Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này
“Chúng ta chia tay đi!”
Màn đêm buông xuống, con đường nhỏ cũng bắt đầu lên đèn, giờ này chẳng mấy ai qua lại nên khiến không gian càng thêm phần tĩnh mịch, yên ắng.
Hiểu Tinh đứng dưới ngọn đèn cao áp cũ, lặng lẽ nhìn An Mạc Ngôn, nghẹn ngào lên tiếng.
An Mạc Ngôn đứng im bất động, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ. Sau đó cậu từ từ tới gần, vóc dáng cao lớn mang theo áp lực vô hình dừng ở trên đỉnh đầu, làm cho cô hít thở không thông.
Mồ hôi trên trán cô bắt đầu chảy ra.
An Mạc Ngôn khom lưng, bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc cô, lại cười đùa:
“Nhóc con, sau một tuần không liên lạc với anh thì đây là cách để em trốn tội hả? Đừng tưởng như thế thì anh sẽ tha lỗi cho em.”
Một chút lại một chút, đau đớn dần cắn nuốt lấy tâm can Hiểu Tinh, lần này cô không dám nhìn thẳng vào An Mạc Ngôn, nhẹ giọng nói.
“Em đã quyết định sang Mỹ du học, tuần sau sẽ rời đi!”
Bàn tay An Mạc Ngôn chợt cứng lại, gương mặt trong phút chốc cũng biến sắc, cảm giác như nửa ngày sau cậu mới có thể lấy lại được tâm trạng, bình tĩnh nở một cười dịu dàng:
“Đương… đương nhiên là được rồi… như vậy cũng rất tốt, anh ở lại Thượng Hải đợi sau khi tốt nghiệp sẽ học lên cao học, sau đó cũng có thể giảng dạy ở viện nghiên cứu. Ngoài ra anh hứa sẽ thủ thân như ngọc đợi em quay trở về, cho nên em hãy yên tâm…”
Cô khẽ nắm lấy tay An Mạc Ngôn kéo xuống.
“Xin lỗi… nhưng chúng ta dừng lại ở đây thôi!”
“Hiểu Tinh…”
Toàn thân An Mạc Ngôn chết sững, đôi mắt đen láy như ngọc trong khoảnh khắc rơi xuống, vỡ tan.
Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, kéo vào lồng ngực, giọng trầm ấm mang theo chua xót, bi thương: “Có phải anh đã làm sai khiến em buồn lòng? Nếu như vậy cho anh xin lỗi có được không?”
Cô khẽ lắc đầu.
“An Mạc Ngôn thật ra ngay từ đầu chúng ta đều không phải là người phù hợp với đối phương, anh và em vốn không cùng một thế giới, hơn hết em nhận ra việc thích anh chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, cho nên…”
“Nhưng anh chỉ muốn đời này kiếp này được ở bên cạnh em. Chẳng phải chính miệng em nói thích anh hay sao? Chẳng phải em cũng nói sẽ gả cho anh, vĩnh viễn không chia ly sao?”
An Mạc Ngôn nói xong liền một tay túm lấy gáy cổ cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ấm nóng.
Thân mình Hiểu Tinh thoáng chốc run lên.
Rõ ràng An Mạc Ngôn đang kích động, cô muốn ngăn anh lại, nhưng nụ hôn ngọt ngào này lại khiến cô cứ muốn đắm chìm mãi không thôi, cô ước giá như giây phút này có thể được dừng lại mãi mãi, để anh và cô vĩnh viễn không chia ly.
Lồng ngực Hiểu Tinh đập như trống trận, hô hấp nóng rực toả ra.
Nhưng chút lý trí cuối cùng sắp phiêu tán làm cô bừng tỉnh.
Một tuần nay cô vốn dĩ đã chịu đủ áp lực, hiện tại lại rơi vào tình cảnh như thế, khiến cô cảm thấy thống khổ vô cùng. Chưa kể nếu như để người ở trong xe kia phát hiện ra, nhất định An Mạc Ngôn sẽ có kết cục thảm hại.
Cuối cùng Hiểu Tinh cũng gắng sức vùng ra được, giơ tay đánh cho An Mạc Ngôn một bạt tai.
“An Mạc Ngôn!” Cô giận dữ kêu tên cậu.
Rốt cuộc An Mạc Ngôn cũng dừng lại, cậu lau máu trên khóe miệng, ánh mắt thâm trầm cùng đau đớn nhìn cô.
