Đáng yêu

Tất cả mọi người đều hướng về phía âm thanh vừa phát ra, Trần Nghiên Vũ nói:

“Làm sao vậy?”

“Không… Không cẩn thận bị cứa vào tay, không sao cả.” Diệp Băng Băng tỏ vẻ nhịn đau cầm chiếc kim cài có chi tiết sắc nhọn nói.

Trần Nghiên Vũ đi đến cầm tay Diệp Băng Băng lên kiểm tra, nhíu mày nói: “Cậu mà không kêu thì nó cũng khỏi luôn rồi!”

Mạc Tư Hạ nghe xong giật mình, câu thoại này rất không đúng nha, không, cả biểu tình cũng thế, chẳng phải là nên đau lòng không nỡ sao?! Sao giờ thành như vậy, cốt truyện lại có biến cố gì à?!

Hơn nữa, Lâm Viên Ảnh cũng chẳng buồn để ý đến cậu ta. Cuộc gặp gỡ đầu tiên này tính ra cũng chẳng có gì đặc sắc để ấn tượng tạc ghi trong lòng.

“Làm phiền.” Tiếng nhân viên đứng quầy vang lên, đi trực tiếp đến chỗ Diệp Băng Băng lịch sự nói: “Quý khách này, theo quy định của cửa hàng quý khách phải đền bù cho sự tổn hại của sản phẩm, phương án tốt nhất là nên mua lại sản phẩm này.”

Chiếc ghim cài bị Diệp Băng Băng bóp méo mất một chi tiết, chi tiết này rất mỏng nên dễ bị biến dạng khi bị tác động vật lý không nhỏ từ tay Diệp Băng Băng.

Diệp Băng Băng nhíu mày khó xử, “Cái này, tôi không cố ý mà.” Sau đó dùng ánh mắt đáng thương vô tình lướt qua Lâm Viên Ảnh rồi cúi đầu xuống.

Trong lòng Mạc Tư Hạ không khỏi trào phúng, thụ chính này là đang dùng thủ đoạn từ đời Tống nào vậy. Từ khi xuyên qua cậu cảm thấy thụ chính này rất không đúng, cứ cảm thấy có gì sai sai.

[Ký chủ không cần lo, cứ đà này của cậu câu truyện này dự kiến tương lai sẽ bị cậu làm cho rùm beng lên thôi]

[Tưởng cậu chỉ là mấy dòng code thôi đấy, hoá ra còn biết suy nghĩ.]

[Mấy dòng code của tôi là mấy dòng code có đẳng cấp, tôi là hệ thống đẳng cấp nhất thời đại.]

[Ồ, nghe rất chuyên nghiệp nhỉ, không phải mấy hệ thống khác đều dùng điểm để đổi đạo cụ gì đó sao? Từ lúc xuyên qua đến giờ tôi chưa thấy cậu đề cập đến vấn đề đó, đẳng cấp là vậy à?]

[Phần thưởng sẽ được trực tiếp phát khi cậu hoàn thành những nhiệm vụ tuyến phụ.]

[Tôi còn chưa nghe đến nhiệm vụ tuyến phụ.]

[Nhiệm vụ tuyến phụ ở đây không được công bố, hoặc nói chính là nhiệm vụ ngầm.]

[Cạn lời rồi, cảm giác như đang tự bơi vậy. Cách cứu công phụ thì tự do lên kế hoạch, nhiệm vụ phụ là nhiệm vụ ngầm, cậu là cái thứ thệ thống gì vậy?! Có uy tín không?]

[Tôi là hệ thống đẳng cấp, 100% uy tín.]

[…]

Lâm Viên Ảnh thấy Mạc Tư Hạ nhìn về một phía ngơ ra bất động liền hỏi: “Em để tâm à? Cần anh giúp không?”

Phía bên Diệp Băng Băng và Trần Nghiên Vũ còn đang giải quyết, Diệp Băng Băng vẫn một mực tỏ ra đáng thương.

