Kháp Nhĩ khả hãn tỏ vẻ hài lòng, thoải mái đáp lời "Đường thì chắc chắn ta cho mượn, nhưng hôm nay Tứ hoàng tử cứ phải ở đây cùng ta uống một trận thật sảng khoái, sau đó dạo chơi Tây vực vài ngày rồi hẵng đi để Kháp Nhĩ tộc chúng ta có thể tiếp đãi ngài đoàng hoàng chứ! Hahahaa."
"Lời mời của Khả hãn, Thần Hiên nào dám từ chối." Nói rồi tất cả lại cùng nâng ly uống cạn.
Mọi người đều mải mê uống rượu nói chuyện mà không để ý, đâu đó trong lều có một tiểu Công chúa nãy giờ vẫn đang len lén nhìn vị Tứ hoàng tử cao cao tại thượng kia, rượu một ngụm cũng không uống mà hai má đã đỏ hồng.
Giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh, chiếu rọi qua những khe hở ở trên chóp lều. Ánh sáng hắt tới khuôn mặt Hạ Thần Hiên, đẹp không một lời nào diễn tả nổi. Nét đẹp nam tính với ngũ quan hết sức tinh xảo như một pho tượng được tạc khắc kĩ càng. Sống mũi hắn dường như là nơi nổi bật hơn cả ở trên khuôn mặt tinh tế ấy. Đôi mắt như chứa cả thiên không, nhìn lâu sẽ bị cuốn vào không thể thoát ra. Chưa kể tới thân hình ẩn sau lớp áo kia. Bờ vai rộng rãi, nơi mà bao nhiêu thiếu nữ đều muốn tựa vào nhưng lại là điều chẳng bao giờ có thể, ngay trước mắt mà xa tựa chân trời. Hắn ngồi đó thôi cũng là cả vùng khí thế của một bậc Vương tử quyền uy. Khi hắn đứng lên, thân hình cao lớn khiến người khác muốn nhìn cũng phải là ngước mắt lên mà nhìn.
"T... Tứ hoàng tử!" Đột nhiên vị tiểu Công chúa kia đứng phắt dậy, giọng nói đầy ngại ngùng ấp úng. Mọi người trong lều đều quay qua nhìn nàng với ánh mắt bất ngờ cùng với khó hiểu. "Ta... ta có thể... có thể nào mời... Tứ hoàng tử một ly không?" Càng nói về sau giọng nàng càng nhỏ đi, khuôn mặt đã nóng tới mức dường như có thể làm bỏng tay người chạm vào.
"A Nặc? Ta tưởng bình thường con không bao giờ uống rượu? Hahaha, đừng làm loạn nữa, mau ngồi xuống đi." Trưởng vương tử cất giọng dỗ dành tiểu Công chúa.
"Con không có làm loạn. Tứ hoàng tử, ta thực muốn mời ngài uống một ly!" Đột nhiên giọng nàng vô cùng kiên quyết làm Hạ Thần Hiên có chút buồn cười, tiểu Công chúa thật tinh nghịch.
"Được rồi, nếu Công chúa muốn uống cùng ta thì xin mời nâng chén." Hạ Thần Hiên nâng chén lên đưa ra phía trước, khuôn mặt hiện ra ý cười. Kháp Nhĩ khả hãn thấy vậy cũng an tâm phần nào.
Tì nữ đưa rượu tới cho tiểu Công chúa, nàng luống cuống đón lấy, đi hẳn tới trước mặt Tứ hoàng tử cạch một cái làm hắn có chút giật mình. Nhìn thấy bộ dạng hoa si tới ngốc nghếch của tiểu công chúa nhà mình, các Vương tử, Công chúa thi nhau cười.
Sau khi uống cạn chén rượu, tiểu công chúa ngại ngùng chạy về chỗ ngồi. Hạ Thần Hiên kính Kháp Nhĩ khả hãn và mọi người một ly cuối rồi xin phép đi trước.
Hạ Thần Hiên quay về Đặc xá - nơi ở cho Hoàng tộc khi tới Tây vực. Dạ Am bẩm báo "Điện hạ, Bạch gia biết ngài đã đến, ngày mai sẽ khai yến tiếp đón người. Nhân tiện ngày mai cũng là sinh thần của Tam tiểu thư Bạch gia."
"Báo với họ mai ta sẽ tới." Hạ Thần Hiên dứt dời, Dạ Am chuẩn bị quay đi thì hắn lại nói tiếp "À còn nữa, dặn Dạ Tiêu giúp ta chuẩn bị quà sinh thần cho Bạch gia tiểu thư." Nói xong Dạ Am vâng dạ rồi đi ra. Hạ Thần Hiền đi tắm rửa rồi lên giường ngủ một giấc. Đã cả nửa tháng trời hắn không được ngủ ngon một giấc, thật là một chặng đường mệt mỏi mà.
Ngủ một giấc dài, sáng hôm sau hắn dậy sớm luyện kiếm. Trong lúc đang luyện kiếm thì Dạ Am tới báo "Điện Hạ, Bạch gia đã phái gia nhân tới đón, người mau canh y rồi chúng ta đi."
"Được rồi, đợi ta chút."
Bước ra khỏi Đặc xá, hắn một thân hắc y, điểm nhấn là những hoạ tiết được thêu bằng chỉ vàng vô cùng bắt mắt. Bộ y phục khí thế là vậy nhưng cũng chỉ làm nền cho khuôn mặt cùng khí chất của Hạ Thần Hiên. Gia nhân Bạch gia nhìn thấy hắn, đã ngẩn người mất một lúc lâu. Đến tận khi Dạ Am lên tiếng họ mới hoàn hồn.
