuống Dưới Nhà Ăn
26
Chương 26: Nhớ Lại Một Phần Kí Ức
27
Chương 27: Cái Nghi Ngờ Đó...
28
Chương 28:Người Đó Là Chủ Tịch Tập Đoàn
29
Chương 29: Trở Về Biệt Thự
30
Chương 30: Vẫn Còn Những Kí Ức Đó...
31
Chương 31: Tôi Không Có Người Cha
32
Chương 32: Tôi Là Đại Thiếu Gia
33
Chương 33: Trở Về Biệt Thự
34
Chương 34: Một Điều Ngạc Nhiên
35
Chương 35: Kí Ức Đó Vẫn Luôn Ở Trong Lòng.
36
Chương 36: Giống Một Phần Hồi Xưa
37
Chương 37: Đến Công Ty Chưa Gì Đã Có Chuyện
38
Chương 38: Gặp Lại Kẻ Không Nên
39
Chương 39: Bất ngờ
40
Chương 40: Nét Mặt
41
Chương 41: Tình Yêu Thương Đó...Cũng Chỉ Là Giả Dối
42
Chương 42: Tật Giật Mình
43
Chương 43: Gia Tộc Bạch
44
Chương 44: Chẳng Thấy Cô Đơn Cả
45
Chương 45: Điều Bất Ngờ
46
Chương 46: Không Thể Nào Quên Ngày Đó
47
Chương 47: Quán Bar
48
Chương 48: Bất Ngờ Bị Đâm Lén.
49
Chương 49: Lo Lắng
50
Chương 50: Cảnh Tượng Trước Mặt
51
Chương 51: Chợt Tỉnh Lại
52
Chương 52: Vẫn Còn Chưa Tin.
53
Chương 53: Một Bất Ngờ
54
Chương 54: Trong Lòng Càng Lo Lắng Hơn
55
Chương 55: Càng Thuyết Phục
56
Chương 56: Cũng Là Vì Hành Động
57
Chương 57: Nghe Thấy Tất Cả
58
Chương 58: Chỉ Là Tại Tôi
59
Chương 59: Càng Chờ Đợi Lâu Hơn
60
Chương 60: Sự Thật Không Thể Tin Được
61
Chương 61: Tại Sao Lại Bất Công?
62
Chương 62: Nghĩ Lại
63
Chương 63: Đưa Thẻ Đen
64
Chương 64: Đắc Ý
65
Chương 65: Cái ôm ấm áp
66
Chương 66: Nhận Ra Nhau
67
Chương 67: Thiếu Một Thứ Gì Đó.
68
Chương 68: Định Coi Là Kẻ Ngốc?
69
Chương 69: Phải Có Thẻ Mới Vào.
70
Chương 70: Quay Lại Tất Cả.
71
Chương 71: Chuyện Quá Khứ
72
Chương 72: Cầu Nguyện Để Trả Thù
73
Chương 73: Điều Tra Thông Tin
74
Chương 74: Không Dám Làm Gì.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play