Đáng ra như vậy ai nhìn vào cũng nên thấy không đành mà ra tay giúp mới đúng, hẳn là ban đầu Diệp Băng Băng chỉ muốn chiếm lấy sự chú ý của Trần Nghiên Vũ và Lâm Viên Ảnh, nhưng không ngờ Trần Nghiên Vũ không đau lòng cho cậu ta, Lâm Viên Ảnh càng không chú ý đến cậu ta, ánh mắt chỉ rơi trên mình Mạc Tư Hạ.

Chuyện như này rất không đúng, Mạc Tư Hạ không phải hiện giờ không nên tồn tại sao? Tự dưng sống dậy rồi mọi thứ đều lệch quỹ đạo. Rất không giống… kiếp trước ấy.

Diệp Băng Băng tưởng như đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, rốt cục lại như không có gì, vì biến cố Mạc Tư Hạ.

“Cậu nên mua lại thôi, không nên cản trở cửa hàng người ta kinh doanh.” Trần Nghiên Vũ nói

“Nhưng tôi… không có đủ tiền.” Diệp Băng Băng cúi đầu nhi nhí nói, đúng vậy, đáng thương nhất chính là nghèo kiết xác.

Trần Nghiên Vũ ôm trán, “Bó tay rồi, vậy mà cậu còn cầm không cẩn thận như vậy.”

Diệp Băng Băng cắn môi, đôi mắt ậng nước trực trào ra, chẳng phải ban đầu trọng điểm là cậu bị xước tay sao? Giờ tay sước không ai quan tâm, trọng điểm lại là đền bù tổn thất giá trị chiếc ghim, rốt cuộc là sai chỗ nào vậy?

Đôi mắt ậng nước nhìn qua chỗ Mạc Tư Hạ ẩn ẩn tia hận thù, tất cả tại Mạc Tư Hạ, nếu Mạc Tư Hạ đoản mệnh như kiếp trước, thì kiếp này mọi thứ đều trong lòng bàn tay cậu ta rồi. Ánh mắt ấy chỉ thoáng qua nên không ai để ý, nhưng Mạc Tư Hạ đã thấy.

Cậu ôm lấy bắp tay Lâm Viên Ảnh lắc lắc, “Dù sao cũng không phải việc của mình, họ có khả năng giải quyết được, đi thôi anh.”

“Thật sự không giúp sao?” Lâm Viên Ảnh nhìn về phía Trần Nghiên Vũ nói.

Mạc Tư Hạ nhận ra, “Không cần mà, nhìn họ cũng đâu thiếu tiền, mình đi thôi em muốn…” suýt nói ra ý định cậu dừng lại.

“Em muốn gì?”

“Muốn… đi, đi thôi, em muốn mua đồ cho anh.”

“Ồ\~”

Lâm Viên Ảnh rất hưởng thụ bị Mạc Tư Hạ kéo đi, còn Mạc Tư Hạ thì ngượng muốn chết. Hình ảnh này lọt vào mắt Lâm Viên Ảnh, anh cảm thấy người này cũng thật… đáng yêu.

Trần Nghiên Vũ thấy Mạc Tư Hạ vội vàng kéo Lâm Viên Ảnh đi, còn ôm tay thân mật như vậy trong lòng không khỏi trùng xuống. Nếu như lúc trước hắn không từ chối Mạc Tư Hạ, thì người được Mạc Tư Hạ ôm tay đi mua sắm lúc này hẳn phải là hắn mới đúng.

Trần Nghiên Vũ cho Diệp Băng Băng mượn tiền giải quyết vấn đề rồi khó chịu rời khỏi trung tâm thương mại, Diệp Băng Băng cũng không thoải mái gì có cam. Mãi mới hẹn được Trần Nghiên Vũ đi trung tâm thương mại, còn đang có kế hoạch giải trí bồi đắp tình cảm cuối cùng lại bị Mạc Tư Hạ phá đám, mà lần gặp định mệnh với Lâm Viên Ảnh còn không xảy ra như dự định.

Hot

Comments

Xín Lương

Xín Lương

Trà xanh quá e ạ=)))

2025-01-31

0

QQ

QQ

cho*

2025-02-16

0

Nguyễn Hường

Nguyễn Hường

Ủa khoan???

