Chương 11: Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau Chưa?

Sáng hôm sau.

Mùi nước hoa thảo mộc nhàn nhạt vương vấn trong không khí, hoà quyện với mùi nắng non mềm sớm mai mang lại cảm giác thật dễ chịu.

Từ bên ngoài, thứ ánh sáng đầy sức sống xuyên qua lớp rèm cửa tràn vào trong, khiến không gian trở nên thật dịu nhẹ bình yên.

Trong nhất thời, ánh mắt Hiểu Tinh không thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt có chút mê man, mở ra rồi lại đóng lại vài lần.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói trầm thấp như dòng nước ấm, khiến Hiểu Tinh hoàn toàn bừng tỉnh.

Cô khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh.

An Mạc Ngôn không biết từ bao giờ đã ngồi sững sững ở trên ghế sofa, dùng ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo nhìn vào cô.

Căn phòng không quá rộng, An Mạc Ngôn lại mặc đồ màu đen, cơ hồ khí chất toát ra trong phút chốc liền khiến bầu không khí dễ chịu ban nãy hoàn toàn biến mất.

Hiểu Tinh giật mình ngồi dậy, chợt cảm thấy cơ thể chỗ nào cũng đau nhức, giống như vừa bị một cơn bão tố quét qua.

Hình ảnh An Mạc Ngôn bế cô vào phòng thoáng chốc hiện ra, khiến cô giật mình kinh sợ. Vội vàng nhìn đến trang phục trên người mình, rồi lại nhìn đến trang phục trên người An Mạc Ngôn, xác nhận mọi thứ vẫn y như lúc cô bước vào, mới hoàn hồn thở một hơi, nhưng vẫn hoài nghi nhìn hắn.

Nhận ra điều này nên An Mạc Ngôn bèn giải thích:

“Đêm qua sau khi uống thuốc giải thì cô liền ngủ thiếp đi, bây giờ thấy mệt đều là do tác dụng phụ mà thôi.”

Có cả thứ đó ư? Sao cô không nhớ một chút gì vậy?

“Lại đây!” Giọng An Mạc Ngôn lần nữa vang lên như mệnh lệnh.

Cô vẫn là có chút sợ hãi khi đối diện với hắn, rất lâu mới khó khăn đứng dậy, bước đến.

Còn chưa kịp chỉnh lại tư thế đã nghe thấy âm thanh lạnh nhạt vang lên:

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Hơi thở cô có chút dồn dập, ánh mắt không giấu nổi sự căng thẳng. Dù sao thì cô cũng đã liều mạng đến đây rồi, cho nên chuyện muốn hỏi đương nhiên không thể nào bỏ lỡ.

Cô hít một hơi sâu, lên tiếng:

“Tôi có hai điều muốn biết, hy vọng anh có thể trả lời tôi. Thứ nhất, về chuyện tôi đã vô tình trông thấy việc anh làm với người đàn ông đó…” Đến đây cô ngừng lại một chút, khó khăn hỏi: “Anh… có ý định thủ tiêu tôi không?”

Bất ngờ An Mạc Ngôn mỉm cười.

Thần trí Hiểu Tinh trở nên ngây ngốc, bởi nó giống hệt với nụ cười mà cô đã mơ thấy. Chỉ khác rằng nụ cười hiện hữu trong lúc này lại lạnh lẽo giống như băng.

“Thật là thú vị, lần đầu tiên có chuyện nhân chứng đi tìm hung thủ để hỏi xem hắn có giết mình không? Hà tiểu thư, cô đã tự mình đến đây thì tại sao còn hỏi tôi câu đó? Cô cũng thực xem thường tôi và đề cao bản thân mình quá rồi!”

Ánh mắt của Hiểu Tinh như phủ một lớp nước trong suốt, hai gò má cũng chợt ửng đỏ, cô ấm ức nói liền một hơi:

“Tôi không hiểu… rõ ràng anh biết tôi đến sở cảnh sát tối cáo anh, nhưng anh lại không thủ tiêu tôi, hoặc có thể anh cho rằng tôi vốn không thể nào là mối nguy hại cho anh. Nhưng tại sao…ánh mắt anh nhìn tôi lại căm phẫn đến vậy? Tôi không biết ngoài chuyện đó ra, tôi đã đắc tội gì khiến anh lại có ác cảm với tôi. Lần trước anh cũng từng mắng tôi chính là loại phụ nữ giả tạo. Cho hỏi…anh chưa từng tiếp xúc, sao lại khẳng định tôi chính là loại phụ nữ đó?”

