Chương 15 Vết thương lòng

Trợ lý mau chóng mang xe lăn tới, Vương Lập dìu cô ngồi lên, nhân viên y tế cũng ra mặt kiểm tra sơ bộ chấn thương của cô.

“Chỉ giỏi thể hiện thôi, chịu đau để diễn không có nghĩa con là kẻ kính nghiệp đâu!”

Bội Sam tủi thân lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau đớn càng trông tội nghiệp hơn.

“Sau từng ấy năm gặp lại, câu nói đầu tiên của bác là chì chiết con ạ?”

Cô nhóc loai choai, gầy gò năm nào đã lớn lên xinh đẹp nhường này rồi. Ông rời xa giới giải trí đã hơn thập kỷ, các thế hệ trẻ đang dần thay áo mới trong ngành diễn, Bội Sam giật giải Thị Hậu giống như là lời nhắc nhở gửi đến ông rằng cô vẫn còn ở đây, vẫn kiên trì theo đuổi đến cùng.

Một bên chân bị thương của cô, Vương Lập cũng biết nguyên nhân do đâu. Ông thở dài một tiếng, dù nhỏ hay lớn Bội Sam vẫn tiếp tục làm ông lo lắng.

“Mọi chuyện khó khăn lắm phải không? Con đã vất vả rồi!”

Sau vụ tai nạn năm 11 tuổi, Bội Sam trở thành trẻ mồ côi, bản thân tự nhiên mắc thêm bệnh mù mặt, vì thương cảm cho hoàn cảnh của con bé, Vương Lập đã giúp đỡ cô rất nhiều, có thể đảm bảo cô được chu cấp đầy đủ nhất cho đến khi trưởng thành, nhưng cô không muốn an phận mà sống dưới tiền trợ cấp của Vương Lập, điều cô muốn là được theo đuổi diễn xuất.

Quyết định của cô lập tức bị Vương Lập bác bỏ, thế giới phức tạp ở giới giải trí không thích hợp cho một cô bé đơn côi cô quạnh, đam mê thôi là không đủ, bản thân Bội Sam đã có trở ngại rồi, cô sẽ phải học diễn xuất như nào trong khi bị mù mặt?

Ngay từ lúc đầu, ông biết Bội Sam đã không có thiên phú diễn xuất rồi, ông sẽ không vì gia cảnh kém may mắn của con bé mà thiên vị hướng con bé vào con đường mờ mịt này.

Nhưng kì tích luôn xuất hiện theo một cách không ngờ.

Bội Sam đã chứng minh không phải là thiên tài cũng không sao cả, nếu người khác nỗ lực 100% cô sẽ nỗ lực 200% để theo kịp.

Lấy cương vị là người đi trước, Vương Lập không sai khi muốn ngăn cản cô, chỉ là ông không hiểu…

“Con đã từng rất sợ hãi!”

Gặp lại ân nhân sau từng ấy năm, Vương Lập có lẽ ‘tiện tay’ giúp đỡ nhưng những năm tháng tối tăm đó sự xuất hiện của Vương Lập giống như đèn đường chiếu rọi trên quãng đường cô đi vậy.

“Việc không thể nhìn thấy mặt mọi người làm con phát sợ, con phải có biểu hiện gì đối với người ta mới được đây? Họ có ghét con không? Thật lòng với con không? Con lạc lõng, ghét tiếp xúc không chỉ người lạ mà cả chính những người thân quen của mình.

Cả đời con về sau sẽ phải sống bằng cách soi xét, phán đoán người khác. Một hành động đã trở thành thói quen nhưng sao con vẫn luôn thấy mỏi mệt chứ?

Ngoài trừ diễn xuất…”

Khó khăn lắm mới gặp được ông, Bội Sam vô thức mà bộc lộ những vết thương giấu kín bao lâu nay. Nước mắt xuất hiện không biết là do nỗi đau nào mà rơi.

“Con có thể biết trước biểu cảm của người khác thông qua câu chữ kịch bản, con có thể hiểu tại sao người ta lại có những cảm xúc, hành động đó và cả chính con cũng vậy!”

Một thế giới giả được thiết lập sẵn bởi cảm xúc, suy nghĩ của con người, nó nhỏ bé và ngắn ngủi cũng đủ khiến cô an tâm, một phần nào đó cô tìm thấy bản thân mình có chốn thuộc về, một nơi để lấp đầy sự ham muốn khiếm khuyết trong cô.

Những lời bộc bạch của Bội Sam khiến Vương Lập không thể mở miệng, ông không hề biết con bé dùng diễn xuất để chữa lành vết thương của mình. Vậy ông có quyền gì mà dám chối bỏ cô chứ?

“Giờ đã ổn rồi, không phải con kiêu căng chỉ vì nhận giải Thị Hậu đâu, con vẫn sẽ tiếp tục cố hết sức để đạp diễn xuất của bác xuống!”

