Chapter 3 Ra ngoài

Chapter 3 Ra ngoài

Tử Vĩ từ lúc bị ràng buộc bởi hợp đồng hôn nhân, Lục Hứa Lâm chỉ cho phép Tử Vĩ đi ra ngoài khi có thím Lưu hoặc có hắn, hiển nhiên Tử Vĩ cũng không có thu nhập riêng, sinh hoạt trong nhà đều là Lục Hứa Lâm chi trả, Tử Vĩ ở nhà cả ngày với thím Lưu làm việc vặt giết thời gian, hôm nào nhớ Lục lão gia gia thì cùng thím Lưu trở về nhà chính thăm hỏi

Sáng ra tâm tình của Lục Hứa Lâm không được tốt, đi làm trong bực tức khiến hắn quên một số tài liệu ở nhà. Hắn gọi điện nhờ thím Lưu mang lên giúp nhưng khổ nỗi bà đã đi chợ mất rồi, giờ cử về một người đi lấy thì lại không có ai. Công ty Lục Hứa Lâm đang trong giai đoạn phát triển đột phá, nhân viên bận tối mặt tối mũi chẳng người nào rảnh tay. Hôm nay Lục Hứa Lâm bất đắc dĩ, cho phép một ngoại lệ, hắn gọi điện kêu Tử Vĩ mang tài liệu đem đến công ty

' Cậu vào thư phòng trên bàn có một tệp tài liệu màu xanh lục, mang lên công ty cho tôi '

" Dạ..em được động vào...sao ? "

' Tôi cho phép, nhanh chân lên '

" Dạ em...biết rồi "

Tử Vĩ bình tĩnh lại cảm xúc, cậu đang đọc một cuốn sách nấu ăn để giải trí, thình lình Lục Hứa Lâm gọi đến khiến Tử Vĩ sợ đến xanh mặt, tưởng bản thân lại làm gì sai, do dự hồi lâu mới dám nhấc điện thoại lên nghe. Hóa ra là nhờ mang tài liệu, khiến Tử Vĩ một phen hú vía, cậu không dám chậm trễ, nhanh chóng thay đồ rồi chạy vào thư phòng lấy tệp. Nhanh chóng ra khỏi nhà

Trên đường đi, Tử Vĩ vô cùng vui vẻ, đã lâu rồi cậu không được ra ngoài đi đây đi đó, đây cũng là lần đầu tiên Lục Hứa Lâm cho phép Tử Vĩ ra ngoài một mình khiến Tử Vĩ hạnh phúc khôn xiết. Cảnh quan trên đường nhộn nhịp, tấp nập như cảm xúc vui sướng lúc này của Tử Vĩ. Tử Vĩ thầm nghĩ nên nhanh chóng đưa tệp tài liệu cho Lục Hứa Lâm, nếu làm tốt biết đâu hắn lại cho cậu ra ngoài chơi như hôm nay thì sao? Không gì sướng hơn được tự do làm điều mình muốn. Tử Vĩ cứ theo suy nghĩ của mình, càng vội vàng nhanh chóng đi tiếp

Đên đoạn đường đông người đến ngạt thở, Tử Vĩ chen lấn bị đẩy vào đám đông khó khăn lắm mới thoát ra được, khi nhận thức được thì Tử Vĩ đã chẳng còn biết bản thân đang ở chỗ nào, cậu lạc mất rồi. Tử Vĩ lo sợ, tự nhiên còn mỗi mình cậu đứng nơi hẻm tối khiến Tử Vĩ vốn đã không rành đường giờ còn mù quáng chẳng biết đi đường nào mới đúng. Tử Vĩ đi trong sợ hãi, điện thoại cũng để quên ở nhà, xúi quẩy, thật xúi quẩy mà !

