Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công

Căn phòng trống rỗng với hình ảnh thiếu niên ngồi thừ người trên sàn nhà lạnh lẽo, bộ đồng phục của trường hòa cùng với ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm gương mặt thiếu niên trắng phát sáng, mái tóc đen tuyền đem đến cảm giác mềm mượt có độ xoăn nhẹ.

Ngày hôm qua cậu còn có gia đình, một ngôi nhà đúng nghĩa che nắng che mưa, tuy chưa đến mức hạnh phúc viên mãn có điều tạm chấp nhận được. Thế mà giờ đây chẳng còn gì nữa, ba mẹ chạy trốn để lại khoản nợ khổng lồ, những con số kéo dài đến hoa mắt, sợ rằng một đời người không thể trả hết.

Một đứa trẻ còn chưa qua tuổi trưởng thành phải xoay sở thế nào đây?

Đồ vật trong ngôi nhà đều bị người khác đến đem đi, cái vỏ rỗng này sớm muộn gì cũng bị người ta rao bán.

Cậu phải đi về đâu?

Bọn họ thật nhẫn tâm, ngay cả số tiền để duy trì tiếp cũng không cho cậu.

“Thằng này là con của bọn họ à? Một thằng nhóc làm sao trả nổi số tiền đó?”

“Đại ca, hay là chúng ta… Lấy nội tạng của nó.”

“Cái gương mặt của nó được như vậy, trước khi chết phải để bọn đàn ông chơi qua vài lần, phải tận dụng tối đa.”

Đám người kệch cỡm vô tư nói chuyện trước mặt cậu, những lời lẽ đó không giống với nói đùa.

Trong đôi mắt của chàng thiếu niên từ lâu đã mất đi tiêu cự, cậu đứng bật dậy thoát thân bằng cửa sổ, dựa vào độ linh hoạt của cơ thể mà luồn lách qua những con đường, trốn chạy sự truy đuổi của bọn giang hồ.

Vào xế chiều tia nắng lọt qua những tầng mây soi rọi nơi thành phố náo nhiệt, dòng người thả bước chân trên con đường, chẳng ai để ý một kẻ đang dốc hết sức mình để chạy.

Khi những tia nắng tắt lịm thay vào đó là ngọn đèn đủ loại màu sắc, chàng thiếu niên đã đứng trên sân thượng của bệnh viện.

Vốn dĩ đã ngắt đuôi đám côn đồ rồi nhưng cậu cứ phân vân mãi, câu hỏi liên tục nảy ra nếu như bị bắt lại thì phải làm sao? Phải hầu hạ những người đàn ông khác, dâng hiến nội tạng trong cơ thể hay tiếp tục cuộc sống trốn chạy như thế mãi.

Ngày hôm nay cứ như một giấc mộng, không suy nghĩ nữa, cậu mệt rồi.

Cậu xoay người dang đôi tay ra đón nhận luồng gió, cơ thể rơi tự do, ít ra xác của cậu vẫn có nơi lưu giữ lại.

“Cậu còn không dậy tôi bỏ về trước đấy.”

“Lưu Hiên, con mẹ cậu Lưu Hiên, tôi sẽ nhổ hết lông trên người cậu.”

“Ăn trúng bả chó hay sao mà ngủ nhiều vậy?”

Giọng nói lí nhí cứ quẩn quanh bên tai khiến cậu thật sự phiền muốn chết, nhưng có gì đó không đúng rồi.

Cậu dụi mắt để lấy tầm nhìn rõ hơn, hơi thở, nhịp tim, cơ thể thoải mái hoàn toàn không có dấu hiệu của vết thương, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Ngón tay cứ dí vào đầu đẩy đẩy vài cái làm cậu phát ngốc, nhìn kỹ thì mới biết, bản thân không quen người này.

Đầu cậu lập tức đau như búa bổ, cơn đau kỳ quặc khó tả nên lời, những mảnh ký ức cứ tuôn trào như con thác. Cậu nghiến răng cố nhịn xuống cơn đau, hai tay nhịn không được phải ôm lấy hai bên thái dương.

Người bên cạnh lại tiếp tục lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có cần đến bệnh viện không, cậu đừng dọa tôi.”

Năm phút trôi qua dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi cậu, nhỏ tí tách xuống cái áo sơ mi trắng.

Người bên cạnh hồn phi phách tán, vô vọng nói: “Lần này chết chắc rồi.”

Sau đó lại tiếp tục hỏi: “Cậu mắc bệnh nan y sao lại giấu tôi?”

Giờ đây cậu biết mình gặp tình huống gì rồi, toàn bộ quá khứ của cái người tên Lưu Hiên nằm gọn trong đầu cậu, mà giờ cậu chính là Lưu Hiên. Tình huống hiện tại cũng có thể giải thích, cậu cùng với người bạn thân đang đột nhập vào trường ăn cắp đề thi.

