Đứng trước căn nhà ấy, không quá khang trang, không quá nguy nga, chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ với diện tích 6m x 8m, bên cạnh là một mảnh vườn nhỏ trồng nào là hoa hồng, tuy-lip, hướng dương,... đúng chuẩn là một căn nhà vùng quê ấm cúng giữa chốn đô thị phồn hoa, tấp nập.
"Bao lâu rồi...chưa cảm thấy ấm cúng như thế này nhỉ...?"
Anh có chút mộng, cảm giác như được về nhà như thế này thật hạnh phúc. Từ từ mở cánh cửa ra, bên trong là một không gian nhỏ nhưng vừa đủ, anh đảo mắt nhìn lướt một vòng quanh căn nhà, tường tận ngắm nhìn từng chiếc bàn, từng chiếc ghế, những chiếc đèn dầu hiếm hoi, những tranh sách đã sờn cũ và căn bếp đã lâu không động vào..
" Cảm giác ấm áp thật..."
" Hình như vẫn có thiếu chút gì đó...."
Trong đầu anh bỗng vang lên một tiếng nói "anh hai ơi", anh bỗng bừng tỉnh dậy, mộng một chút có thoáng buồn.
"Lại nhớ đến em ấy rồi ha ha.."
Anh nhìn một hồi lại nằm xuống ghế rồi lại đứng lên, dọn dẹp lại căn nhà. Nhà cũng nhỏ dọn cũng nhanh, anh lấy một cây kiếm gỗ ở trong góc nhà và một cây bút lông - loại mà dùng để vẽ ấy, rồi bước ra khỏi nhà, hướng một cánh rừng mà đi thẳng đến.
"Dựa vào kí ức cũ thì rõ ràng rằng...ở đây không có đạo pháp.."
"Nhưng mà...rõ là linh khí ở đây rất nồng đậm..."
Nói rồi anh cũng rất nhanh chạy về phía cánh rừng ấy, không nhanh không chậm nhịp thở điều đặn, như là một quân nhân được dạy dỗ từ lâu.
"Xem ra cỗ thân thể này được đào tạo khá tốt..."
Đến được cánh rừng, anh nhìn xung quanh đi vào ngày càng sâu. Tưởng rằng có thể nhanh chóng tìm một chỗ để nghĩ ngơi, một thanh âm trầm vang lên từ chốn rừng sâu thẳm kia
"Hỡi nhân loại kia, ngươi có biết ngươi vừa xâm phạm vào lãnh thổ của ta hay không?"
Anh bất ngờ chứ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hướng về cái phía rừng đen sâu thẳm kia, chắp tay cúi đầu hướng nơi đó hành một bái
" Mãn nhân có chút vô ý khi mạo phạm tiền bối, nhưng là vì muốn tìm một nơi để ngồi thiền, không có ý mạp phạm như vậy, mong tiền bối thứ lỗi..."
Thanh âm kia im lặng một chốc lát, vù có bao nhiêu nhân loại ngoài kia dám hạ mình nhận là "mãn nhân" và hướng về bọn hắn hành lễ đâu. Nhân loại này lại tự nhận mình là "mãn nhân", lại hướng hắn hành lễ xin thứ lỗi, khó trách hắn có chút bất ngờ...
"Ngươi vào chốn rừng sâu này là để...?"
Thanh âm ấy lại vang lên, không có chút trách tội mà là một thanh âm nghi vấn và hài lòng...
"Hậu bối là vào nơi đây kiếm một nơi thanh tĩnh để ngồi thiền hướng tiền bối cầu thứ lỗi"
"Ngươi đi về hướng chính Bắc khoảng 450 bước sẽ thấy một nơi hợp lý cho ngươi thiền định, đừng lo những ma vật ta sẽ cản chúng giúp ngươi"
Thanh âm lại vang lên, đây là chỉ đường cho anh đi? Anh có chút thở phào nhẹ nhõm, may mà thanh âm chủ nhân này là một người biết nói lý lẽ.
"Tạ ơn tiền bối..!"
Nói rồi anh nhanh chóng bước đến nơi mà chủ nhân của thanh âm kia hướng dẫn. Bước được 450 bước, anh bước vào một mảnh rừng trống, ở đây ánh sáng chiếu rọi hòa vào cái màu xanh của cánh rừng càng khiến cho người thanh nhàn, nhẹ lòng đi. Ở giữa nơi đó, có mô đất cao lên đỉnh bằng phẳng có thể ngồi được, bên trên có một tán cây che chở. Chưa kể ở đây lại là hướng trung tâm của mảnh rừng này, toàn diện các luồng linh khí đều hướng nơi này quy tụ.
"Quả thực là nơi hoàn hảo để tu hành..."
