Chương 7: Anh trai tức giận rồi

Cậu dừng ý định săm soi cơ thể của người khác, nhắm chuẩn bị trí bàn làm việc của hắn mà ngồi xuống.

Lưu Hiên trước đây chưa từng vào phòng Giai Thiệu Điền, không gian này là lần đầu tiên cậu thấy. Chiếc giường ngủ với ga giường tối màu được sắp xếp gọn gàng, bàn làm việc ngoài cái laptop và chiếc điện thoại của cậu thì còn có một chậu xương rồng bé bé.

Trong phòng còn có một lối đi đang sáng đèn, hắn vào trong đó rồi trở ra với bộ trang phục trên tay, không nhầm thì dẫn đến phòng trưng bày, trang phục, phụ kiện từ đầu đến chân đều đặt ở không gian đó.

Cậu mở điện thoại tìm vài video bài giảng ôn lại kiến thức, âm lượng phát ra từ điện thoại đạt đến mức tối đa. Lưu Hiên một khi đã cắm mặt vào bài vở ít khi bận tâm đến không gian xung quanh.

Giai Thiệu Điền bước ra từ phòng vệ sinh, khoác lên mình áo choàng ngủ đen, mái tóc không vuốt keo trẻ ra được vài tuổi, cơ ngực còn lộ hơn lúc nãy. Hắn biết cậu để ý đến thứ này, muốn xem Lưu Hiên muốn dở trò gì.

Đôi chân dài miên man không lấy một cộng lông, hắn di chuyển vài bước lấy máy sấy tóc muốn thu hút sự chú ý từ cậu, nào ngờ bị ngó lơ triệt để.

Hắn thật sự không tin cậu sẽ chăm chỉ học, lại nói Lưu Hiên trước đây không gắn với hai chữ học hành, chắc chắn những thứ đang diễn ra là giả.

Máy tóc đã khô rồi, cậu vẫn còn đang học, hắn vắt chéo chân ngồi trên giường đôi mắt chăm chú quan sát con người đang dựng thẳng lưng phấn đấu trong kỳ thi.

Giai Thiệu Điền như có như không mà nói: “Thật nực cười.”

Những lời khiêu khích này cũng vô ích nó không đủ để lọt vào tai cậu. Giai Thiệu Điền bị ngó lơ càng thêm thích thú, nếu cậu là Lưu Hiên thì chắc chắn gân cổ lên đối chất rồi, thậm chí còn chẳng biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, giống như một con chó không được nuôi dưỡng tốt.

Giai Thiệu Điền bắt đầu thấy khó chịu với giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại, phiền đến mức không thể đọc sách.

Hắn cáu gắt: “Vặn nhỏ âm lượng.”

Đáp lại là cái lắc đầu vô cùng ngoan cường.

Giai Thiệu Điền bước xuống giường gương mặt đằng đằng sát khí, chộp lấy cái điện thoại của cậu đưa lên cao rồi đập mạnh xuống sàn nhà.

“Đền đi!” Hai chữ viết vừa to vừa rõ được cậu trang trí thuận mắt như chuẩn bị từ trước.

“Tôi đã cảnh báo, do cậu mà thôi.” Giai Thiệu Điền dửng dưng đáp trả.

“Biết trước tôi sẽ làm phiền vậy anh còn lấy điện thoại tôi làm gì?” Một dòng chữ viết gọn gàng được chuẩn bị từ trước nằm ở trang vở tiếp theo, kèm theo mấy cái hình vẽ dễ thương thể hiện sự tức giận của cậu nằm chung quanh.

Thật ra cậu không tức giận ngược lại còn điểm tĩnh, đều có sự chuẩn bị kỹ càng.

“Cút về phòng.” Hắn quát lớn.

Lưu Hiên ôn bài đủ rồi chẳng tha thiết gì nữa, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng cùng với đống sách vở. Ngoài mặt tĩnh lặng, về đến phòng đôi chân của cậu đã mềm nhũn, cứ sợ ở lại thêm một giây hắn sẽ ngoạm luôn cái đầu nhỏ.