2024-09-12

0

Toàn bộ
Chapter
1 Tôi xuyên không rồi?!
2 Giả vờ mất trí nhớ
3 Xuất viện
4 Cậu có chút mong chờ
5 Cậu chủ út nhà họ Mạc có vẻ khác
6 Không ngại diễn cùng
7 Hùa nhau bắt nạt
8 Vị hôn phu
9 Con muốn làm diễn viên
10 Đi học
11 Liên lạc lại sau một tháng
12 Nghe lời!
13 Ngăn không được
14 Đáng yêu
15 Anh khác rồi
16 Em sẽ ở bên anh
17 Ôm chặt không buông
18 Người này thuộc về anh
19 Không thể tin được
20 Anh sẽ nhẹ nhàng
21 Vậy là chúng mình đang lén lút sao?
22 Buổi sáng tại nhà họ Mạc
23 Bất ngờ
24 Cơm trưa
25 Anh à, sau này em sẽ là gia đình của anh
26 Tư Hạ, có người đang đập chậu của cậu
27 Như đang yêu xa
28 Em có người em thích rồi
29 Người thích em Năm còn nhiều lắm
30 Đợi anh
31 Em sắp đến kỳ nhạy cảm rồi
32 Với anh em chỉ là em bé thôi
33 Sau này em bé là vợ tớ, tớ mới yêu em ấy nhất
34 Tối nay ngủ cùng anh được không?
35 Anh thua em rồi
36 Giấc mơ
37 Có em ở đây rồi
38 Chào buổi sáng
39 Lợn con ủn ỉn, ăn no lại nằm
40 Chỗ này của em, để anh cắn một cái nhé
41 Tùy anh
42 Cho em ôm một cái đi
43 Tôi đến gặp Giám đốc Lâm
44 Anh yêu em
45 Thông báo
46 Một tin chấn động
47 (Mẩu truyện nhỏ) GIÁNG SINH VUI VẺ
48 Có chứ, ghen muốn chết
49 Năm mới vui vẻ
Chapter

Updated 49 Episodes

1
Tôi xuyên không rồi?!
2
Giả vờ mất trí nhớ
3
Xuất viện
4
Cậu có chút mong chờ
5
Cậu chủ út nhà họ Mạc có vẻ khác
6
Không ngại diễn cùng
7
Hùa nhau bắt nạt
8
Vị hôn phu
9
Con muốn làm diễn viên
10
Đi học
11
Liên lạc lại sau một tháng
12
Nghe lời!
13
Ngăn không được
14
Đáng yêu
15
Anh khác rồi
16
Em sẽ ở bên anh
17
Ôm chặt không buông
18
Người này thuộc về anh
19
Không thể tin được
20
Anh sẽ nhẹ nhàng
21
Vậy là chúng mình đang lén lút sao?
22
Buổi sáng tại nhà họ Mạc
23
Bất ngờ
24
Cơm trưa
25
Anh à, sau này em sẽ là gia đình của anh
26
Tư Hạ, có người đang đập chậu của cậu
27
Như đang yêu xa
28
Em có người em thích rồi
29
Người thích em Năm còn nhiều lắm
30
Đợi anh
31
Em sắp đến kỳ nhạy cảm rồi
32
Với anh em chỉ là em bé thôi
33
Sau này em bé là vợ tớ, tớ mới yêu em ấy nhất
34
Tối nay ngủ cùng anh được không?
35
Anh thua em rồi
36
Giấc mơ
37
Có em ở đây rồi
38
Chào buổi sáng
39
Lợn con ủn ỉn, ăn no lại nằm
40
Chỗ này của em, để anh cắn một cái nhé
41
Tùy anh
42
Cho em ôm một cái đi
43
Tôi đến gặp Giám đốc Lâm
44
Anh yêu em
45
Thông báo
46
Một tin chấn động
47
(Mẩu truyện nhỏ) GIÁNG SINH VUI VẺ
48
Có chứ, ghen muốn chết
49
Năm mới vui vẻ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play