Trong lúc người bạn thân Trình Trục Tư hoạt động năng suất cậu lại trốn ở một gốc để ngủ. Nhưng tình huống vừa rồi thì không đúng với ngủ cho lắm, cậu cảm nhận được cái cổ đau rát của mình vẫn còn dư âm.

“Chúng ta.” Giọng nói cậu phát ra gần như không thể nghe thấy.

“Làm sao?” Trình Trục Tư vểnh tay lên hỏi “Tôi không nghe thấy, mặc dù phải điều chỉnh âm lượng nhưng cậu chỉ biểu thị bằng khẩu hình miệng làm sao tôi biết?”

Lưu Hiên thở ra một hơi kéo người rời khỏi văn phòng trường, cài ổ khóa lại như ban đầu.

“Cậu làm sao vậy?” Trình Trục Tư khó hiểu nói tiếp “Chúng ta không vượt qua kỳ thi này sẽ bị đuổi khỏi trường đó.”

Cậu rút định thoại từ trong túi quần ra, nhanh chóng nhập dòng chữ: “Yên tâm, tôi gánh cậu.”

Trình Trục Tư lấy tay đè chặt miệng, bật cười đến hai cái vai run run, bọn họ đội sổ là chuyện không ai là không biết, vang danh thiên hạ chiến tích ngời ngời. Nếu không phải hành động lén lút sợ rằng đã giọng cười đã tràn ngập khuôn viên trường.

“Nhà tôi giàu, không chết được.” Lưu Hiên tiếp tục đưa cái điện thoại đến trước mặt người bạn thân.

Người bên cạnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Người anh trai không cùng huyết thống có cứu cậu thật không vậy? Nếu có từ đầu chúng ta đã không có mặt ở đây rồi.”

Hot

Comments

tiểu Anh BMH

tiểu Anh BMH

thậc là đánh giá

2024-03-29

1

Yeo Tae Ju

Yeo Tae Ju

lông chim thì seo

2024-03-12

2

♚Herღgir❦

♚Herღgir❦

hừmmm

2024-03-08

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2 Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3 Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4 Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5 Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6 Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7 Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8 Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9 Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10 Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11 Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12 Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13 Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14 Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15 Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16 Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17 Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18 Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19 Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20 Chương 20: Không có chỗ dựa
21 Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22 Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23 Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24 Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25 Chương 25: Nóng!
26 Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27 Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28 Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29 Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30 Chương 30: Đề nghị cho vay
31 Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32 Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33 Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34 Chương 34: Ra mắt gia đình
35 Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36 Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37 Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38 Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39 Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40 Chương 40: Ai sai ai đúng
41 Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42 Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43 Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44 Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45 Chương 45: Nếm được mật ngọt
46 Chương 46: Buổi họp báo
47 Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48 Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49 Chương 49: Ước mơ của tôi
50 Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51 Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52 Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53 Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54 Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55 Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56 Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57 Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58 Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59 Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60 Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61 Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62 Chương 62: Có chút lo lắng
63 Chương 63: Đối tượng kết hôn
64 Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65 Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66 Chương 66: Thời gian đếm ngược
67 Chương 67: Tẩu thoát
68 Chương 68: Bắt được rồi
69 Chương 69: Là cậu sai trước
70 Chương 70: Rước về
71 Chương 71: Người đến gây sự
72 Chương 72: Rung động
73 Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74 Chương 74: Tôi tự biết
75 Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76 Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77 Chương 77: Vẫn còn non
78 Chương 78: Là ai ghen?
79 Chương 79: Nhặt được vàng
80 Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81 Chương 81: Tập kích
82 Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83 Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84 Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85 Chương 85: Hôn lễ
86 Chương 86: End
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2
Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3
Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4
Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5
Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6
Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7
Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8
Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9
Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10
Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11
Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12
Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13
Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14
Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15
Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16
Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17
Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18
Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19
Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20
Chương 20: Không có chỗ dựa
21
Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22
Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23
Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24
Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25
Chương 25: Nóng!
26
Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27
Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28
Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29
Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30
Chương 30: Đề nghị cho vay
31
Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32
Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33
Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34
Chương 34: Ra mắt gia đình
35
Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36
Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37
Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38
Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39
Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40
Chương 40: Ai sai ai đúng
41
Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42
Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43
Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44
Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45
Chương 45: Nếm được mật ngọt
46
Chương 46: Buổi họp báo
47
Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48
Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49
Chương 49: Ước mơ của tôi
50
Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51
Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52
Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53
Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54
Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55
Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56
Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57
Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58
Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59
Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60
Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61
Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62
Chương 62: Có chút lo lắng
63
Chương 63: Đối tượng kết hôn
64
Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65
Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66
Chương 66: Thời gian đếm ngược
67
Chương 67: Tẩu thoát
68
Chương 68: Bắt được rồi
69
Chương 69: Là cậu sai trước
70
Chương 70: Rước về
71
Chương 71: Người đến gây sự
72
Chương 72: Rung động
73
Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74
Chương 74: Tôi tự biết
75
Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76
Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77
Chương 77: Vẫn còn non
78
Chương 78: Là ai ghen?
79
Chương 79: Nhặt được vàng
80
Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81
Chương 81: Tập kích
82
Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83
Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84
Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85
Chương 85: Hôn lễ
86
Chương 86: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play