“Chắc Hạ Nhật Ninh ngài không biết khi bệnh đa xơ cứng tái phát sẽ như thế nào đâu nhỉ! Cũng phải, lúc đấy ông còn mải ong bướm với ả tiểu tam kia thì sao biết được mẹ tôi đã phải trải qua nỗi đau thống khổ như thế nào?"
Hạ Dương Dương nhớ tới năm xưa thì toàn thân trợ nên lạnh lẽo. Cô nhìn người đàn ông trước mặt đã đem lại cho mẹ cô bao đau khổ. Đến khi bà rời đi lại hiên ngang như chưa từng có chuyện gì sảy ra. Cuộc sống của ông ta vẫn tốt đẹp còn mẹ cô thì phải ra đi trong đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần.
Mối thù này, bảo cô không báo thế nào được.
Hạ Dương Dương nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt lại lạnh lẽo như kim len lỏi từng chút vào cơ thể Hạ Nhật Ninh khiến ông ta cảm thấy sống lưng như có hàng ngàn chiếc kim đang đâm vào, khó chịu không tả được.
Hạ Dương Dương tiếp tục nói:
"Bệnh đa xơ cứng mỗi khi tái phái sẽ khiến bệnh nhân đau đớn vô cùng, các thời kì khác nhau sẽ khiến bệnh nhân trải qua các loại tra tấn khác nhau. Lúc đầu bà ấy chỉ bị mất đi thị giác, cuối đời của bà không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Bệnh chuyển biến càng tiêu cực hơn khiến bà phải chịu những cơn đau khủng khiếp chết đi sống lại khi bị co thắt cơ. Là co thắt cơ đó. Đến một người đã từng vào sinh ra tử như các bộ đội đặc chủng cũng khó có thể chịu được nỗi đau này nhưng bà ấy vì không muốn tôi lo lắng mà cắn răng chịu đựng. Ông biết lúc đó bà ấy mong muốn nhất là gì không? Là ông có thể đến thăm bà ấy dù chỉ một lần, muốn ông an ủi tôi, chăm sóc tốt cho tôi, có như thế bà ấy mới buông xuôi mà ra đi. Nhưng ông thì sao? Lúc bà ấy cần ông nhất ông ở đâu? Lúc tôi cần ông nhất ông đang ở đây? Trả lời tôi đi!”
Cô như xả ra bao thù hận, bao cay đắng, bao tủi hờn được giấu kín trong lòng suốt 12 năm nay. Những năm đầu cô đã từng vọng tưởng người ba này sẽ vì tình máu mủ mà đối xử tốt với cô. Sẽ nghĩ rằng vì cô là con ruột mà lo lắng mà đau lòng. Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy. Đã nhiều năm qua đi, chút hi vọng mong manh ấy đã bào mòn dần theo thời gian. Thứ còn lại gắn kết giữa cô và Hạ Nhật Ninh chỉ còn là thù hận.
“Ta …” Hạ Nhật Ninh trước câu hỏi đầy oán hận của Hạ Dương Dương do dự không thể đáp thành câu.
Ông chưa bao giờ bị lâm vào tình cảnh khó xử đến vậy. Dù đã từng đối mặt với nguy cơ phá sản rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên ông bị đưa vào ngõ cụt, còn là chính đứa con gái cả của mình.
Có lẽ vì giận quá hóa thẹn mà ông ta hừ lạnh quát thẳng mặt cô: “Hừ, lúc đấy khi nếu bà ta giao quyền quản lý công ty cho ta thì giờ kết cục không có tệ hại đến thế.”
“Ha ha ha” Cô ngửa mặt lên trời cười, điệu cười trở nên điên cuồng, hai giọt lệ từ khóe mắt tuôn rơi khiến người khác đau lòng, chỉ muốn ôm cô vào lòng mà bảo vệ cả đời, nhưng lại e ngại những chiếc gai nhọn máu lạnh.
“Hạ Nhật Ninh, ông cảm thấy mất mặt sao? Liêm sỉ của ông cho chó gặm rồi sao? Nếu lúc đầu không có mẹ tôi cứu giúp ông vẫn có thể sống đến giờ sao hả? Câu hỏi lúc nãy của tôi chắc làm khó Hạ tổng quá nhỉ! Đã thế để tôi giúp ông trả lời: Trong khi mẹ tôi đang hấp hối muốn gặp ông lần cuối thì ông đang bận chuyển hết tất cả tài sản của mẹ tôi sang tên mình. Khi bà ấy đi rồi thì ông còn đang lăn lộn trên giường với ả tiểu tam kia. Khi hạ huyệt thì ông tuyên bố sẽ đưa bà ta cùng đứa con hoang kia vào nhà, còn làm tiệc linh đình. Tôi muốn hỏi Hạ Tổng một chút, lúc đấy ông ăn tiệc có ngon không? Lúc mẹ tôi chết bà ấy có từng gõ cửa phòng hai người chưa? Hay là ông đã từng xem bà ấy là vợ chưa?”