An Mạc Ngôn thản nhiên rót ra một ly rượu, thái độ dường như không mấy để tâm, đợi cho đến khi nhịp thở của cô hạ xuống, mới chậm rãi lên tiếng:

“Đợi lâu như vậy hoá ra là muốn biết suy nghĩ của tôi về cô sao? Chẳng lẽ Hà tiểu thư đây đối với ai cũng quan tâm như thế? Ngay cả người mà mình cho là kẻ sát nhân cũng lưu luyến không quên.”

Cô nắm chặt thân váy, giận dữ đáp: “Anh không muốn nói cũng không cần phải mỉa mai như vậy!”

Khoé miệng An Mạc Ngôn cong nhẹ, hắn khẽ cười, không hề có ý định trả lời cô.

Trong hồi ức của cô và cả những việc cô ghi nhớ, thì cô cam đoan rằng chưa hề làm những việc sai trái cũng không gây thù chuốc oán với ai, càng không làm ra những việc trái đạo lý, pháp luật.

Nếu như người đàn ông này đã không bận tâm đến cô vậy thì tại sao lại luôn nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ như vậy. Nó thật sự ám ảnh tâm trí cô, giống như chiếc dây thừng vô hình càng lúc càng thắt chặt lấy cổ cô, khiến cô không thể nào thở được.

Sau cùng, cô mệt mỏi thở dài một hơi, giọng phát ra nhẹ nhàng, day dứt:

“An Mạc Ngôn! Còn chuyện thứ hai tôi muốn hỏi anh. Liệu chúng ta…đã từng gặp nhau chưa?”

Bàn tay An Mạc Ngôn chợt cứng lại, từ ánh mắt đẹp như ngàn sao đêm chợt nhuộm thành vạn tơ máu đỏ.

Kí ức chính là một thứ gì đó rất đáng sợ, rõ ràng muốn quên đi nhưng không có cách nào xoá bỏ được.

Rồi sau này bạn sẽ hiểu!

Nếu không phải người mình mong muốn thì cả đời này yêu ai cũng không thấy vui vẻ.

Nếu không phải người mình chờ đợi, thì bên cạnh ai cũng không thấy bình yên.

Có thứ tình yêu tưởng chừng như mong manh lại không thể nào bị phá vỡ, cũng có thứ tình yêu rõ ràng rất sâu sắc cuối cùng lại hoá đau thương.

Rốt cuộc thì tình cảm đẹp đẽ nhất, chỉ có thể nằm lại mãi mãi ở thanh xuân.

8 năm trước.

“Đại học Thượng Hải tôi đến rồi đây!”

Hiểu Tinh đứng giữa lối vào nhà xe, miệng nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc.

Đáng ra Hiểu Tinh nên đến trường từ tuần trước theo đúng thời gian khai giảng, nhưng vì cha cô chuyển công tác từ Thiên Tân đến Thượng Hải để tiện cho việc tranh cử chức Phó thị trưởng của ông, cho nên đã chậm mất ngày nhập học của cô.

Thời điểm này đang vào giờ lên lớp, nên hầu như không có nhiều sinh viên ở ngoài, chỉ có số ít là từ các câu lạc bộ, thể dục, hoặc sinh hoạt ngoại khoá đang hoạt động qua lại.

Trong lúc cô còn đang vươn tay tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào, thì bất ngờ một cơn gió lớn thổi qua, khiến lớp váy của cô bay lên, vô tình kẹt vào bánh chiếc xe đạp vừa chạy qua.

“A——-.”

Hiểu Tinh sợ hãi hét lớn một tiếng, vội vàng dùng hai tay túm chặt lấy thân váy, cả người theo đó lao về trước.

“Dừng lại! Mau dừng lại!”

Nhận ra sự bất thường chiếc xe đạp cũng đột ngột thắng gấp. May mắn là tốc độ khá chậm nên không khiến Hiểu Tinh bị ngã. Cô ngay lập tức áp tới, nhìn thân ảnh phía trước mà lớn giọng nói:

“Này anh kia! Váy tôi bị kẹt vào xe của anh rồi! Mau xuống giúp tôi nhanh lên!”

Nửa phút trôi qua trong sự im lặng, Hiểu Tinh tức giận kêu lên một lần nữa: “Còn không nhanh! Anh có biết chiếc váy này đắt cỡ nào không hả? Chí ít anh cũng nên-n…”

Ánh nắng của tháng 9 bắt đầu mạnh mẽ xuyên qua từng tán lá, phủ lên bóng dáng nam sinh như một thứ hào quang rực rỡ, lấp lánh.

