Vô Lạc tính tình vốn hiền lành nên cũng thuận theo ý cậu. Cô có thể không đồng ý sao? Chỉ sợ với tình tính của cậu, nếu cô không thuận theo thì cậu sẽ nhảy đổng lên rồi ảnh hưởng đến thương tích, đến lúc đó gây ra áng mạng thì người khổ cũng chỉ là cô. Cậu cười tít mắt. Thế là cậu đã tìm được một người bằng hữu đầu tiên ở đây rồi! Lần đầu tiên cậu gặp một người đáng yêu như thế đấy.
- Cậu sống ở đâu? - Vô Lạc chuyển sang đề tài khác. Cô không muốn bàn luận về cái tên của mình nữa đâu. Bàn một hồi cậu biến cô thành bánh bao luôn cũng không chừng.
- Tôi... - Cậu ấp úng, không rõ là do xúc động hay là do đắn đo không biết nên kể thế nào. - Tôi sống ở... một nơi xa lắm... nơi đó bị lũ cuốn trôi hết... tôi có lẽ sẽ không về được nữa....
- Thì ra cậu tội nghiệp như vậy... - Vô Lạc tỏ vẻ thương hại. Cậu còn trẻ như vậy đã phải chịu nhiều khó khăn gian khổ thế rồi. Thế là cô hào phóng đưa ra một quyết định sẽ thay đổi cả cuộc đời của cô. - Thôi được rồi! Từ nay cậu cứ ở nhà tôi đi!
Trương Hàn vô cùng mững rỡ. Cậu nắm chặt tay cô thốt lên:
- Thật sao? Vậy thì cảm ơn cô nhiều nha! Nhưng mà... cái cô Nguyệt gì đó sống chung với cô... liệu có đồng ý hay không? - Cậu xuống giọng ở cuối câu, tỏ vẻ e ngại. Vô Lạc thì cậu không lo, cái cô "yêu nghiệt" đó mới là người đáng ngại.
- Ý cậu là Y Nguyệt hả? - Cô tươi cười, không có vẻ gì là e ngại. - Không sao đâu! Có tôi ở đây, nó sẽ không thể nào làm khó cậu được.
- Thật không? - Cậu hơi lo sợ đáp.
- Chúng tôi là bạn bè của nhau, không lẽ nó không đồng ý? Vả lại cậu cũng đừng có đinh kiến xấu với cô ấy, thật ra cô ấy rất tốt. Chỉ có điều cô ấy không thích thể hiện cảm xúc ra bên ngoài mới thế thôi. - Cô cố gắng tìm lời lẽ tốt đẹp nói về Y Nguyệt để cậu yên tâm. Nếu có định kiến không tốt với nhau thì khó thể nào sống chung cùng một gia đình. Cô không muốn căn nhà mình trở nên như vậy.
- Nếu cô ta tốt thì thiên hạ này toàn ông bụt bà tiên! - Dù vậy, cậu vẫn không cảm thấy Y Nguyệt là người tốt. Nếu cậu chưa chứng mắt tận kiến cô ta quan tâm người khác, cậu tuyệt nhiên sẽ không tin.
Vô Lạc cảm thấy nếu càng nói chuyện này thì vấn đề sẽ càng trầm trọng hơn nên tạm thời cô cứ bỏ qua, đợi dịp nào thích hợp rồi nói. Cô nhanh chóng chuyển sang đề tài khác:
- Cậu theo học trường gì thế? Nhìn mặt mũi cậu cũng sáng láng, học hành chắc cũng tốt lắm nhỉ?
- Thật ra... tôi không đi học... Nhà tôi nghèo lắm, không có tiền. - Cậu đáp với thái độ cẩn trọng như sợ rằng mình nói sai. Trông rất kỳ lạ.
Vô Lạc cũng nhận ra điều đó, nhưng cô nghĩ là do nói chuyện với người lạ nên mới như vậy, vả lại vết thương chưa lành nên tỏ thái độ kỳ lạ đó cũng là chuyện thường tình. Có vẻ cậu khó chịu.
- Vậy cậu muốn học không? - Cô gợi ý.
- Muốn! - Ngẫm nghĩ một hồi, cậu đáp. - Nếu không thì ở nhà tôi cũng chẳng làm gì, mắc công lại làm phiền hai người.
- Vậy đợi khi nào vết thương cậu lành cậu đi học với tôi được không? Trong thời gian đó tôi sẽ giúp đỡ cậu trong khâu chuẩn bị! - Cô hào hứng đề nghị. Đột nhiên trong nhà xuất hiện một nam nhân, cô bỗng chốc trở thành đàn chị, thật vui a.
