Chương 18: Tin đồn thất thiệt

Xui xẻo là ngày hôm nay cậu không chuẩn bị nước ấm, mọi thứ cứ diễn ra theo một cách tồi tệ nhất.

Giai Thiệu Điền không biết ngay cả khẩu vị của cậu cũng thay đổi, vừa rồi còn dặn dò đầu bếp điều chỉnh độ cay xuống. Bản thân cũng ăn phần giống cậu, thật sự cay đến như vậy sao?

Hắn cau mày nhìn đến chỗ người quản lý, ly nước ấm lập tức được đem đến.

Đôi mắt ướt át của Lưu Hiên chớp chớp vài cái rồi nhấp từng ngụm nước. Cổ họng chuyến này xem như xong đời rồi, đến khi cậu hết câm thì thật sự sẽ trở thành người mù.

Giai Thiệu Điền thực sự thắc mắc cơ thể đã quen với việc ăn cay, từ khi nào trở nên thay đổi nhiều như vậy. Lưu Hiên trước đây cắn phải ớt cũng không đến độ chảy nước mắt, đôi môi sưng đỏ như kia.

Cho dù hai người bọn họ chưa từng ngồi xuống ăn cùng nhau, nhưng không khó để bắt gặp cảnh Lưu Hiên dùng bữa với liều lượng ớt vượt ngưỡng người thường có thể ăn.

Giai Thiệu Điền đảo mắt quanh bàn ăn, hắn trang nhã đứng dậy đem hết mấy đĩa thức ăn cay nồng về phía mình.

“Không biết ăn cay thì đừng ăn.” Giọng điệu của hắn cứ như đang cười nhạo cậu vậy.

Thời khắc này Lưu Hiên nổi giận chỉ thiệt cho bản thân, kết quả cậu chỉ ăn được một món trên cái bàn chất đầy thức ăn.

“Bao nhiêu tiền?” Cậu đưa tờ giấy ghi chú qua cho hắn.

Giai Thiệu Điền khó hiểu hỏi: “Lại làm sao?”

Lưu Hiên biết hắn không chu cấp tiền cho thân chủ, không phải nên chia tiền ăn sao?

Hắn tiếp tục hỏi: “Cổ họng bị tổn thương rồi?”

Cậu khẽ chớp mắt.

Đôi mắt phượng hống hách kiêu ngạo kia từ khi nào lại đẹp đẽ hút người đến như vậy?

Giai Thiệu Điền di dời ánh mắt nhìn ra bên ngoài đường, tỏ vẻ như không quan tâm: “Thi xong đến bệnh viện, đừng chạy trốn.”

Con ngươi khẽ chuyển động, Lưu Hiên bị mấy người bên ngoài dọa cho giật mình, bọn họ áp mặt vào cửa kính táo bạo đến mức nhìn không chớp mắt.

“Xong rồi thì đi thôi.” Giai Thiệu Điền rời khỏi chỗ ngoài, bước chân nhanh chóng tiến về phía Lưu Hiên đỡ cậu ngồi dậy.

Không đúng! Tuyệt đối không đúng!

Lưu Hiên mặc dù đã đứng dậy, cảm nhận được sự che chở của hắn nhưng vẫn ngớ người một lúc. Trước mặt người khác hay chỉ có hai người, Giai Thiệu Điền đều đối xử với thân chủ trước sau như một.

Mặt băng tựa như không bao giờ nứt vỡ, không khí bao trùm không gian xung quanh, đó là những gì cậu có thể diễn tả, quá khứ giữa hắn và thân chủ chưa bao giờ gần quá hai bước chân.

Giai Thiệu Điền sau khi ra bên ngoài lập tức dặn dò người quản lý vài câu, chỉ thấy người quản lý đi đến trò chuyện cùng những người lúc nãy.

Lưu Hiên đến cổng trường đã đi tuyệt đối không ngoảnh đầu, cảm giác thoát khỏi Giai Thiệu Điền như trúng giải độc đắc.

“Hiên Hiên.” Trình Trục Tư vẫy tay gọi lớn, cậu ta bước xuống khỏi xe cùng với một người nữa.

Đi bên cạnh không ai khác ngoài Dạ Vu Ngôn, trên tay hắn ta đang cầm đồ ăn vặt, chủ yếu là Trình Trục Tư tốt bụng ném cho.

Dạ Vu Ngôn thấy Lưu Hiên liền chia một nửa thứ mình đang cầm trên tay vì hắn ta nghĩ sớm như vậy chắc hẳn cậu chưa ăn gì. Đúng như dự đoán gương mặt sáng bùng như vớ được vàng của đối phương càng làm hắn ta khẳng định điều đó hơn.

“Hôm nay thi môn văn, chúng ta làm sao trao đổi đây?” Trình Trục Tư khoác vai cậu, trầm ngâm hỏi.

Lưu Hiên khẽ lắc đầu, thành thật mà nói cả ngày hôm qua cậu không nghĩ được cho mình, huống chi là lo cho người bạn thân.

Nhìn đám người khuất xa, Giai Thiệu Điền vô thức nói thành lời: “Thích bánh ngọt sao?”

Ngay đến cả khẩu vị cũng hoàn toàn trái ngược.

