Martini

Martini

Chương 1. Bóng ma bên cửa sổ

Thiên tài và kẻ tâm thần chỉ cách nhau một nét vẽ ranh giới mỏng manh.

...

Vương Phong cầm hồ sơ vụ án đến chỗ của Hứa Lam Tinh.

Hứa Lam Tinh uống ly cà phê đắng ngắt, xem những bức ảnh của hai nạn nhân trước đó so sánh với nạn nhân thứ ba. Đúng vậy, đây đã là nạn nhân thứ ba bị sát hại tại bệnh viện tâm thần này, cách vụ án mạng thứ hai nửa tháng. Vụ án vẫn chưa có tiến triển đột phá nào. Hiện trường ngoài máu và xác của nạn nhân thì xung quanh hoàn toàn sạch sẽ, không có lấy một chút tồn đọng dư thừa nào khác.

Ban đầu vốn dĩ tổ trọng án không phải tiếp nhận vụ án này, hơn nữa tổ trọng án cũng vừa phá được một ổ ma túy, vậy mà cứ tưởng được nghỉ ngơi, không ngờ còn bị vụ án mới va trúng người.

"Thằng tâm thần nào đã khiến cho ngày nghỉ của bà đây cũng phải làm việc vậy?", Hứa Lam Tinh quen miệng mắng. Vương Phong cũng quen rồi. Những lúc thế này, cậu sẽ nói vài câu để Hứa Lam Tinh hạ hỏa. Dù sao bị làm việc tăng ca không phải ước muốn của tất cả mọi người trong tổ.

Giang Hạ trái lại không đoái hoài đến Hứa Lam Tinh. Cậu nhìn những tấm ảnh màu kỳ dị đang nằm ngổn ngang trên bàn.

Nạn nhân tên Vương Nam, bốn mươi mốt tuổi, hiện đang là bác sĩ trong bệnh viện này. Thi thể của nạn nhân được phát hiện ở chân cầu thang tầng một trong tư thế nằm sấp, mặt nghiêng sang trái. Vùng mặt của nạn nhân bị thương nghiêm trọng, dập nát đến mức có thể thấy xương gò má, thậm chí mắt phải bị lòi ra, lẫn lộn máu thịt. Vùng đầu cũng bị thương, có thể do một loại hung khí cứng dạng như gậy gây ra.

Một điểm đặc biệt khác chính là Vương Nam không có lá gan!?

Vương Phong nói : "Điểm chung của cả ba nạn nhân đều là bác sĩ trong bệnh viện, cách thức bị giết hại đều giống nhau, đặc biệt lá gan đều bị biến mất".

Hứa Lam Tinh nhịp đầu ngón tay xuống mặt bàn, trầm tư trong giây lát, rồi bỗng hỏi : "Không có camera sao?". Vương Phong đáp : "Vào ban đêm, hệ thống camera của bệnh viện đều bị ngắt".

"Bố khỉ! Bệnh viện rởm đời!".

Cô đưa tay day day ấn đường. Người ta nói kiếp trước phải làm điều ác thì kiếp này mới phải làm cảnh sát hình sự. Cô đoán kiếp trước bản thân là một kẻ đại ma đầu đầu đội trời chân đạp đất nên kiếp này mới thành đội trưởng tổ trọng án, ngày ngày không được yên thân.

Ở hiện trường không để lại manh mối nào có giá trị. Nhưng lại có một điều gì đó khiến Hứa Lam Tinh tin rằng kẻ thủ ác là một người rất có quy luật.

Trong thời gian tiến hành điều tra tại bệnh viện tâm thần, cô còn được nghe một câu chuyện khá thú vị khác về bệnh viện : trong bệnh viện có... ma?!

Mà câu chuyện ma quỷ này lại từ miệng bệnh nhân trong bệnh viện nói.

Hứa Lam Tinh nói : "Muốn phá được vụ án này, xem ra chúng ta không thể không tìm hiểu bệnh viện tâm thần này một cách chuyên sâu hơn".

"Ý chị là...", Giang Hạ bỏ lửng.

"Đầu tiên là tìm hiểu từ những "kẻ điên" trong bệnh viện trước, để xem lời của bọn họ và lời của "người bình thường" có gì khác và có gì giống". Ngừng một lát, cô hỏi : "Ai trong số các cậu sẽ đồng tình đi với tôi nào?".

Không một ai.

"Việc này thật ngu xuẩn!", Giang Hạ đánh giá. Vương Phong gật đầu : "Đúng vậy đấy Hứa ca. Em thấy mấy chuyện này không có chút giá trị nào. Lẽ nào chị lại tin lời của kẻ điên sao?".

"Không hẳn. Nghe và tin là hai trạng thái khác nhau mà".

...

Thật ra có rất nhiều lý do để ngụy biện cho việc này, nhưng chắc chắn đó không phải là sự bốc đồng.

Hứa Lam Tinh gọi thêm một nam cảnh sát trẻ tuổi khác đi cùng mình đến bệnh viện. Nam cảnh sát vừa thấy Hứa Lam Tinh đã đứng nghiêm chỉnh chào : "Đội trưởng Hứa".

"Ừ. Cậu bạn nhỏ tên gì vậy?".

"Thưa đội trưởng, em họ Yến tên Từ Phong".

"Tốt tốt tốt", cô vỗ vai Yến Từ Phong, "Giá như hai đứa nhóc kia chịu đi cùng tôi như cậu thì tốt rồi. Mau lên xe đi".

Để nói về bệnh viện này thì niên đại của nó cũng khá lâu đời, ước chừng trên hai mươi năm, giờ cũng đã được tu sửa lại, duy chỉ có cánh cổng sắt cũ nát của bệnh viện thì vẫn bất di bất dịch.