Một ngày nào đó, đứng giữa sân khấu lớn, Bội Sam sẽ diện lễ phục lộng lẫy nhất, dưới con mắt hàng vạn khá giả công chúng, cười thật xinh đẹp, trong tay là chiếc cúp danh giá nhất trong đời diễn viên, sẽ không còn sự tự ti, không còn sự lép vế mờ nhạt. Cô toả sáng nhờ chính nỗ lực và con người thật của cô.

“Diễn xuất của cô ấy không đến mức nhận lời phê bình chứ? Làm một hậu bối khóc không khiến chú ra dáng đàn anh đàn chị đâu!”

Vương Lập đang định lên tiếng an ủi xin lỗi cô đột nhiên bị kẻ vô duyên nào đó chen ngang.

Bội Sam không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết kẻ vô duyên đó là ai, bản thân cô không rõ mình đã ghi nhớ giọng nói dễ nghe của anh từ lúc nào, không thể thấy rõ mặt, người đàn ông này vẫn có một ma lực thu hút lấy người khác, khiến người khác không thể phớt lờ nổi.

“Tôi đã nghe chuyện về chấn thương của cô, đúng là xui xẻo, hi vọng cô sớm hồi phục!”

Một lời khách sáo đơn giản, Bội Sam lễ độ không mặn không nhạt gật đầu đáp: “Cảm ơn Lạc tổng!”

Lạc Di Nhiên đến gần, thính giác và khứu giác đều phát huy năng lực tối đa, vẫn là mùi nước hoa đặc trưng nhưng mà còn có mùi lạ khác vương vấn quanh anh, cô không có ý định soi mói nhưng ngay khi ngước lên, đập vào mắt là dấu son nhạt không thành hình ở trên áo sơ mi, chiếc áo có màu be càng khiến vết đó nổi bật hơn.

“Sao thế? Có phải cảm thấy khuôn mặt của tôi không thuộc về thế giới này không?”

Đôi mắt mị hoặc sâu hút không che giấu tấn công trực diện như muốn nhìn xuyên tâm người con gái.

Vương Lập cư nhiên trở thành bóng đèn bất đắc dĩ, trong đầu chửi thầm một tiếng, thứ nam nhân không có liêm sỉ chỉ giỏi rải hoa đào. Làm mấy trò con bò mà đâu biết người ta bị mù mặt đâu.

Bội Sam nhìn nam nhân cao lớn tràn đầy kiêu ngạo bề trên, đôi môi đỏ kiều diễm khẽ mở: “Khuôn mặt không thuộc về thế giới này sao? Khuôn mặt của người ngoài hành tinh hay gì?”

Lạc Di Nhiên: “Hửm?”

“Bội Sam mau vào cảnh tiếp theo!”

“Em đến đây ạ!”

Bội Sam nhanh chóng chào Vương Lập rồi nhờ trợ lý đẩy đi, bỏ ngỏ cuộc hội thoại.

Lạc Di Nhiên: “?!?!?!?”

Người ngoài hành tinh???

“Chú, chắc con nghe nhầm phải không? Làm gì có người phụ nữ nào dám nhận xét về ngoại hình con như thế đúng không?”

Vương Lập chẳng nề hà cười một cách mỉa mai: “Dưới mắt của con bé thì là như vậy đấy! Không phận sự mau tránh ra cho người ta còn quay phim!”

“Haha con biết rồi, cô ấy nói vậy để gây sự chú ý với con thôi, người phụ nữ tâm cơ này!”

Lạc Di Nhiên tỏ vẻ như vỡ lẽ, biểu tình bất đắc dĩ chấp nhận lý do mình tự vẽ.

Vương Lập kìm nén lắm mới không ra tay đánh con nhà người khác, phất tay áo dứt khoát quay người bỏ đi.

Chuyên mục nói leo:

Đặc Tư Bội Sam: “Nhà đầu tư ghé thăm không biết là kiểm tra tiến độ quay phim hay là để đi hẹn hò trêu hoa ghẹo nguyệt?”

Lạc Di Nhiên: “Em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu!!”

Đặc Tư Bội Sam: “Che vết son trên áo đi rồi hẵng mở miệng nói chuyện!”

Lạc Di Nhiên: “Cô ta vấp ngã vào người anh trước nên son môi mới bị dính lên, anh không có quan hệ gì hết… Á Sam Sam đừng bỏ đi nghe anh nói đã, thật đấy!!!”