Trong sắc trời dịu dàng, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên như một vị thần trong truyền thuyết. Khoảnh khắc khuôn mặt ấy xuất hiện, trái tim mới chớm nở của cô gái trẻ bất ngờ ngân vang tiếng chuông rung động đầu tiên.

Hot

Comments

Hải Linh Trần

Hải Linh Trần

😁😁😁

2023-08-08

1

Hải Linh Trần

Hải Linh Trần

😄😄😄

2023-08-08

1

Lê Dung

Lê Dung

ra tiếp đi bà hay quá🥰🥰🥰

2023-07-26

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Rốt Cuộc Cũng Kết Thúc Rồi
2 Chương 2: Ép Buộc
3 Chương 3: Chạy Trốn
4 Chương 4: Một Ngày Không Thề Không Hẹn Vẫn Tái Ngộ
5 Chương 5: Chiêu Trò
6 Chương 6: Đe Doạ
7 Chương 7: Báo Án
8 Chương 8: Rơi Vào Bẫy
9 Chương 9: Bạn Trai Tôi Là An Mạc Ngôn
10 Chương 10: Khinh Bỉ
11 Chương 11: Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau Chưa?
12 Chương 12: Lần Đầu Gặp Gỡ
13 Chương 13: Sự Cố
14 Chương 14: Chưa Từng…
15 Chương 15: Tội Lỗi Không Thể Tha
16 Chương 16: Món Quà Bất Ngờ
17 Chương 17: Không Còn Đường Lui
18 Chương 18: Cưỡng Đoạt ( H+)
19 Chương 19: Nhập Viện
20 Chương 20: Không Nói Nỗi
21 Chương 21: Bóng Đêm
22 Chương 22: Lá Gan Lớn
23 Chương 23: Nhân Duyên
24 Chương 24: Cháu Chính Là Ngoại Lệ
25 Chương 25: Phản Ứng Cảm Xúc
26 Chương 26: Tai Nạn
27 Chương 27: Bị Chặt Chém
28 Chương 28: 7 Năm Trước
29 Chương 29: Điểm Xuất Phát Thù Hận
30 Chương 30: Sinh Mệnh Của Hắn
31 Chương 31: Đều Là Nước Mắt
32 Chương 32: Vẫn Là Thiếu Một Chút
33 Chương 33: Biến Cố Ập Đến
34 Chương 34: Bẫy
35 Chương 35: Điều Kiện Của An Mạc Ngôn
36 Chương 36: Tôi Cũng Không Tin Cô
37 Chương 37: Mỗi Khắc Chỉ Có Hơn Chứ Không Kém
38 Chương 38: Tưởng Rằng Là Mơ Nhưng Hoá Ra Không Phải
39 Chương 39: Lồng Sắt
40 Chương 40: Đau Lòng
41 Chương 41: Lời Nói Dối
42 Chương 42: Náo Loạn
43 Chương 43: Bị Bắt
44 Chương 44: Độc Ác Hay Tuyệt Tình
45 Chương 45: Rồi Có Một Ngày Cô Nhất Định Sẽ Hối Hận
46 Chương 46: Uống Say
47 Chương 47: Hồi Quang Phản Chiếu
48 Chương 48: Đi Tim Sự Thật
49 Chương 49: Là Vì Anh Mà Đến
50 Chương 50: Cha Đã Làm Rất Tốt Rồi
51 Chương 51: Hắn Đã Từng Buông Bỏ Hận Thù
52 Chương 52: Vết Mổ
53 Chương 53: Bí Mật Của Ai?
54 Chương 54: Tê Tâm Phế Liệt
55 Chương 55: Mẫu Tử
56 Chương 56: Nếu Sau Này Con Không Còn Nữa
57 Chương 57: Cô Ấy Phải Làm Sao Đây?
58 Chương 58: Nọc Độc
59 Chương 59: Giới Hạn Chờ Đợi
60 Chương 60: Bệnh Viện Tâm Thần
61 Chương 61: Điều Kiện Trao Đổi Của Lệ Oánh
62 Chương 62: Liều Mạng Chạy Trốn
63 Chương 63: An Mạc Ngôn Tìm Đến
64 Chương 64: Hỏi Tội
65 Chương 65: Vạch Rõ Ranh Giới
66 Chương 66: Nỗi Nhớ Tê Tâm
67 Chương 67: Chuyến Đi Này Cô Tuyệt Đối Không Thể Đi
68 Chương 68: Tôi Vốn Định Bỏ Qua Tội Lỗi Của Anh
69 Chương 69: Vĩnh Viễn Không Gặp
70 Chương 70: Xin Lỗi Vì Đã Đến Trễ