Tử Vĩ vụng về đi được một lúc, không cẩn thận va phải một người đàn ông to lớn, gương mặt đầy sẹo, thân hình lực lưởng, cách ăn mặt khá giống những tên "đầu đường xó chợ" mà thím Lưu hay nhắc đến. Tên mặt sẹo ấy cau mày, xô ngã Tử Vĩ yếu ớt, cậu sợ hãi, người run rẩy, tay chân cũng mềm nhũn không đứng dậy nổi. Dù vậy, tay Tử Vĩ vẫn giữ chặt lấy tệp tài liệu, không để rớt cũng cũng không bị tổn hại. Tên mặt sẹo định chơi đùa thiếu niên yếu ớt trước mắt, thấy cậu ôm khư khư, trân quý cái tệp xanh lục kia liền nảy sinh ý xấu

" Mày đưa cái tệp trong tay ra đây "

" Cái...cái này không được...Tôi không đưa đâu "

" Thằng ranh, ông kêu mày đưa thì đưa, để tao xem xem mày giấu thứ gì mà trân quý như vậy. Có khi nào là giấy tờ, tài sản gì không ? "

" Dù...dù là cái gì...tôi không đưa...Là thứ quan trọng nhất định phải đưa cho anh ấy..."

Hứng thú lên đến đỉnh điểm, hai bên giằng co vì một tệp tài liệu. Tên mặt sẹo không sao lấy được, tức giận đổ lên người Tử Vĩ, động tay động chân đánh cậu như đánh bao cát. Tử Vĩ đau đớn là vậy, nhưng cậu dùng cả cơ thể để bảo vệ tệp tài liệu, bị đánh đau đến khóc cũng không dám kêu rên tiếng nào, Tử Vĩ bỗng chốc quật cường chịu trận. Tên mặt sẹo tốn sức mãi vẫn không làm gì được Tử Vĩ, tên đó nắm tóc cậu, dùng sức giành lấy tệp tài liệu rồi vứt Tử Vĩ va vào tường

" Không...đừng mà "

" Hừ để xem..."

Khi tệp tài liệu sắp được mở ra, tên mặt sẹo liền bị đạp ngược từ phía sau, ngã đau điếng. Một người đàn ông lạ mặt cầm tài liệu đưa lại cho Tử Vĩ rồi cho người áp giải tên côn đồ mặt sẹo đến đồn cảnh sát. Tử Vĩ khẽ nhìn

" Anh Hứa Lâm ? "

" Hứa Lâm ? Ý cậu là Giám đốc Lục à ? Cậu là người quen của anh ta sao ? "

" Anh..anh không phải ...anh Hứa Lâm..."

" Tôi không phải nhưng tôi đang trên đường đến gặp anh ta, cậu muốn đi cùng không ? "

Tử Vĩ nghi hoặc, rồi nhìn sắc trời, trời cũng sắp chiều rồi. Có lẽ là nãy giờ Tử Vĩ đã chậm trễ đưa tài liệu cho Lục Hứa Lâm, nếu giờ mà còn không đi thì sẽ bị mắng mất. Tử Vĩ loạng choạng dựa tường đứng dậy, xin phép người đàn ông trước mặt cho đi nhờ đến công ty. Người đàn ông ấy cười dịu dàng, dìu cậu lên xe

Vừa đến nơi, Tử Vĩ đã không màng đến vết thương, chao đảo chạy vào trong mà không kịp để người trong xe nói lời nào. Người đàn ông đó nhìn cười nhẹ rồi cũng chậm rãi xuống xe. Đi vào đến đại sảnh, Tử Vĩ còn chưa kịp hỏi lễ tân phòng làm việc của Lục Hứa Lâm thì hắn đã xuất hiện rồi. Khí nộ bao quanh lấy hắn, đi nhanh trực tiếp đến chỗ Tử Vĩ. Tử Vĩ thoáng vui mừng nhưng ngay lập tức bị ăn một cái tát giáng trời, vang cả đại sảnh. Tử Vĩ đau đớn, đứng không vững ngã xuống, tay ôm lấy gương mặt khóc thỏ thẻ

" Tôi kêu cậu nhanh đưa tài liệu cho tôi, cậu đến giờ này mới chịu đến. Làm phản rồi phải không ? "

" Anh..anh Hứa Lâm...em không có..em "

" Tôi gọi cậu cả chục cuộc cũng không nghe, lời nói của tôi hết giá trị với cậu rồi đúng không? Cậu xem tôi là trò đùa à ? "

Tử Vĩ không dám đứng dậy, cũng không dám biện mình, biện minh thì hắn cũng không nghe, với một phần tính cách của Tử Vĩ đã khép kín từ trước, chỉ im lặng bị Lục Hứa Lâm đánh mắng

" Tôi ngồi chờ cậu đến, tới mức mà giờ phải xuống đón đối tác mà trong tay không có tài liệu, xém chút thì hợp đồng của tôi với người ta bị Tử Vĩ cậu phá thành tro rồi "

" Em..em xin lỗi..."