Chapter
1 Chương 1 Đặc Tư Bội Sam và Lạc Di Nhiên
2 Chương 2 Âm mưu
3 Chương 3 Sự hiện diện mạnh mẽ (I)
4 Chương 4 Sự hiện diện mạnh mẽ (II)
5 Chương 5 Mơ hồ
6 Chương 6 Cầu nối
7 Chương 7 Cơ hội
8 Chương 8 Đoá hoa nở muộn
9 Chương 9 Quý nhân phù trợ
10 Chương 10 Cảnh 1
11 Chương 11 Nàng là Bạch Cổ Tình
12 Chương 12 Tai nạn
13 Chương 13 Cố nhân (I)
14 Chương 14 Cố nhân (II)
15 Chương 15 Vết thương lòng
16 Chương 16 Mê luyến
17 Chương 17 Đứa con ngoài giã thú (I)
18 Chương 18 Đứa con ngoài giã thú (II)
19 Chương 19 Hàng xóm mới (I)
20 Chương 20 Hàng xóm mới (II)
21 Chương 21 Tiến gần
22 Chương 22 Xâm lấn
23 Chương 23 Chiến tranh
24 Chương 24 Để ý
25 Chương 25 Chào buổi sáng
26 Chương 26 Kịch bản mới
27 Chương 27 Người trong mộng
28 Chương 28 Vai diễn để đời
29 Chương 29 Nhận ra
30 Chương 30 Mê đắm em
31 Chương 31 Tulip đen
32 Chương 32 Bất an
33 Chương 33 Điều tuyệt vời nhất
34 Chương 34 Lo lắng
35 Chương 35 Bác bỏ
36 Chương 36 Tulip cuối (I)
37 Chương 37 Tulip cuối (II)
38 Chương 38 Kẻ điên khùng tuỳ hứng (I)
39 Chương 39 Kẻ điên khùng tuỳ hứng (II)
40 Chương 40 Thế giới của em anh sẽ không thích đâu
41 Chương 41 Ác mộng
42 Chương 42 Thế giới khi không có em
43 Chương 43 Sự thật đằng sau
44 Chương 44 Thăm bệnh
45 Chương 45 Tâm cơ
46 Chương 46 Bóc trần (I)
47 Chương 47 Bóc trần (II)
48 Chương 48 Giãi bày
49 Chương 49 Thứ mà Bội Sam muốn
50 Chương 50 Đi hẹn hò (I)
51 Chương 51 Đi hẹn hò (II)
52 Chương 52 Di chúc
53 Chương 53 Anh rất đẹp trai hả?
54 Chương 54 Em xứng đáng, Sam Sam!
55 Chương 55 Bạn gái nó phải khác
56 Chương 56 Công khai
57 Chương 57 Ra mắt phụ huynh
58 Chương 58 Ký ức
59 Chương 59: Quá khứ tàn nhẫn
60 Chương 60 Quang cảnh sau mưa
61 Chương 61 Thế nào là định mệnh!
Chapter

Updated 61 Episodes

1
Chương 1 Đặc Tư Bội Sam và Lạc Di Nhiên
2
Chương 2 Âm mưu
3
Chương 3 Sự hiện diện mạnh mẽ (I)
4
Chương 4 Sự hiện diện mạnh mẽ (II)
5
Chương 5 Mơ hồ
6
Chương 6 Cầu nối
7
Chương 7 Cơ hội
8
Chương 8 Đoá hoa nở muộn
9
Chương 9 Quý nhân phù trợ
10
Chương 10 Cảnh 1
11
Chương 11 Nàng là Bạch Cổ Tình
12
Chương 12 Tai nạn
13
Chương 13 Cố nhân (I)
14
Chương 14 Cố nhân (II)
15
Chương 15 Vết thương lòng
16
Chương 16 Mê luyến
17
Chương 17 Đứa con ngoài giã thú (I)
18
Chương 18 Đứa con ngoài giã thú (II)
19
Chương 19 Hàng xóm mới (I)
20
Chương 20 Hàng xóm mới (II)
21
Chương 21 Tiến gần
22
Chương 22 Xâm lấn
23
Chương 23 Chiến tranh
24
Chương 24 Để ý
25
Chương 25 Chào buổi sáng
26
Chương 26 Kịch bản mới
27
Chương 27 Người trong mộng
28
Chương 28 Vai diễn để đời
29
Chương 29 Nhận ra
30
Chương 30 Mê đắm em
31
Chương 31 Tulip đen
32
Chương 32 Bất an
33
Chương 33 Điều tuyệt vời nhất
34
Chương 34 Lo lắng
35
Chương 35 Bác bỏ
36
Chương 36 Tulip cuối (I)
37
Chương 37 Tulip cuối (II)
38
Chương 38 Kẻ điên khùng tuỳ hứng (I)
39
Chương 39 Kẻ điên khùng tuỳ hứng (II)
40
Chương 40 Thế giới của em anh sẽ không thích đâu
41
Chương 41 Ác mộng
42
Chương 42 Thế giới khi không có em
43
Chương 43 Sự thật đằng sau
44
Chương 44 Thăm bệnh
45
Chương 45 Tâm cơ
46
Chương 46 Bóc trần (I)
47
Chương 47 Bóc trần (II)
48
Chương 48 Giãi bày
49
Chương 49 Thứ mà Bội Sam muốn
50
Chương 50 Đi hẹn hò (I)
51
Chương 51 Đi hẹn hò (II)
52
Chương 52 Di chúc
53
Chương 53 Anh rất đẹp trai hả?
54
Chương 54 Em xứng đáng, Sam Sam!
55
Chương 55 Bạn gái nó phải khác
56
Chương 56 Công khai
57
Chương 57 Ra mắt phụ huynh
58
Chương 58 Ký ức
59
Chương 59: Quá khứ tàn nhẫn
60
Chương 60 Quang cảnh sau mưa
61
Chương 61 Thế nào là định mệnh!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play