71 Chương 71: Chúng Ta Còn Có Sau Này
72 Chương 72: Mạc Ngôn Đâu Rồi
73 Chương 73: Gia Hạn Thời Gian
74 Chương 74: Nếu Mọi Chuyện Không Như Ý
75 Chương 75: Làm Sao Em Chấp Nhận Được
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Rốt Cuộc Cũng Kết Thúc Rồi
2
Chương 2: Ép Buộc
3
Chương 3: Chạy Trốn
4
Chương 4: Một Ngày Không Thề Không Hẹn Vẫn Tái Ngộ
5
Chương 5: Chiêu Trò
6
Chương 6: Đe Doạ
7
Chương 7: Báo Án
8
Chương 8: Rơi Vào Bẫy
9
Chương 9: Bạn Trai Tôi Là An Mạc Ngôn
10
Chương 10: Khinh Bỉ
11
Chương 11: Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau Chưa?
12
Chương 12: Lần Đầu Gặp Gỡ
13
Chương 13: Sự Cố
14
Chương 14: Chưa Từng…
15
Chương 15: Tội Lỗi Không Thể Tha
16
Chương 16: Món Quà Bất Ngờ
17
Chương 17: Không Còn Đường Lui
18
Chương 18: Cưỡng Đoạt ( H+)
19
Chương 19: Nhập Viện
20
Chương 20: Không Nói Nỗi
21
Chương 21: Bóng Đêm
22
Chương 22: Lá Gan Lớn
23
Chương 23: Nhân Duyên
24
Chương 24: Cháu Chính Là Ngoại Lệ
25
Chương 25: Phản Ứng Cảm Xúc
26
Chương 26: Tai Nạn
27
Chương 27: Bị Chặt Chém
28
Chương 28: 7 Năm Trước
29
Chương 29: Điểm Xuất Phát Thù Hận
30
Chương 30: Sinh Mệnh Của Hắn
31
Chương 31: Đều Là Nước Mắt
32
Chương 32: Vẫn Là Thiếu Một Chút
33
Chương 33: Biến Cố Ập Đến
34
Chương 34: Bẫy
35
Chương 35: Điều Kiện Của An Mạc Ngôn
36
Chương 36: Tôi Cũng Không Tin Cô
37
Chương 37: Mỗi Khắc Chỉ Có Hơn Chứ Không Kém
38
Chương 38: Tưởng Rằng Là Mơ Nhưng Hoá Ra Không Phải
39
Chương 39: Lồng Sắt
40
Chương 40: Đau Lòng
41
Chương 41: Lời Nói Dối
42
Chương 42: Náo Loạn
43
Chương 43: Bị Bắt
44
Chương 44: Độc Ác Hay Tuyệt Tình
45
Chương 45: Rồi Có Một Ngày Cô Nhất Định Sẽ Hối Hận
46
Chương 46: Uống Say
47
Chương 47: Hồi Quang Phản Chiếu
48
Chương 48: Đi Tim Sự Thật
49
Chương 49: Là Vì Anh Mà Đến
50
Chương 50: Cha Đã Làm Rất Tốt Rồi
51
Chương 51: Hắn Đã Từng Buông Bỏ Hận Thù
52
Chương 52: Vết Mổ
53
Chương 53: Bí Mật Của Ai?
54
Chương 54: Tê Tâm Phế Liệt
55
Chương 55: Mẫu Tử
56
Chương 56: Nếu Sau Này Con Không Còn Nữa
57
Chương 57: Cô Ấy Phải Làm Sao Đây?
58
Chương 58: Nọc Độc
59
Chương 59: Giới Hạn Chờ Đợi
60
Chương 60: Bệnh Viện Tâm Thần
61
Chương 61: Điều Kiện Trao Đổi Của Lệ Oánh
62
Chương 62: Liều Mạng Chạy Trốn
63
Chương 63: An Mạc Ngôn Tìm Đến
64
Chương 64: Hỏi Tội
65
Chương 65: Vạch Rõ Ranh Giới
66
Chương 66: Nỗi Nhớ Tê Tâm
67
Chương 67: Chuyến Đi Này Cô Tuyệt Đối Không Thể Đi
68
Chương 68: Tôi Vốn Định Bỏ Qua Tội Lỗi Của Anh
69
Chương 69: Vĩnh Viễn Không Gặp
70
Chương 70: Xin Lỗi Vì Đã Đến Trễ
71
Chương 71: Chúng Ta Còn Có Sau Này
72
Chương 72: Mạc Ngôn Đâu Rồi
73
Chương 73: Gia Hạn Thời Gian
74
Chương 74: Nếu Mọi Chuyện Không Như Ý
75
Chương 75: Làm Sao Em Chấp Nhận Được

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play