Chương 2. Bóng ma bên cửa sổ

Hứa Lam Tinh ngồi trong phòng làm việc, hồi tưởng lại lời mà Trần Lưu nói.

Đôi khi Trần Lưu nhìn lên cửa sổ tầng bốn ở khu nhà phía bên phải có thể nhìn thấy một bóng đen bên khung cửa kính tối tăm, rồi rất nhanh lại lướt đi. Cái bóng cứ thầm lặng ở bên khung cửa sổ tầng bốn, cái nhìn với bên ngoài chỉ ngăn cách bằng một lớp kính. Không ai biết đó là ai, một bệnh nhân, một bác sĩ, hoặc thậm chí là một thứ gì đó không phải con người.

Nhưng vì sao Trần Lưu cứ cố chấp tin rằng có con ma ở tầng bốn? Chỉ là chứng hoang tưởng bình thường thôi sao?

Thật khó hiểu!

Tất cả các phòng của tầng bốn trong khu nhà bên phải đều bị bỏ hoang. Trước đây, nơi đó từng bị cháy do sự cố chập điện. Một vài bệnh nhân bị tử vong trong đám cháy. Sau khi được tu sửa lại, tầng bốn vẫn không có bệnh nhân nào ở, bởi vậy cũng không có ai bén mảng đến đó, chỉ thỉnh thoảng có người đến dọn vệ sinh, mà nói thẳng ra, nơi đó chẳng có gì để dọn.

Một vài bệnh nhân khác kể rằng : có những đêm họ nghe thấy tiếng bước chân ở tầng bốn. Ngay cả y tá cũng công nhận điều này. Âm thanh ấy giống như tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà.

Quay trở lại vụ án.

Mọi người trong tổ trọng án đã đến xem xét hiện trường. Với một vài manh mối, họ chỉ có thể đưa ra một giả thiết như sau :

Hung thủ là người trong bệnh viện, đã có một thời gian theo dõi thói quen của Vương Nam, vì vậy biết rõ nạn nhân sẽ đi qua hiện trường. Hắn cầm hung khí chờ lúc nạn nhân đi đến thì ra tay, động cơ giết người có thể là lấy lá gan của nạn nhân để bán cho bọn buôn nội tạng.

Nhưng giả thiết này đặt ra lại không có sức thuyết phục vì không thỏa mãn được ba câu hỏi. Thứ nhất, nếu chỉ là lấy gan thôi thì không nhất thiết phải theo dõi, càng không nhất thiết phải chọn là bác sĩ, trực tiếp chọn bừa một người rồi ra tay, mà chọn bệnh nhân trong bệnh viện là dễ nhất. Thứ hai, cũng với việc lấy gan, thì hung thủ cũng không cần nặng tay với nạn nhân như vậy, chỉ cần đánh ngất hoặc giết chết một cách nhanh gọn, như vậy sẽ không có ai biết Vương Nam đã chết, cho rằng nạn nhân chỉ đi đâu đó. Và thứ ba, tại sao lại không giấu xác nạn nhân ở nơi khác khó tìm hơn? Để nguyên xác nạn nhân ở chân cầu thang là quá lộ liễu, không phải rất dễ bị phát hiện sao? Tóm lại, nhìn theo hướng phán đoán này thì cách tiến hành giết người của hung thủ rất vụng về.

Như vậy, mọi người có thể kết luận đây không phải là một vụ buôn nội tạng bình thường mà là một vụ trả thù ân oán. So sánh với hai nạn nhân trước đó, cách thức giết người đều giống nhau cho thấy ba vụ giết người đều do một người gây ra.

Giang Hạ thắc mắc : "Vì sao hung thủ lại nhắm vào các bác sĩ trong bệnh viện tâm thần?". Hứa Lam Tinh suy nghĩ một lát rồi nói : "Vậy họ đã làm gì mà lại để hung thủ nhắm tới?". Giang Hạ liền hiểu ý.