“Anh nên chấp nhận sự thật là tôi không còn thích anh nữa. Còn nếu muốn hỏi vì sao thì anh nên nhìn lại bản thân xem mình có điểm nào xứng với tôi không? Chẳng qua nhìn trúng anh, chính là vì thành tích đứng đầu của anh có chút mới mẻ muốn chinh phục thôi, nhưng đáng tiếc bây giờ thì tôi đã chán ngấy rồi!”
“Vậy nên anh hãy nghe cho rõ đây! Trước kia Hà Hiểu Tinh tôi… đều chỉ là cùng anh đùa giỡn mà thôi…”
An Mạc Ngôn: “…..”
Con đường nhỏ trở nên tịch mịch, yên ắng.
Hiểu Tinh nghe rõ cả nhịp thở của mình, nước mắt chợt lăn dài xuống, trở nên lạnh buốt.
Rất lâu cô mới nâng đôi mắt lên nhìn cậu trong chốc lát, không chút biểu tình. Sau đó chết lặng xoay người, từng bước một, thất hồn lạc phách, lảo đảo rời đi.
Mười đầu ngón tay của An Mạc Ngôn cắm sâu vào trong da thịt, đầu óc trong khoảnh khắc quay cuồng, trái tim lại đau đớn vụn vỡ.
Cậu lặng lẽ nhìn cô biến mất nơi góc đường.
Gió bên tai thổi qua hàng cây xào xạc, An Mạc Ngôn dựa vào cột đèn cũ, sức lực dường như bị rút cạn. Cậu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm…
Sau đó chầm chậm nâng mu bàn tay chặn lại hai mắt.
Có thứ nước trong suốt chảy xuống.
Ngay từ đầu cậu đã biết rõ, cô vốn dĩ là mặt trời rực rỡ, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, tuyệt đối không thể tới gần.
Vậy mà cậu vẫn cố chấp lao đầu vào, kết quả toàn thân đều bị thiêu đốt đến tro cốt cũng chẳng còn.
An Mạc Ngôn nở một nụ cười bi thương.
Rốt cuộc, cũng kết thúc rồi.
Chiếc xe Audi màu đen sang trọng sớm đã đậu sẵn ở đường lớn, Hiểu Tinh vội vàng lau khô nước mắt bước tới.
Người tài xế đứng bên cạnh cũng nhanh chóng mở cửa phía sau cho cô.
Vừa ngồi vào trong, một giọng nói sắc lạnh liền vang lên: “Thật là một nơi tối tăm, bẩn thỉu. Làm sao bọn họ thể sống được ở đây cơ chứ?”
Hiểu Tinh xem như không nghe thấy, một tay cẩn thận ôm lấy bụng.
“Thế nào? Đã giải quyết xong rồi chứ?”
Lệ Oánh lần nữa nhìn chằm chằm vào Hiểu Tinh, đến giờ phút này bà ta vẫn không thể nào tin được đứa con gái ngoan ngoãn của mình lại dám làm ra chuyện tày trời như vậy.
Yêu đương với nam sinh khoá trên lại còn lén lút mang thai, thật khiến bà tức chết.
Hiểu Tinh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu xác nhận.
“Từ ngày mai con tốt hơn hết đừng ra ngoài, cha con vừa ngồi vào cái ghế phó thị trưởng, nếu như để đám nhà báo biết chuyện thì sự nghiệp của cha con coi như chấm hết, hiểu chưa?”
“Con biết rồi…” Cô mấp máy cánh môi tái nhợt, cả người như một đoá hoa khô héo.
Ngay sau đó bàn tay gầy gò khẽ xoa nhẹ lên chiếc bụng đã hơi nhô lên, lại nhớ đến vẻ mặt của An Mạc Ngôn lúc cô rời đi, khiến trái tim cô đau đớn giống như bị lăng trì, cảm giác tê tâm đến mức không thể khóc nỗi.
Cô nào muốn chia tay An Mạc Ngôn chứ? Nhưng nếu không làm như vậy con của bọn họ nhất định sẽ không thể ra đời, còn tương lai của anh cũng sẽ bị huỷ hoại kể từ đây.
Cho nên chuyện chia tay tối nay, chính là điều kiện mà mẹ cô đưa ra, nếu không tất cả sẽ chấm hết.
Updated 80 Episodes
Comments
Bé Lang Thang 🤢
Lại nhảy hố rồi
2023-07-23
1