Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?

Cậu và Lưu Hiên có hoàn cảnh tương tự nhau, khác ở điểm cậu gia cảnh bình thường, đối phương đặc biệt giàu có, trong quá khứ toàn hất mặt lên cao, làm ra những hành động khó mà được yêu thích, giống như một tên phản diện không mang theo đầu ốc.

Lưu Gia phá sản trong một đêm toàn bộ tài sản đều bị tịch thu, người nhà đều ôm một khoản tiền rồi bỏ trốn, Lưu Hiên không thông minh nên chậm hơn một bước, may mắn là được anh trai đón về.

Người anh trai này không mang họ Lưu, không có chút máu mủ ruột rà gì. Người mẹ kế của Lưu Hiên có một đời chồng, mà chồng cô ta có con với người vợ trước, Giai Thiệu Điền chính là tên của hắn.

“Ngủ một giấc ngon, mai gặp.” Đợi Trình Trục Tư đọc xong, cậu xoay người rời đi.

Dáng người mảnh mai khẽ chuyển động, mái tóc được nhuộm vàng dưới ánh sáng cứ như hòa làm một. Trình Trục Tư cảm thấy người bạn của mình hôm nay có chút gì đó khác lạ.

Vẫn là đôi mắt phượng cùng với hàng mi dày, nhưng không còn cái kiểu thể hiện như xưa, bình tĩnh và ẩn sâu đó là huyền diệu khó tả.

Trình Trục Tư cứ đứng như thằng ngốc, gương mặt có chút nóng, có lẽ cảm động trước mấy câu điêu ngoa của Lưu Hiên.

“Cậu kia, sao giờ này còn ở trường?”

Giọng nói phát ra từ phía sau cùng với ánh đèn pin, làm cho Trình Trục Tư hoàn hồn dốc hết sức mà chạy.

Lưu Hiên đặt tay lên ngực trái cảm nhận nhịp đập, cậu chưa thể thích ứng với chuyện bản thân xuyên vào cơ thể của người khác, mà vốn cơ thể này đã chết được một vài phút, nguyên nhân có lẽ đến từ việc ăn uống.

Có được cơ hội sống tiếp là điều may mắn, nhưng vạch xuất phát này quá khó khăn rồi.

Giai Thiệu Điền thu nhận người em trai xa này, mục đích chính là đợi đến ngày đến tháng tiến hành cuộc cấy ghép giác mạc cho người hắn yêu. Sau cuộc phẫu thuật sẽ nhận được một số tiền, tương lai có thể hoàn toàn tự do.

Từ giờ cho đến lúc đó vẫn còn nửa năm, Lưu Hiên thở ra một hơi trong lòng vừa sợ hãi vừa bồn chồn. So với lúc trước, bán giác mạc chưa chắc trả được món nợ mà ba mẹ cậu để lại, nó còn chẳng thấm vào đâu.

Đi dạo một lúc cậu mới bắt xe trở về nhà, số dư trong tài khoản cũng tàm tạm nếu không tiêu xài hoang phí có thể duy trì nửa năm.

Căn nhà rộng lớn với đầy đủ nội thất, một nơi sang trọng mà từ trước đến giờ cậu chưa từng được trải nghiệm, đột nhiên mang cái danh thiếu gia cũng trở nên kỳ lạ, mặc dù Lưu Gia vừa mới phá sản.

Cậu biết cho dù có ra ra vào vào nơi này cũng sẽ không đụng mặt với Giai Thiệu Điền, ít ra còn có không gian riêng.

“Bây giờ mới về?” Giọng nói âm trầm hòa vào bóng tối càng trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

Lưu Hiên một thoáng giật mình, cậu dựa vào ký ức của thân chủ tìm vị trí công tắc, ánh sáng bao trùm không gian, cách bày trí của ngôi nhà như trong những bộ phim của giới nhà giàu. Nhìn đến đâu cũng thấy bóng bẩy và sang trọng từ nội thất cho đến những vật nhỏ nhặt.

Gương mặt Lưu Hiên chẳng chút thay đổi, nội tâm thì như một thằng nhà quê, cậu nhanh chóng nhập vào điện thoại dòng chữ: “Tôi gặp bạn, cổ họng không tốt.”

Chất giọng không mấy thân thiện, Giai Thiệu Điền cảnh cáo: “Cậu tốt nhất nên an phận.”

Lưu Hiên ngoan ngoãn gật đầu sau đó một mạch đi thẳng lên phòng, đối đáp với Giai Thiệu Điền cậu cảm nhận được bản thân mình bị khinh bỉ, khó chịu là điều không thể tránh khỏi.

Có một điểm mà từ lúc xuyên không đến giờ làm cậu khó hiểu, Lưu Hiên sao lại chấp nhận cái giao dịch ngu ngốc này vậy chứ? Trong khi bản thân có thể nghỉ học để kiếm việc gì đó làm.