Trương Hàn có chút thắc mắc. Trên đời này đâu ra một người tự nhiên tốt với cậu như vậy cơ chứ? Ban đầu cậu còn cảm thấy vui vì việc này nhưng bây giờ cậu thật không an tâm. Cô có âm mưu gì chăng? Nhưng cô đã cứu cậu một mạng, cậu lại nghĩ cô như vậy thật không đúng. Thôi bỏ đi, suy nghĩ làm gì cho mệt. Nếu không có cô thì cậu đâu thể sống đến bây giờ, dù cô có giết cậu cậu cũng không có quyền oán trách. Cậu gật đầu đồng ý:
- Được thôi! Vậy thì cảm ơn cô trước nhé.
- Không có gì đâu! Đây là chuyện tôi nên làm mà. Cậu nghỉ ngơi trước đi, thức khuya không tốt cho vết thương cậu đâu. - Cô căn dặn cậu rồi ra khỏi phòng để cậu yên tĩnh nghỉ ngơi.
Trương Hàn gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm mà chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Hôm nay quả là một ngày dài. cậu quá mệt mỏi rồi!
Vô Lạc thấy cậu ngủ say, liền tắt đèn và đóng cửa để cậu có thể yên tâm mà đánh một giấc tới sáng. Cô cảm thấy mình giống như mẹ của cậu vậy ấy. Cô cũng về phòng mình ngay sau đó. Vừa vào phòng, đập vào mắt của cô đã là Y Nguyệt đang thản nhiên ngồi trên giường mình. Cô mở to tròn mắt nhìn Y Nguyệt, hỏi:
- Sao mày ở đây? Không về phòng ngủ mà qua phòng tao làm gì?
- Nhìn phòng tao đi.
Nói đến đây, Vô Lạc mới biết rằng mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Thôi chết! Lúc nãy cô vào cái phòng gần cầu thang nhất là quên mất đó là phòng của con sư tử cái này. Thế nào cũng bị mắng một trận te tua cho mà xem. Y Nguyệt thấy vẻ mặt của Vô Lạc như đang muốn chịu trận cũng không nỡ, bèn bảo:
- Ngủ chung được không?
- Mày nói thiệt đó hả? - Vô Lạc nghe Y Nguyệt nói ngủ chung thì rất ngạc nhiên a. - Hèn gì hôm nay bão lớn quá trời luôn!
Y Nguyệt không đáp, chỉ nhíu mày lại, hàn khí vẫn toát ra không ngừng. Vô Lạc đổ mồ hôi hột, biết thân biết phận nên cười trừ:
- Tao giỡn thôi mà. Sao thế? Hôm nay Y Nguyệt nhà ta có chuyện gì sao?
- Hai năm rồi! - Cô nói với ánh mắt đượm buồn. Dù vậy, giọng nói của cô vẫn cứng rắn, không thể hiện rõ cảm xúc của mình.
Vô Lạc thở dài, bèn đặt tay lên vai con bạn mình an ủi:
- Mày đừng có buồn nữa. Hai năm rồi, nếu anh ta còn sống thì chẳng phải nhất định sẽ tìm mày hay sao? Thế mà bây giờ vẫn chưa thấy một chút thông tin dù là ít ỏi nhất. Tao nghĩ mày cũng không nên hy vọng gì nhiều đâu. Nào, đánh một giấc trước đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ không có việc gì hết, được không?
Y Nguyệt chỉ đáp vỏn vẹn một chữ "Ừ" sau đó đi ngủ. Vô Lạc cũng hết cách. Nếu như không có biến cố đó xảy ra thì Y Nguyệt chưa chắc gì lạnh như vậy. Tương tư một người không còn trên thế gian này chỉ tổ làm khổ chính bản thân...
___________________________
Sáng hôm sau, khi cậu vừa tỉnh dậy cũng đã khoảng mười giờ trưa. Cậu cũng không hiểu tại sao tối qua cậu có thể ngủ ngon lành ở nhà người lạ như vậy. Dù là chúa ngủ nướng nhưng cậu chưa bao giờ thức dậy trễ như thế. Chắc là vì mệt mỏi quá, đến bây giờ cậu vẫn còn uể oải đây này!
Cậu bước xuống giường, cảm thấy tốt hơn lúc trước nhiều. Nếu như bị thương mười phần thì cũng hồi phục được năm sáu phần. Không biết màn thầu cho cậu uống cái gì mà như tiên dược vậy. Cậu cảm thấy cô rất lạ a. Chẳng lẽ nhà cô nhập thuốc cấm? Thôi, nghĩ nhiều làm gì, miễn là cậu còn sống thì tốt rồi
Đi xuống phòng khách, cậu nhìn chung quanh thì không thấy ai cả. Cậu đi xuống nhà bếp, cũng không thấy ai. Cậu bắt đầu gọi Vô Lạc nhưng không thấy ai đáp lời. Cậu nhìn xung quanh, hình như có một mảnh giấy thì phải. Cậu gỡ nó ra và đọc.
Hôm nay tôi và Y Nguyệt đi học rồi, đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị sẵn, thuốc cũng ở bên cạnh, có gì cậu cứ hâm lại rồi dùng, khoảng 4g30 tụi tôi mới về, cậu ở nhà đừng có quậy phá gì đó! Nhan Vô Lạc.
