Chương 2

Chương 2

Nàng bị hắn nhìn thẳng tắp chăm chú như vậy có chút không được tự nhiên mặt đỏ, ánh mắt như vậy làm nàng chịu không nổi nên hướng hắn thi lễ:

"Tiểu nữ tử gặp qua Nhã thân vương, Vương gia vạn phúc kim an, còn thỉnh Vương gia thứ lỗi tiểu nữ vừa rồi vô lễ."

Chỉ liếc mắt một cái, hắn dường như cảm thấy qua ngàn năm, liền như vậy nhìn.... Có lẽ chỉ có chính mình hắn biết, hắn phải khắc chế biết nhường nào mới ngăn trái tim sắp nhảy ra. Thu hồi hết thảy si tình, say đắm trong mắt, bởi vì hiện tại chính mình... Còn không có tư cách như vậy nhìn Dao Nhi.....!!

Trong lúc nhất thời thất thần, hắn phục hồi lại nâng lên tay:

"Đứng lên đi, Văn tiểu thư không cần nhiều lễ như vậy."

Tầm mắt lướt qua phía sau nữ tử, hắn thấy quản gia vẻ mặt lo lắng hoảng loạn quỳ trên mặt đất kêu tha lỗi không ngừng, hắn thản nhiên phân phó:

"Ngươi lui xuống đi."

Quản gia đứng dậy lui ra, một bên lui một bên nâng tay lau thấm ra mồ hôi trên trán. Việc này nếu đổi lại là trước kia, bị đánh là tránh không được, nay vương gia từ một lần say rượu tỉnh lại liền hoàn toàn thay đổi tính cách, ông ta không thể không thừa nhận hiện tại vương gia so với trước kia càng làm cho người người càng thêm tôn kính.

Hắn nhìn nàng lười biếng nói:

"Ngồi đi."

"Tiểu nữ không dám." Nàng hướng hắn đáp.

Hắn thản nhiên nói:

"Không cần băn khoăn, bổn vương thứ ngươi vô tội, ngồi đi."

"Dạ." Nàng đành phải nhấc váy lên cẩn thận ngồi xuống, nếu như lại cự tuyệt kia thì chính là không biết điều.

Nhã thân vương bưng lên chén rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mỉm cười chăm chú nhìn nữ tử. Nếu như trên đời này có một loại mĩ có thể làm cho nam nhân vì nàng đình chỉ hô hấp, vì nàng đình chỉ tim đập, như vậy trước mắt đó là nữ tử này.

Cao vãn tóc mây, hai cái tay trắng nõn thì đặt trước đùi hơi run run, hiện ra nàng đang rất khẩn trương. Nhã vương mỉm cười đem chén rượu chính mình vừa mới uống qua một ngụm đưa tới nữ tử trước mặt mỉm cười nói:

"Đến cùng bổn vương uống một chén đi."

Nữ tử buông xuống mi mắt chậm rãi nói:

"Còn thỉnh Vương gia thứ lỗi tiểu nữ không thắng rượu lực."

Nhã thân vương vẫn cười nói:

"Không ngại, đây là bổn vương tự tay nhưỡng rượu trái cây, sẽ không say lòng người."

Nữ tử lắc đầu đột nhiên đứng lên cúi người hướng thân vương khom người quỳ lạy, tràn đầy lo lắng nói:

"Còn thỉnh Vương gia cứu gia phụ."

Một cỗ nóng rực ở hốc mắt chuyển động, rốt cuộc ngăn không được cấp tốc rơi xuống dưới, tí tách tí tách rơi vào trắng nõn mu bàn tay.

Nhã thân vương nhíu mày nói:

"Mưu phản nhưng là tội lớn, bổn vương chỉ sợ là bất lực a."

Nhã vương nói xong đứng lên tự tay đem nàng nâng dậy, ngón tay xẹt qua tay nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt, ý vị nói:

"Văn tiểu thư là người thông minh, chuyện này đạo lý ngươi nên hiểu được."

"Dạ, tiểu nữ hiểu được."

Nữ tử đã muốn bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, thẹn thùng cùng tôn ti thân phận có khác, giương mắt nhìn thẳng vào mắt thân vương, ngữ khí kiên định nói:

"Trừ bỏ Vương gia không người nào có thể cứu gia phụ."

"Ha ha, Văn tiểu thư xem trọng bổn vương, bổn vương bất quá là một cái vô ưu nhàn tản phú quý Vương gia thôi."

Thân vương nói xong mỉm cười xoay người, đi trở về đình ngồi tiếp tục uống rượu. Mỹ nhân nhìn thân vương đôi mắt u oán, rơi lệ nói:

"Phụ thân là cánh tay đắc lực tiên hoàng lưu cho đương kim Thánh Thượng, trung với nước, nghĩa với dân có trời đất chứng giám. Nay những người ghen ghét hãm hại làm cho thân phụ bị oan, Vương gia há lại như thế ngồi yên không quan tâm đến, thiên hạ quy tâm ở chỗ nào, giang sơn như thế nào có thể trường tồn?"

"Bằng tiểu thư tài trí cùng dung mạo muốn cứu Văn tướng gì cần đến bổn vương?"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play