Khả năng cậu thiếu gia này chịu động tay chắc chắn là khó hơn lên trời rồi.

Trước khi xuyên không cậu sẵn sàng nghỉ học, chấp nhận chuyện bản thân phải làm nhiều công việc một lúc để trả nợ, là do bọn người kia không cho phép cậu làm điều đó, muốn nhanh chóng thu hồi nợ, cậu cũng bất đắc dĩ mà thôi.

Căn phòng rộng rãi có thể so với một nửa ngôi nhà của cậu được chất đầy những thứ xa xỉ của Lưu Hiên, thân chủ thà chịu cảnh không có tiền chứ không nỡ bán những thứ này, hoặc là nói rao bán những thứ này bị người khác biết được thì vô cùng mất mặt.

Thiếu gia ngày nào đã đi đến bước đường này rồi sao?

Cái khoảng thời gian ngắn ngủi mà thân chủ cố gắng nếu kéo chẳng biết có lợi ích gì, sao này làm tên mù biết phải làm thế nào?

Đừng nói đến lúc đó đi chết giống như cậu từng làm?

Lưu Hiên vừa cởi từng cúc áo vừa bị cuốn vào dòng suy nghĩ đang chảy xiết.

Đời trước phải đối mặc với việc dạng chân ra cho mấy tên đàn ông khác chơi, đời này phải đối mặc với việc làm một tên mù, tuy đỡ hơn vài phần nhưng cũng quá khổ tâm rồi.

Hiện tại cậu chẳng thể bỏ trốn, bởi vì thân chủ chưa được đã ký vội vào bản hợp đồng với Giai Thiệu Điền, có được cuộc sống mới cũng không thoát kiếp làm con nợ.

Hot

Comments

Bảo Bảo

Bảo Bảo

Phản diện mà có não thì nhân vật chính khỏi sống /CoolGuy/

2024-03-03

6

Bảo Bảo

Bảo Bảo

Khổ quá

2024-03-03

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2 Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3 Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4 Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5 Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6 Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7 Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8 Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9 Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10 Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11 Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12 Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13 Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14 Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15 Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16 Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17 Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18 Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19 Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20 Chương 20: Không có chỗ dựa
21 Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22 Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23 Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24 Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25 Chương 25: Nóng!
26 Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27 Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28 Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29 Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30 Chương 30: Đề nghị cho vay
31 Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32 Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33 Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34 Chương 34: Ra mắt gia đình
35 Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36 Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37 Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38 Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39 Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40 Chương 40: Ai sai ai đúng
41 Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42 Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43 Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44 Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45 Chương 45: Nếm được mật ngọt
46 Chương 46: Buổi họp báo
47 Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48 Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49 Chương 49: Ước mơ của tôi
50 Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51 Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52 Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53 Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54 Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55 Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56 Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57 Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58 Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59 Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60 Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61 Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62 Chương 62: Có chút lo lắng
63 Chương 63: Đối tượng kết hôn
64 Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65 Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66 Chương 66: Thời gian đếm ngược
67 Chương 67: Tẩu thoát
68 Chương 68: Bắt được rồi
69 Chương 69: Là cậu sai trước
70 Chương 70: Rước về
71 Chương 71: Người đến gây sự
72 Chương 72: Rung động
73 Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74 Chương 74: Tôi tự biết
75 Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76 Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77 Chương 77: Vẫn còn non
78 Chương 78: Là ai ghen?
79 Chương 79: Nhặt được vàng
80 Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81 Chương 81: Tập kích
82 Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83 Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84 Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85 Chương 85: Hôn lễ
86 Chương 86: End
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2
Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3
Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4
Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5
Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6
Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7
Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8
Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9
Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10
Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11
Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12
Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13
Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14
Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15
Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16
Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17
Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18
Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19
Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20
Chương 20: Không có chỗ dựa
21
Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22
Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23
Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24
Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25
Chương 25: Nóng!
26
Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27
Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28
Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29
Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30
Chương 30: Đề nghị cho vay
31
Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32
Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33
Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34
Chương 34: Ra mắt gia đình
35
Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36
Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37
Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38
Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39
Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40
Chương 40: Ai sai ai đúng
41
Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42
Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43
Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44
Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45
Chương 45: Nếm được mật ngọt
46
Chương 46: Buổi họp báo
47
Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48
Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49
Chương 49: Ước mơ của tôi
50
Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51
Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52
Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53
Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54
Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55
Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56
Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57
Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58
Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59
Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60
Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61
Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62
Chương 62: Có chút lo lắng
63
Chương 63: Đối tượng kết hôn
64
Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65
Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66
Chương 66: Thời gian đếm ngược
67
Chương 67: Tẩu thoát
68
Chương 68: Bắt được rồi
69
Chương 69: Là cậu sai trước
70
Chương 70: Rước về
71
Chương 71: Người đến gây sự
72
Chương 72: Rung động
73
Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74
Chương 74: Tôi tự biết
75
Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76
Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77
Chương 77: Vẫn còn non
78
Chương 78: Là ai ghen?
79
Chương 79: Nhặt được vàng
80
Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81
Chương 81: Tập kích
82
Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83
Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84
Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85
Chương 85: Hôn lễ
86
Chương 86: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play