Tới cửa Bạch phủ, nhìn lên là dòng chữ vàng trên bảng gỗ đen do đích thân Tiên đế đã viết tặng Bạch Phủ, khí thế thật khiến người thường phải chùn bước. Thị vệ đứng canh trước cửa thấy Thần Hiên đi đến liền cúi người hành lễ cho đến khi hắn đi qua mới đứng thẳng người lại.
Bên trong Bạch phủ hôm nay thật náo nhiệt, người đến toàn là các nhân vật quan trọng từ khắp nơi tới, các trưởng lão, Vương tử, Công chúa Kháp Nhĩ tộc đều tới góp mặt, quả nhiên là sinh thần ái nữ của Bạch Chính Đình. Thật khiến cho cô nương nhà khác phải thầm ngưỡng mộ.
Dạ Nhẫn tinh nghịch lên tiếng "Bạch phủ này cũng quá lớn rồi đi, còn lớn hơn cả Hiên vương phủ của Điện hạ nhà ta nữa."
"Còn phải nói sao, dù gì cũng là gia tộc hàng đầu, vì Hạ quốc mà đời đời trấn thủ ở Tây vực này. Không lớn mới là lạ đấy." Dạ Tiêu nghiêm túc đáp lời.
Hạ Thần Hiên chậm rãi bước vào chính đường Bạch phủ "Các người ở ngoài này đợi."
"Bạch lão gia! Bạch tướng quân! Đã lâu không gặp hai người." Hạ Thần Hiên cất giọng cung kính.
"À, Tứ điện hạ đã đến, mau ngồi đi." Bạch lão gia Bạch Nguyên Tông cất giọng.
"Mới ngày nào gặp Tứ điện hạ ở trong cung, lúc ấy ngài mới 5 6 tuổi. Giờ đã lớn vậy rồi, hahahaa. Chúng ta cũng già rồi." Bạch Chính Đình lên tiếng, giọng nói thập phần ôn nhu, thật không giống với danh xưng mãnh tướng mà người đời vẫn hay đồn đại.
Hạ Thần Hiên nho nhã "Nào có, Bạch lão gia và Bạch tướng quân hẵng còn sung sức. Thần Hiên vẫn là còn cần hai người dạy dỗ nhiều đấy!" Cả ba người cùng cười thoải mái.
"Hôm nay sinh thần cháu gái ta, Tứ điện hạ có thể đến thật vinh hạnh, vinh hạnh." Bạch lão gia cất giọng khiêm nhường.
"Bạch lão gia quá lời! Thần Hiên hôm qua tới đây, vì chuyện mượn đường nên đã tới chỗ Kháp Nhĩ khả hãn trước, uống hơi quá chén nên hôm nay mới tới đây bái kiến Bạch lão gia. Là Thần Hiên thất lễ rồi, mong lão gia lượng thứ." Hạ Thần Hiên giọng điệu hết sức chân thành, thật giống như một đứa cháu nói chuyện với trưởng bối trong nhà vậy.
"Quốc gia đại sự là chuyện hàng đầu, Tứ điện hạ tới chỗ Khả hãn trước là lẽ dĩ nhiên. Há lại nói lời khiêm nhường như vậy. Chuyện mượn đường liệu có thuận lợi? Kháp Nhĩ khả hãn không làm khó điện hạ chứ?" Bạch lão gia cũng coi Hạ thần hiên như con cháu trong nhà mà đối đãi.
"Thần Hiên tạ lão gia quan tâm, việc mượn đường rất thuận lợi. Lần này tới đây, Thần Hiên còn phụng mệnh Phụ Hoàng mời Bạch Tư tướng quân cùng tới Tống quốc gây dựng bước đầu."
Bạch Chính Đình đáp lời "Chuyện này trong cung cũng đã gửi mật báo cho chúng ta, điện hạ yên tâm. Bạch Tư cùng binh lính Bạch gia cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ Tứ điện khởi hành thôi."
"Vậy thì thật tốt quá, Thần Hiên cũng không nên lưu lại Tây vực quá lâu tránh lời đàm tiếu. Sớm ngày tới Tống quốc thu phục hoàng thất mới là quan trọng nhất."
"Tứ điện hạ đúng là tuổi trẻ tài cao, nhìn xa trông rộng. Ta tin kì vọng thống nhất lục quốc của ta sẽ không đặt sai chỗ! Hahahaa." Bạch lão gia cười thật hào sảng.
"Bạch lão gia yên tâm, Thần Hiên sẽ không khiến người phải thất vọng."
"Thưa điện hạ, lão gia. Yến tiệc đã chuẩn bị bắt đầu. Mời người cùng ra chủ trì khai yến ạ." Một nam bộc đứng ngoài cửa bẩm báo vào trong.
"Được rồi, Tứ điện hạ, Chính Đình, mau ra ngoài đi thôi."
Mọi người đi tới hậu viện Bạch phủ, nơi đây không khí đặc biệt dễ chịu. Hai bên sân còn có hai cây đào trăm năm, hoa nở rực rỡ, thập phần tuyệt mỹ. Trên sân hậu viện, mọi người gần như đã ngồi đầy đủ cả. Thần hiên ngồi xuống đưa mắt quanh, Tứ Dạ cũng đã ngồi đây.
Bạch lão gia vừa cho khai yến thì ở đâu vài dải lụa phấn hồng bay tới giữa sân. Từ trên cây hoa đào, một nữ tử vận một thân bạch y từ từ hạ xuống. Là tiên nữ phương nào?...
Mùa xuân này đối với Hạ Thần Hiên, có lẽ chính là mùa xuân đẹp nhất.
Updated 9 Episodes
Comments