Hứa Lam Tinh lại nói : "Ngoài ra, tôi nghĩ hung thủ là một người rất có quy luật. Vụ án thứ nhất và thứ hai xảy ra cách nhau nửa tháng, vụ án thứ hai và thứ ba cũng tương tự. Như vậy nếu còn muốn ra tay với một bác sĩ nào đó thì có lẽ nửa tháng sau sẽ là thời điểm xảy ra án mạng tiếp theo. Trước khi việc đó xảy ra, chúng ta phải tìm ra hung thủ".

Vương Phong chợt nhớ ra một việc, liền lấy ra một túi kraft trong ngăn tủ kéo, đưa cho Hứa Lam Tinh : "Phải rồi, hôm qua tổ trưởng Bạch đến đưa cái này cho chị nhưng chị lại không có ở đây". Giang Hạ vẫn còn bực chuyện hôm qua : "Chị ta đúng là thích trêu đùa người khác mà". Hứa Lam Tinh chỉ khẽ cười mở túi kraft ra.

Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy vết mổ lấy gan của nạn nhân được mô tả rất chuyên nghiệp, có lẽ hung thủ đã sử dụng dao phẫu thuật để làm việc này. Đặc điểm này cũng giống với hai nạn nhân trước đó. Nạn nhân đã tử vong trước khi bị lấy gan do phần đầu và vùng mặt bị tổn thương nghiêm trọng gây ra xuất huyết não và mất máu.

Hứa Lam Tinh thoáng suy tư. Nếu nói đến việc sử dụng dao phẫu thuật thì chẳng phải bác sĩ và y tá trong bệnh viện là những kẻ dễ dàng tiếp cận đến thứ này nhất hay sao?

Từ khi xảy ra ba vụ án mạng liên tiếp trong bệnh viện, tất cả nhân viên y tế công tác tại đó đều bị dọa cho hoảng loạn, không biết đã bao nhiêu người viết đơn xin nghỉ việc nhưng đều bị viện trưởng từ chối duyệt vì hung thủ có thể là một trong những người này. Sợ hãi là một khả năng tự vệ trước những điều mà bản thân còn chưa biết, thật không có gì quá đáng. Họ dù sao cũng chỉ là con người nhỏ bé mà thôi.

Giang Hạ hỏi : "Phải rồi đội trưởng, chị hôm qua nói đi tìm ma mà. Công cuộc tìm kiếm thế nào rồi?". Hứa Lam Tinh trầm ngâm. Nên nói thể nào nhỉ?

"Có lẽ là một bí mật mà chúng ta sẽ từ từ vén mành bí mật đó lên. Và còn nữa, nhắc tới giày cao gót, các cậu nghĩ đến điều gì?".

Giang Hạ đáp : "Phụ nữ?". Vương Phong cũng cùng quan điểm, rồi hỏi lại : "Hứa ca, chị hỏi vậy là ý gì?". Hứa Lam Tinh cười : "Không có gì. Làm việc của các cậu đi".

Bởi vì chưa chắc chắn nên chưa thể nói ra.

...

Ban đêm. Hứa Lam Tinh tạm cho mọi người tan ca. Dù sao trước đó cũng phải phá một vụ buôn bán ma túy, giờ thêm một vụ án mạng này chắc chắn dễ khiến mọi người kiệt sức. Cô cũng không thể nào trụ nổi mà không cần nghỉ ngơi.

Ánh đèn đường hiu hắt trên con đường vắng bóng người.

Hứa Lam Tinh đi bộ. Cái này là để rèn luyện thân thể. Đột nhiên điện thoại rung lên. Là chuông thông báo. Có người gửi cho cô thứ gì đó. Cô nhìn tên người gửi, chợt mỉm cười một cái. Nhưng thứ được gửi cho cô là gì thì cô không biết, đành mở ra xem.

Sau vài giây trợn mắt, cô gần như chết sững.

***

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play