Qua cánh cổng sắt rỉ sét hiện lên hai dãy nhà được xây khá kiên cố. Tất cả khu vực hành lang đều được dựng thêm song sắt nom như một nhà tù để tránh trường hợp bệnh nhân chạy ra ngoài có thể nhảy xuống. Có ba khu vực chính lần lượt là phòng tiếp tân, phòng chờ khám và phòng thăm bệnh nhân. Nhìn chung cũng không có gì khác biệt so với các bệnh viện tâm thần khác.

Y tá trưởng dẫn Hứa Lam Tinh và Yến Từ Phong đến phòng tiếp tân, rồi gọi một bệnh nhân tâm thần theo chỉ định của Hứa Lam Tinh vào trong.

"Tên cậu là Trần Lưu?", cô lật bệnh án của bệnh nhân, mở đầu bằng một cách hỏi tên thông thường.

Bệnh nhân tên Trần Lưu kia dường như không để vào tai lời cô nói, đôi mắt ngây dại nhìn xung quanh. Hoảng loạn. Sợ sệt. Một điều gì đó.

Hồi lâu không thấy trả lời, cô chuyển sang câu tiếp theo : "Cậu nói trong bệnh viện có một vật thể lạ giống như ma thường hay xuất hiện vào ban đêm phải không? Cậu...".

"Suỵt!", Trần Lưu đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu, "Nói nhỏ thôi. Nó sẽ tức giận nếu ai nhắc đến nó đấy!".

"Hả?".

"Mẹ tôi nói vậy".

Sau một hồi đầu tranh gay gắt, Hứa Lam Tinh quyết định nén nỗi tò mò vừa bị hụt hứng lại, cố gắng kiên nhẫn hết sức có thể để tiếp tục. Trần Lưu là một bệnh nhân mắc bệnh hoang tưởng, thỉnh thoảng lại tự nói bản thân đã thấy ma.

Đột nhiên cô thấy lời Giang Hạ nói đúng.

"Tôi đang nói rất nhỏ", Hứa Lam Tinh giảm âm lượng nói của bản thân, "Cậu hãy yên tâm với tất cả những gì đã và sẽ nói với tôi. Đó là bí mật của chúng ta. Hãy nói đi, "con ma" này có gì đặc biệt hơn với những con ma mà cậu đã gặp?".

"Cô phải giữ bí mật chuyện này".

"Đương nhiên", Hứa Lam Tinh không giấu nổi hồi hộp, "Mau nói đi".

Bệnh viện tâm thần này được xây dựng trên một nghĩa trang, xung quanh không có nhà dân, ít người qua lại. Những câu chuyện ma quỷ cũng được thêu dệt lên trên hiện thực. Một cô gái tóc dài váy trắng đứng trước bệnh viện vào ban đêm gọi xe. Một người đàn ông ngồi ngoài đường đọc báo giữa đêm khuya... Ai có thể chứng thực những điều này?

...

Vương Phong rất ghét phải làm việc vào buổi tối, mà không chỉ có anh, Giang Hạ còn ghét cay ghét đắng việc này hơn.

Hai người cố cầm cự bằng một ly cà phê, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không ngừng, vừa làm việc vừa gật gù, sau đó là ngủ gật trên bàn lúc nào không hay.

Bên ngoài phòng tối tăm không một ánh đèn, chỉ có tiếng bước chân lộp cộp cực thong thả, như một sự thưởng thức khung cảnh tĩnh lặng và rộng lớn giữa đêm khuya.

Tiếng bước chân vốn đã thong thả lại chậm dần, cuối cùng dừng lại nơi ánh đèn điện hắt ra.

Vương Phong mơ màng nhìn ra ngoài cửa, lờ mờ nhận ra có sự hiện diện của một người thứ ba. Khoan, qua khe cửa khép hờ, hình như anh vừa thấy... một tấm vải màu trắng?!

"Giang... Giang... Giang... H... Hạ... Dậy, dậy mau...".

Vừa gọi, anh vừa lay người Giang Hạ đang ngủ ngay bên cạnh mình, giọng nói run rẩy đến mức hoảng loạn.

Giờ này mà có người đến thì ít ra cũng phải bật điện chứ? Tối như vậy có thể đi sao? Không được! Chuyện này thật bất bình thường!

Giang Hạ bị người kia làm tỉnh dậy. Anh vẫn còn ngái ngủ, nhìn Vương Phong hỏi : "Sao? Gì mà hoảng hốt thế?".

"Ngoài cửa...".

Giang Hạ đã nhận ra mức độ không bình thường của Vương Phong, liền nhìn ra cửa.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Cả hai vừa nhìn ra cửa không chớp mắt, vừa nín thở.

"Tôi vào trong được chứ?".

Phải mất rất nhiều giây hai người mới có thể bình tĩnh trở lại.

Người ở bên ngoài mặc áo blouse trắng đẩy nhẹ cửa bước vào, trên tay cầm theo một túi kraft.

Giang Hạ vừa rồi bị dọa đến tái mét, nói : "Chị bị làm sao vậy? Đi mà không bật đèn lên, còn muốn dọa người?". Vương Phong lúc này mới dám thở phào : "Tổ trưởng Bạch, chị đến có chuyện gì thế?".

Bạch Ngạn Thư nhìn hai người, mỉm cười : "Đội trưởng Hứa nói với tôi cần kết quả của việc khám nghiệm tử thi nên đến để đưa này. Cơ mà chỉ có hai cậu thôi à? Cô ấy đâu?".

Giang Hạ ngáp một tiếng : "Đi tìm ma rồi". Bạch Ngạn Thư khó hiểu : "Sao cơ? Tìm ma?".

***

Hot

Comments

^^

^^

hoàng thượng, s ng để tận tháng sau ms ra chap hẻ😑

2023-02-15

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play