Cô Vợ Xuyên Không Của Lục Tổng
trong một căn phòng nhỏ, cô gái đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, ném cuốn sách vừa đọc xong quá một bên, rồi nằm xuống lèm bèm chửi.
" đúng là con nữ phụ ngu ngốc, vì mê trai mà khiến bản thân chết, còn làm hại cả gia đình mình, đúng thật là tức chết"
nói xong cô liền nhắm mắt lại ngủ, sáng mai cô còn phải đi làm nữa, nếu không thì ngày mai lại đi trễ, rồi lại bị cái bà quản lý đó chửi cho một trận nữa mà coi.
cô là Tô Di là trẻ mồ côi, cô không biết cha mẹ mình là ai, gia đình mình ở đâu, cô bị gia đình bỏ rơi lúc cô có 1 tháng tuổi, họ bỏ rơi cô ở một cô nhi viện nhỏ, cô ở đó từ nhỏ đến khi 15 tuổi, cô biết bản thân mình không thể ở cô nhi viện mãi mãi cho nên cô đã giọn ra ngoài ở, vừa đi làm vừa đi học tự lo cho bản thân mình.
trong lúc cô đang ngủ ngon thì nghe tiếng nói xì xào xung quanh, cô định mở mắt ra thì đầu cô đau nhói, cô nghe tiếng một người phụ nữ nói nên cô không dám mở mắt ra nghe người đó nói.
" ây da, cô ta định nằm ở đó ăn vạ hay sao, không phải chỉ ngã nhẹ thôi không đến nỗi ngất xỉu đâu"
cô nghe người phụ nữ đó nói vậy, cô liền mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh thì cô bị doạ cho hết hồn, đây là sao a.. không phải cô đang ngủ sao, là ai ác ôn đem cô vứt ở giữa đường vậy a..
thấy cô ngồi ngây ngốc nhìn xung quanh thì lên tiếng.
" a...Tần Tô Di cô là định giở trò gì nữa, giả bộ để được Thiên Tuấn quan tâm cô hả, cô đừng có mà mơ mộng, Thiên Tuấn chỉ yêu có một mình Trịnh Du nhà ta mà thôi"
cô ngốc thiệt rồi, cái gì mà Tần Tô Di, cái gì mà Thiên Tuấn, cái gì mà Trịnh Du, cô không hiểu cái gì a.. nếu không phải người phụ nữ đó nhìn cô nói, thì cô còn tưởng nói người khác, cô ta nhìn cô vừa nói giống như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn a...
cô thầm nghĩ sau nghe những cái tên này quen tai quá, cô nhớ lại không phải là tên những nhân vật trong truyện cô vừa đọc xong hôm qua sau, chẳng lẽ cô xuyên không rồi.
cô là một người rất thích đọc truyện tiểu thuyết, nhất là những truyện ngôn tình trọng sinh, xuyên không, cô cũng không ngờ bản thân mình lại được xuyên không a... nếu mình xuyên không đến đây vậy mình ở hiện thực đã chết rồi sau, không thể nào a.. sao lại như vậy, chỉ là đi ngủ thôi mà.
phải làm sao đây, tiền của cô ở hiện thực còn rất nhiều, bản thân tiết kiệm không dám xài để chuẩn bị cuối năm đi du lịch a... giờ cô xuyên đến đây chẳng phải là từ bỏ số tiền mà bản thân tiết kiệm bao lâu nay biến mất rồi a...
cô nhớ lại cốt truyện, nữ phụ này tên là Tần Tô Di 24 tuổi là con gái được cưng chiều của nhà họ Tần, cô có hôn ước với nam chính từ nhỏ, cô cũng rất thích nam chính nên đã đồng ý hôn ước này, bởi vì đem lòng yêu thương Lục Thiên Tuấn mà hãm hại nữ chính là Trịnh Du, nhưng lần nào cũng không thành, còn khiến bản thân phải chết thảm còn hại gia đình phải chết thảm theo mình.
không được cô vẫn không muốn chết thảm giống nữ phụ ngu ngốc này, cô đã chết một lần rồi không muốn lần thứ hai a... cô phải làm sao bây giờ, đúng rồi chẳng phải nhà của nữ phụ này rất giàu sao, vậy bản thân cô không khác nào rơi vào hầm bạc rồi haha.