Hạ Dương Dương đã dần thanh tỉnh lại, một làn sát khí bao bọc lấy thân hình mảnh mai mà cứng cỏi của cô khiến ai cũng sợ mất mật.
Bản tính sát thủ cứ vậy mà nổi lên, sự máu lạnh quay trở lại càng khiến cô thêm đáng sợ hơn.
"Hạ Dương Dương, ta không lên tiếng không có nghĩa là ta đồng ý cho ngươi ở đây ăn nói hàm hồ. Dù muốn hay không muốn ngươi cũng phải gả qua đó cho ta."
Hạ Nhật Ninh không còn kiên nhẫn để nghe nàng chỉ trích mình cũng để áp đi nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng ông ta mà lên tiếng.
Hạ Dương Dương cười lạnh, giọng nói đầy giễu cợt: "Ông là cái thá gì của tôi mà dám ra lệnh cho tôi vậy. Tôi không ngu như người nào đó chỉ biết nghe lệnh của chủ. Ông thích tiền đến thế thì gả phu nhân của ông qua. Hạ Nhật Ninh, không còn gì nữa thì tôi về đây."
Đi được vài bước thì cô sực nhớ ra cái gì đó quay lại bồi 1 câu: "Chúng ta cũng không thân nên sau này đừng gọi cho tôi nữa. Bước chân vào nhà này tôi phải chịu đựng mùi hôi thối của vài kẻ nào đó, không nôn hết đồ mới ăn tối nay ra, rất mệt đấy. Còn có đây là sẽ là lần cuối cùng tôi tha mạng chó cho ông. Nếu còn để tôi gặp ông lần nữa thì ngày đấy ông sẽ được ăn chuối cả nải, ngắm gà khỏa thân." Nói xong cô cũng không quay lại mà đi thẳng về phía trước.
Lúc này giọng của Hạ Nhật Ninh cất lên, giơ tay ra ra hiệu cái gì đó. " Chỉ là một đứa con gái bất hiếu thì có thể làm gì ta được. Ta còn gặp nhiều hiểm nguy hơn cả nước ngươi uống từ bé tới giờ đấy. Người đâu trói cô ta lại." Nói xong cánh tay ông vung xuống.
Xuất hiện trước mắt cô là hơn mười đan ông mặc áo đen đang lao về phía cô, tứ phía đều bị bao vây. Hạ Dương Dương cười lạnh, mắt nhìn cũng không nhìn mấy tên diễn viên quần chúng này, ánh mắt như rắn độc nhìn con mồi về phía Hạ Nhật Ninh, cất giọng châm chọc :
"Ha, Hạ tổng, chỉ có vài người này mà muốn đối phó với tôi sao? Hình như ông quá đề cao bản thân rồi đó. Chắc ông không biết rồi. Số người mà tôi giết còn nhiều hơn cơm ông ăn nữa đấy."
Nói xong, không biết từ lúc nào trên tay cô là một khẩu súng ngắn được mạ vàng với hoa văn tinh tế được trạm khắc trên thân súng. Không đợi chờ người khác hoàn hồn, cô đã ra tay trước. Thân hình nhỏ nhắn bật nhảy lên không trung, tung một cú xoay 360 độ tuyệt đẹp, cánh tay mảnh mai gương họng súng về phía mục tiêu, dù không nhìn nhưng từng phát súng vang lên vang dội
Đoàng ...
Đoàng ...
Đoàng....
Từng viên đạn đã được nằm gọn trong não của mấy tên áo đen. Từng người một ngã xuống, cùng với đó là vẻ mặt trắng bệch của một nhà ba người họ Hạ nào đó. Hạ Liên sợ hãi hét toáng lên rồi ngất đi chưa được mấy giây thì được Hạ Nhật Ninh làm thức tỉnh.
"Mới thế đã sợ hãi rồi sao, em gái. Tôi đã muốn tha cho mấy người rồi nhưng ai bảo mấy người chê mạng quá dài. Đã thế thì tôi thành toàn cho một nhà ba người cùng xuống hoàng tuyền bầu bạn với nhau cho vui."
Khóe miệng cô nàng nở nụ cười tà ác, cô trong mắt ba người hiện thân như một con quỷ tu la khát máu bước ra từ địa ngục, xinh đẹp mà diễm lệ.
Updated 50 Episodes
Comments
Hoàng Bắc Nguyệt
Hãy bắn di bắn đi đừng ngại j
2022-02-20
1
✧* Do Du Yong ✧*。
Nhiều đoạn nó dài ý thì xuống dòng thành đoạn sẽ dễ đọc hơn á xong kiểu phân chia nó ra bằng dấu này nè " ————— "
2022-01-02
5
Mai Hương
thương chị 😢 nhưng e vẫn muốn nói một câu: Chị quá ngầu 😍
2022-01-01
1