Cậu cầm tờ giấy mà trong lòng căm phẫn. Gì cơ? Thế hai người đi học bỏ cậu ở nhà một mình à? Vậy chẳng phải cậu sẽ chán chết hay sao chứ? Còn bảo cậu đừng quậy phá sao? Làm như cậu là con nít lên ba không bằng.
Cậu vò tờ giấy lại, định quăng vào sọt rác thì chợt nảy ra một sáng kiến. Quậy phá à? Không cho cậu quậy phá sao? Còn lâu cậu mới nghe theo!
Nghĩ vậy, cậu nhanh chóng tìm gì đó để quậy phá nhưng tìm mãi cũng không ra. Thôi, gì thì gì chứ ăn vẫn là trên hết! Nếu không ăn thì cậu sẽ thành con ma đói mất! Ăn xong cậu mới đủ sức khỏe để suy nghĩ được chứ.
Trường THPT Kiếm Nhân
Đây là ngôi trường mà Vô Lạc và Y Nguyệt đang theo học. Nghe tên thôi cũng đủ thấy sự khác biệt với những ngôi trường khác rồi. Đây quả thật là một ngôi trường chỉ dành cho những cô chiêu, cậu ấm mà thôi. Nhưng mà nó không phải chỉ cần đơn giản như vậy. Nó phải đặc biệt khác lạ so với những ngôi trường khác, và trên mặt bằng chung, chẳng ai dám vào ngôi trường này cả. Vì sao? Đơn giản là họ có liên quan đến thế giới ngầm, cộng thêm quan hệ tốt với những người nổi tiếng trong nước và nước ngoài. Ai mà dám động vào thì coi như chết chắc. Thế nên cũng có thể nói rằng ngôi trường này cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài người trong giới, rất ít ai biết đến ngôi trường này.
Ngôi trường này thật sự rất kỳ lạ. Mọi học sinh vào trường này đều bị bắt buộc phải mặc quần áo cổ trang. Nói là để sau này ra đời dễ nhận dạng nhau hơn. Không biết có lợi lộc gì không, nhưng trường bảo sao thì nghe vậy thôi. Dù sau phải đợi vài năm nữa mới biết được.
Hiện giờ là giờ nghỉ ngơi sau tiết học buổi sáng, họ sẽ có tiết học kế tiếp vào chiều nay.
Vô Lạc vừa mặc y phục vào, vừa bảo:
- Này, mày nghĩ để cậu ta ở nhà ổn không?
- Ổn, tao thì không! - Y Nguyệt vốn đã thay y phục xong từ lâu, ngồi bên cạnh Vô Lạc nhàn nhạt nói.
Vô Lạc mặc xong trang phục, nhìn bộ dạng kỳ cục của Y Nguyệt, hơi nhăn nhó bảo:
- Biết rồi! Nhưng mày đang mặc cái gì vậy? Hè lâu quá không mặc y phục quên luôn rồi sao?
- Sao? - Y Nguyệt thắc mắc, khó hiểu nhìn Vô Lạc.
- Mày là Liễu Y Nguyệt phải không? - Vô Lạc đập tay lên trán, ngao ngán bảo: - Thiếu gì y phục xanh không mặc mà lại mặc màu trắng như ma thế?
- Màu xanh cho Diệp Linh Trúc! - Cô uống một ngụm trà trên bàn, nói.
Vô Lạc lại bàn ngồi cùng với Y Nguyệt, nũng nịu bảo:
- Mày thiệt là không hiểu ý tao gì hết trơn. Người bình thường họ Liễu nhẹ nhàng, thướt tha như cành Liễu, sao mày lại như vậy chứ? Thật khó coi.
- Chịu! - Cô nhún vai. - Chỉ có những người như mày mới quan tâm trang phục của người khác thôi. Tao chỉ cần có quần áo mặc là được.
- Đồ nhạt nhẽo. - Cô bĩu môi rồi chợt hô lên khi thấy một nữ nhân bước vào phòng. - A, Linh Trúc tới kìa!
Từ bên ngoài bước vào là một cô gái đáng yêu với khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn cũng khá giống Vô Lạc, chỉ có khác mỗi đôi mắt thôi. Vô Lạc có đôi mắt to tròn, đáng yêu. Diệp Linh Trúc thì có đôi mắt sắc xảo hơn một tí. Cô sớm đã mặc y phục của mình từ lâu. Cô rất là chuộng màu xanh đó!
Linh Trúc tươi cười chào hai người họ, dịu dàng bảo:
- Lâu quá không gặp, vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe. Nhớ cuộc hẹn lúc trước không? - Vô Lạc thân thiện đáp lại, sẵn tiện nhắc lại chuyện xưa.
- Sao có thể quên được chứ? - Cô cười nhẹ. - Chúng ta có hẹn với Mục Thiếu Khiêm mà.
Updated 108 Episodes
Comments