cô suy nghĩ kỹ rồi, cô sẽ tránh xa nam nữ chính, rồi một mình sống cuộc sống giàu sang, còn có thể kiếm cho bản thân một nam nhân tuấn tú đẹp trai hơn cả nam chính a..
cô nhìn xung quanh rồi nhìn nam nữ chính, cô chắc chắn lúc này là lúc nguyên chủ biết được nam chính dẫn nữ chính đi mua sắm, cô đuổi tới để quấy rối nữ chính, lại bị nam chính tức giận đẩy ngã nguyên chủ đập đầu vào bồn hoa ở trước cửa tiệm quần áo.
cô quyết định rồi cô sẽ giả vờ bị mất trí nhớ, bởi vì cô không có trí nhớ của nguyên chủ, cho nên cô sẽ giả vờ là bị mất trí nhớ, vừa có thể có lý do để cho gia đình nguyên chủ hủy hôn ước với nam chính, như vậy mới thoát khỏi chết thảm dưới tay của nam chính.
thấy cô cứ ngây ngốc không nói gì, mấy người xung quanh liền nháo lên một hồi.
" không phải cô ta bị té tới ngốc thật rồi chứ"
cô vừa nghe nói vậy định đứng vậy giả vờ hỏi giống như bị mất trí nhớ, nhưng ông trời không muốn cô làm như vậy a... cô vừa đứng dậy thì thấy trên đầu ương ước, cô lấy tay sờ thử thì thấy máu rồi ngất lịm đi.
những người xung quanh thấy cô ngất xỉu bọn họ cũng kinh hãi một phen, dù gì cô cũng là con gái cưng của nhà họ Tần, nhà họ Tần là nổi tiếng về giàu sang, công ty nhà họ Tần kinh doanh cũng đứng trong tóp 5 giàu nhất ở thành phố Cảnh Thành này, ai mà không sợ hãi chứ.
trong lúc cô vừa ngã xuống chưa ngất đi, thì cô mơ màng thấy có người ôm cô đi, cô nhìn thấy người đàn ông này thật đẹp trai a... ngực này thật là cường chán đi, cô muốn hỏi người đó là ai nhưng đầu cô đau rồi chìm vào bóng tối.
lúc cô mơ màng thì nghe tiếng ai đó khóc thảm thiết, còn lung lay cho cô tỉnh dậy, ây cô đây là chưa chết sao lại có người khóc than, còn nữa cô bị thương ngay đầu, mà cứ lay cô như vậy không sợ cô bị chấn thương tới não rồi chết thật à.
người phụ nữ đó vừa khóc thê thảm rồi nói.
" huhu con gái ngu ngốc của ta, tại sao lại ngu đến như vậy, tại sao suốt ngày bám theo cái thằng đáng chết đó để cho nó hại con tới nông nổi này huhu"
nghe sơ qua cô biết chắc đây là mẹ của nguyên chủ, chẳng phải nguyên chủ chỉ là bị đụng đầu thôi đâu cần khóc như đưa tan vậy.
không trách cô được, ở thế giới hiện tại cô chỉ ở có một mình, không người thân không bạn bè nên cô không biết tình yêu thương là gì.
nghe thấy người phụ nữ cứ khóc và lay cô, nên cô đành mở mắt ra, chứ nhắm mà nữa là bà ta lay cho cô tới gặp diêm vương luôn.
cô mở mắt ra nhìn thì hết hồn, phòng bệnh viện gì mà rộng như vậy, chỉ có một giường, còn có tivi ghế sofa nữa chứ, đúng là nhà giàu có khác.
mẹ nguyên chủ thấy cô tỉnh liền nói lớn tiếng.
" tỉnh, tỉnh lại rồi, cha nó ơi lại đây, Tô Thịnh con mau đi kêu bác sĩ đến đây kiểm tra cho chị nhanh lên"
mẹ nguyên chủ nói xong, thì có một cậu nhóc khoản 17,18 tuổi chạy ra khỏi phòng đi kêu bác sĩ, cô thầm nghĩ chắc là em trai của nguyên chủ
thấy cô cứ im lặng mẹ nguyên chủ ôm cô rồi khóc nức nở hỏi cô.