" Đưa tài liệu rồi đi về đi, vô dụng "

Tử Vĩ đưa tài liệu rồi đứng dậy khó khăn, loạng choạng đi ra khỏi cửa công ty, vừa hay lại đụng mặt với người đàn ông ban nãy

" A xin lỗi.."

" Không sao, cậu gặp Giám đốc Lục rồi à ? "

" Ừm..giờ..giờ tôi phải về "

Tử Vĩ còn đang đứng nói chuyện với người đàn ông kia thì Lục Hứa Lâm vẫn chưa rời đi, chạy đến lôi về

" Giám đốc Hạ anh tới rồi, vừa hay chúng tôi định ra đón anh "

" Giám đốc Lục không cần khách sáo, vị thiếu niên này vừa nãy tôi bắt gặp đang gặp chút khó khăn. Biết là người của Giám độc Lục nên có ra tay tương trợ, không biết cậu này là ...? "

Tử Vĩ khẽ nấp sau lưng Lục Hứa Lâm, không dám mở miệng trả lời. Nghe Tử Vĩ gặp khó khăn từ trong miệng của Giám đốc Hạ, hắn lại bắt đầu nghi hoặc, nhìn cậu tức giận khiến Tử Vĩ càng khép nép

" Cậu này là Tử Vĩ là người trong nhà tôi. Tử Vĩ, sao Giám đốc Hạ hỏi còn không mau trả lời ? "

" Em..em xin lỗi..."

" Không cần phải nặng lời như vậy, chào Tử Vĩ, tôi là Hạ Kiến Sơ là đối tác với Giám đốc Lục "

" Dạ..."

Tử Vĩ lễ phép, không dám làm phiền hai olng lớn bàn công việc, lặn lẽ ra về. Lục Hứa Lâm không yên tâm, sợ cậu lại lạc đâu hay la cà ở chốn nào không chiuh về liền cho người đưa Tử Vĩ về nhà. Hai vị Giám đốc lên phòng bàn họp, cuộc họp bàn làm ăn cũng ước chừng hơn ba tiếng cũng đã kết thúc. Hai bên ký kết thành công khiến Lục Hứa Lâm vô cùng hài lòng, mời Hạ Kiến Sơ một bữa tối xem như tạo thêm tình hữu nghị của đôi bên. Hạ Kiến Sơ cũng vui vẻ đồng ý, cùng nhau đến một nhà hàng nổi tiếng đã đặt bàn sẵn. Giờ là thời gian ăn tối nên cả hai chỉ nói về vài việc vặt, không bàn đến công việc

" Hồi chiều tôi có nghe anh mắng cái cậu Tử Vĩ kia, mạn phép không biết cậu ấy đã làm gì sai à ? "

" Cũng chẳng có gì, tôi kêu cậu ta đưa tài liệu từ nhà lên cho tôi nhanh nhất, nhưng đến khi anh có mặt thì tên nhóc đó mới đến. Làm chậm trễ công việc thôi "

" Vậy anh không thấy cậu nhóc ấy đến với bộ dáng thể nào sao ? "

Lục Hứa Lâm dừng động tác uống rượu, đến giờ hắn mới nhớ lại. Tử Vĩ đến công ty với đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, bẩn đất, toàn thân bầm tím bầm đỏ chằng chịt, tinh thần có chút hốt hoảng lo âu. Nhưng lúc đó Lục Hứa Lâm lại quá tức giận, hắn không để ý nhiều như vậy, dù thân tàn ma dại là vậy nhưng tệp tài liệu vẫn vẹn nguyên như mới, không chút sước mẻ nào. Hắn dự cảm có gì đó ẩn khuất

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play