Ngày hôm nay định sẵn là không yên ổn, Giai Thiệu Điền đến trụ sở chính chưa được bao lâu mạng xã hội đã réo tên hắn đến mức không thể ngó lơ.

Bức ảnh được chụp một cách chuyên nghiệp, nếu không phải nói đây là chụp lén sợ rằng người khác còn không tin. Từ màu sắc cho đến bố cục đều hài hòa hợp lý, hai con người ở giữa khung ảnh mang hai sắc thái khác nhau.

Đôi mắt phím hồng vừa mới khóc xong của Lưu Hiên, trong hoàn cảnh đó thật giống với việc vừa bị người khác ức hiếp, còn ai ngoài ngoài Giai Thiệu Điền nhân vật sống còn lại trong bức ảnh.

Một tia lo lắng xuất hiện trên gương mặt mình còn khiến Giai Thiệu Điền hoài nghi đó là chỉnh sửa, sự thật phũ phàng đến mức làm hắn không thể tin nổi, bức ảnh đó chưa từng qua chỉnh sửa.

Chẳng cần đợi bên hắn cho người điều tra xác nhận, những người hùng thầm lặng đã tìm người xác minh giúp, nhẹ nhàng chiếm vị trí top một hotsearch.

Trầm Nghiêm đứng bên trong văn phòng chủ tịch được ba mươi phút rồi, mà vị chủ tịch là tâm điểm chú ý đang bận ngắm nhìn bức ảnh.

“Chủ tịch, tin tức này có cần xử lý không ạ?” Trầm Nghiêm thấp thỏm hỏi.

Hắn điềm tĩnh nói: “Không ảnh hưởng, có thể ra ngoài rồi.”

Cả nước đều biết tình cảm giữa Giai Thiệu Điền và Lưu Hiện rất tốt, cả trường đều rõ anh trai cưng chiều cậu ra sao. Hóa ra mọi nghi vấn được dẹp loạn trước đây thật sự là bịa đặt.

Hot

Comments

Du Du K 🐢

Du Du K 🐢

hờ, sau vụ nhậu khuya ngày hôm ấy, tôi đã bc đi trên con đường 2 chân 2 thuyền ko lối về :))

2024-03-07

9

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2 Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3 Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4 Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5 Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6 Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7 Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8 Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9 Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10 Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11 Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12 Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13 Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14 Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15 Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16 Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17 Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18 Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19 Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20 Chương 20: Không có chỗ dựa
21 Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22 Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23 Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24 Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25 Chương 25: Nóng!
26 Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27 Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28 Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29 Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30 Chương 30: Đề nghị cho vay
31 Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32 Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33 Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34 Chương 34: Ra mắt gia đình
35 Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36 Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37 Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38 Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39 Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40 Chương 40: Ai sai ai đúng
41 Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42 Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43 Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44 Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45 Chương 45: Nếm được mật ngọt
46 Chương 46: Buổi họp báo
47 Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48 Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49 Chương 49: Ước mơ của tôi
50 Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51 Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52 Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53 Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54 Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55 Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56 Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57 Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58 Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59 Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60 Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61 Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62 Chương 62: Có chút lo lắng
63 Chương 63: Đối tượng kết hôn
64 Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65 Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66 Chương 66: Thời gian đếm ngược
67 Chương 67: Tẩu thoát
68 Chương 68: Bắt được rồi
69 Chương 69: Là cậu sai trước
70 Chương 70: Rước về
71 Chương 71: Người đến gây sự
72 Chương 72: Rung động
73 Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74 Chương 74: Tôi tự biết
75 Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76 Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77 Chương 77: Vẫn còn non
78 Chương 78: Là ai ghen?
79 Chương 79: Nhặt được vàng
80 Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81 Chương 81: Tập kích
82 Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83 Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84 Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85 Chương 85: Hôn lễ
86 Chương 86: End
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2
Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3
Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4
Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5
Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6
Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7
Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8
Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9
Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10
Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11
Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12
Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13
Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14
Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15
Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16
Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17
Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18
Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19
Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20
Chương 20: Không có chỗ dựa
21
Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22
Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23
Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24
Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25
Chương 25: Nóng!
26
Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27
Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28
Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29
Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30
Chương 30: Đề nghị cho vay
31
Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32
Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33
Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34
Chương 34: Ra mắt gia đình
35
Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36
Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37
Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38
Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39
Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40
Chương 40: Ai sai ai đúng
41
Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42
Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43
Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44
Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45
Chương 45: Nếm được mật ngọt
46
Chương 46: Buổi họp báo
47
Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48
Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49
Chương 49: Ước mơ của tôi
50
Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51
Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52
Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53
Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54
Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55
Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56
Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57
Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58
Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59
Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60
Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61
Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62
Chương 62: Có chút lo lắng
63
Chương 63: Đối tượng kết hôn
64
Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65
Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66
Chương 66: Thời gian đếm ngược
67
Chương 67: Tẩu thoát
68
Chương 68: Bắt được rồi
69
Chương 69: Là cậu sai trước
70
Chương 70: Rước về
71
Chương 71: Người đến gây sự
72
Chương 72: Rung động
73
Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74
Chương 74: Tôi tự biết
75
Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76
Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77
Chương 77: Vẫn còn non
78
Chương 78: Là ai ghen?
79
Chương 79: Nhặt được vàng
80
Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81
Chương 81: Tập kích
82
Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83
Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84
Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85
Chương 85: Hôn lễ
86
Chương 86: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play