" con gái, con sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không, con nói ra để cho mẹ an lòng"
cô im lặng không biết nói gì, cô chưa từng được ai ôm và lo lắng như vậy, cảm giác bây giờ cô cảm thấy bản thân rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này không phải của cô, là của nguyên chủ cô chỉ vô tình nhặt được thôi.
thấy cô không nói gì, mặt cứ ngây ra làm bà hốt hoảng một phen, rồi khó to hơn nói.
" con gái sao không trả lời mẹ, không phải ngã tới ngốc luôn rồi đó chứ, trời ơi con gái của tôi sao lại như vậy"
ba Nguyên chủ ở bên cũng hơi lo lắng, nhưng vẫn mắng vợ mình nói bậy.
" bà nói bậy cái gì đó, Di Di nhà chúng ta là vừa mới tỉnh lại, đợi một chút là khỏe lại, phải không con gái"
ông vừa nói xong, lại thấy con gái cưng của mình, nhìn ông bằng ánh mắt xa lạ, ông cũng hú hồn một phen đợi bác sĩ tới.
không phải cô không muốn trả lời họ, cô trước giờ luôn một mình không thích tiếp xúc với người khác, cô sợ cảm giác bản thân bị bỏ rơi, nên cô không muốn làm thân với ai, đó cũng là lý do vì sao cô ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn mà không có người nhận nuôi, cô không muốn người khác nhận nuôi, cô sợ bị bỏ rơi lần nữa.
cùng lúc đó cậu nhóc kia đi vào phía sau là ông bác sĩ, ông lại khám cho cô rồi hỏi.
" có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
cô nghe bác sĩ hỏi vậy liền lắc đầu rồi hỏi.
" bác sĩ, sau tôi lại ở đây vậy? còn nữa mấy người đó là ai?"
nghe cô hỏi vậy cả phòng như rơi vào im lặng, giống như họ không tin những lời vừa rồi là do cô nói ra, mẹ nguyên chủ nghe cô hỏi vậy khóc to hơn.
" huhu... trời ơi, con gái của tôi, Di Di con không nhận ra mẹ sau, mẹ là mẹ của con mà, bác sĩ người mau xem con gái của tôi bị gì, không thể để cho nó ngốc được, ây da con gái là thật khổ mà... huhu"
bác sĩ thấy vậy liền hỏi cô.
bác sĩ:" cô tên gì?"
Tần Tô Di:" không biết"
bác sĩ:"cô có nhớ cha mẹ mình là ai không? nhà cô ở đâu"
Tần Tô Di:" không biết, a...a đau đầu quá, tôi không nhớ gì hết, tôi là ai, sao tôi ở đây, mấy người là ai a..a đau đầu quá"
nghe cô nói vậy một nhà nguyên chủ, ba người mặt tái xanh hết rồi, mẹ nguyên chủ ôm ba nguyên chủ khóc lớn, em trai nguyên chủ mắt cũng đỏ tét rồi, nhìn họ như vậy cô cảm thấy có chút đau lòng.
bác sĩ thấy cô như vậy liền hỏi những thứ khác, xem thử cô có bị ngốc thật không, cô trả lời được hết, nhưng cô rất ghét ông bác sĩ này, nào là 1+1 bằng mấy, cô không phải là con nít a..
sau khi hỏi cô hơn 10 phút, ông bác sĩ bỏ hai tay vào túi áo rồi nói với ba mẹ nguyên chủ.
" không sao, chắc do tiểu thư đây đập vào đầu, cho nên khiến bản thân bị mất trí nhớ, còn có nhớ lại được không là tùy vào tiểu thư có muốn nhớ lại không"
nói xong ông bác sĩ dặn dò vài câu, rồi đi ra ngoài, ở trong phòng lúc này toàn nghe tiếng khóc của mẹ nguyên chủ.
cô thấy vậy cảm thấy bản thân mình đã chiếm lấy thân thể của nguyên chủ rồi, từ nay cô sẽ thay nguyên chủ chăm sóc cho gia đình này, thay nguyên chủ sống thật tốt.
Updated 23 Episodes
Comments
ebe nhỏ ☄️
hay
2022-11-17
2