Không nói nhiều, anh bước đến mỏm đá kia, ngồi xếp bằng dưới tán cây bên trên bước vào nhập định. Rất nhanh anh bước vào trạng thái nhập định, các luồng linh khí như thủy triều cuồn cuộn hướng về phía anh mà đổ về. Lần lượt từng đạo linh khí ngũ hành cũng quy về nơi đây: Hoàng Sắc Linh Khí từ hướng chính Tây đổ tới, Thanh Sắc Linh Khí từ hướng chính Đông đổ tới, Huyết Sắc Linh Khí từ hướng chính Nam đổ tới, Lam Sắc Linh Khí từ hướng chính Bắc đổ tới, Tử Sắc Linh Khí từ hướng Đông Bắc đổ tới, Hắc Sắc Linh Khí từ hướng Đông Nam đổ tới, Bạch Sắc Linh Khí từ hướng Tây Nam đổ tới và Vô Sắc Linh Khí từ hướng Tây Bắc đổ tới.
Anh vận chuyển Linh Khí, đưa từng đạo vào thể nội hướng phía đan điền của bản thân mà đi tới.
" Ngũ Hành: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ
Tứ Khí: Lôi Ám Quang Ảo,...Linh Khí tinh thuần..!"
Đan điền rất nhanh đã tràn đầy, anh vận chuyển những đạo linh khí ấy đi khắp cơ thể của mình tiến hành phạt cốt, tẩy tủy, nâng cao tư chất của bản thân.
Nhờ sự giúp đỡ của 9 đạo Linh Khí tinh thuần nhất, anh rất nhanh đã phạt gân tẩy tủy thành công, sức mạnh như được nâng lên một cảnh giới mới "Phàm Nhân" → "Luyện Khí Kỳ". Sau khi công phá cảnh giới, anh đã anh tuấn thì bây giờ lại càng tuấn mỹ hơn, dưới Nhật Quang soi rọi hiển hiện lên một tôn nam nhân tuấn mỹ vạn phần.
Sau khi ổn định lại cảnh giới của bản thân, anh đứng lên hướng phía rừng sâu bái một bái:
" Tạ ân của tiền bối"
Từng cơn gió thổi về phía anh, mang lại cảm giác thật thoải mái, đồng thời còn đưa theo một vật hướng tới
"Ta thấy cây kiếm gỗ kia của ngươi đã cũ, nay tặng ngươi một cây kiếm gỗ mới coi như quà gặp mặt"
Anh nhận lấy hướng phía thanh âm kia vẽ ra một đạo phù văn:
" Thỉnh tiền bối vô công không nhận lộc, nay coi như vãn bối dùng đạo phù này tặng cho tiền bối"
"Cái này....dùng thế nào?"
Thanh âm lại vang lên mang một chút vẻ tò mò. Anh rất nhanh động lại hướng phía đó mà trả lời
"Bẩm tiền bối...đây là Ngũ Nguyên Phù, tiền bối chỉ cần đưa ma năng của bản thân vào liền thôi động được năm nguyên tố Thủy Hỏa Lôi Mộc và Thổ.....và dùng được vô hạn lần ạ"
"còn có đồ tốt như thế...?"
Thanh âm có hơi chút kích động và hơi chút mộng mị, tỏ vẻ hơi ngờ vực, chủ nhân của thanh âm đấy lại dùng thử một lần.
Lần đầu sử dụng lại khiến cho cây cối phát triển cực kì mạnh mẽ, chủ nhân của thanh âm có chút mộng lại vang lên thanh âm
"Đa tạ..."
"Không có gì thưa tiền bối...! Chỉ là..."
" Ngươi mau nói! Chỉ là gì...?"
" Vãn bối có thể đến đây vào những lần sau để thiền định không...?"
"Chỉ có như vậy..? Ta đồng ý" Thanh âm ấy đã đồng ý, lại có chút thỏa mãn.
"Tạ ân điển của tiền bối..!".
Anh lại hướng về phía khu rừng ấy, hạ một bái thành thành thật thật cảm ơn. Bây giờ, coi như anh đã thu được một khu thánh địa để tu hành rồi sau này không phải lo bị làm phiền nữa.
"Vãn bối liền xin lui...! Hẹn gặp tiền bối vào lần sau...!"
Hắn hành bái tạ lễ rồi nhanh chóng rời đi, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại một tia vui vẻ không dừng được, càng làm cho khuôn mặt tuấn kỹ ấy đã đẹp lại càng đẹp hơn.
Và sâu trong khu rừng ấy, một đôi mắt thanh thoát mở ra trên khuôn mặt vẫn còn lại một tia hạnh phúc....
" Hi vọng ta không nhìn lầm ngươi.."
Updated 79 Episodes
Comments