Mặc dù ngày hôm nay cậu không dùng bữa chiều nhưng lại ngủ cực kỳ ngon, lý do là gì đã quá rõ ràng.

Ngày hôm sau cái bụng đánh trống đùng đùng, cậu rời khỏi nhà sớm hơn mọi khi. Bắt chuyến xe buýt đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi, đúng là duyên số lại gặp Dạ Vu Ngôn, lần này hắn ta cũng kinh ngạc không ít.

Mặc dù Dạ Vu Ngôn không nắm chắc mấy phần, nhưng hai người bọn họ là chiến thần đi trễ, có lúc trèo tường bị bắt cùng nhau, có lúc chạy đua với tốc độ đóng cổng của bảo vệ.

“Cậu làm xuyên đêm luôn sao? Hôm nay thi mà?” Dòng chữ được viết vội vào tập đưa đến trước mặt hắn ta.

Dạ Vu Ngôn lịch sự đáp: “Không đúng, năm giờ chiều tôi đã tan làm, một giờ sáng thì tiếp tục.”

“Đến bao giờ?”

Hắn ta liếc nhìn quyển vở rồi đáp: “Sáu giờ.”

Bảy giờ đã vào thi, một tiếng để quay về nhà chuẩn bị sao?

Nếu như kiếp trước cậu chọn cách sống tiếp có lẽ phải làm quần quật giống như vậy, hoặc có thể hơn. Hít sâu một hơi Lưu Hiên không có can đảm để nghĩ tiếp, cậu cảm thấy mệt mỏi thay cho Dạ Vu Ngôn.

Vậy mà thân chủ giống như một tên ngốc cứ thích gây hấn với người ta.

Lưu Hiên thanh toán xong rồi rời đi, cơm nấm trong cửa hàng tiện lợi không ngon, vớt vát tâm trạng bằng loại sữa mà bản thân yêu thích, đến trường dự tính tiếp tục ăn bánh ngọt.

Cậu cực kỳ thích bánh ngọt mềm mềm.

“Hiên Hiên!”

Cái chất giọng này thì chính xác rồi cách gọi thì không đúng lắm, xoay đầu cậu nhìn thấy Trình Trục Tư hốt hoảng bước ra từ chiếc xe hộp.

Với giọng điệu nôn nóng, cậu ta đặt câu hỏi liên tục: “Hôm qua hẹn nhau sao lại không đến? Tôi liên lạc với cậu không được đã xảy ra chuyện gì sao?”

Có sao? Lúc mở điện thoại lên cậu không hề thấy tin nhắn đến, chẳng hề có một cuộc gọi nhỡ nào?

Giai Thiệu Điền lại đi làm ba cái trò này? Hắn xóa hết thông báo làm cậu không hề hay biết gì cả.

Hot

Comments

Du Du K 🐢

Du Du K 🐢

cho tui hỏi anh zai này phải nam8 ko, hỏi trc đê chuẩn bị tâm lý :;)))

2024-03-07

3

ttpt• Hynnie

ttpt• Hynnie

mới đọc mấy chap đầu đã mê mất rồi

2023-12-16

7

ghibil🎞

ghibil🎞

nết cha này lạ ghê=))

2024-03-09

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2 Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3 Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4 Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5 Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6 Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7 Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8 Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9 Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10 Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11 Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12 Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13 Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14 Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15 Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16 Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17 Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18 Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19 Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20 Chương 20: Không có chỗ dựa
21 Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22 Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23 Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24 Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25 Chương 25: Nóng!
26 Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27 Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28 Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29 Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30 Chương 30: Đề nghị cho vay
31 Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32 Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33 Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34 Chương 34: Ra mắt gia đình
35 Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36 Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37 Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38 Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39 Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40 Chương 40: Ai sai ai đúng
41 Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42 Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43 Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44 Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45 Chương 45: Nếm được mật ngọt
46 Chương 46: Buổi họp báo
47 Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48 Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49 Chương 49: Ước mơ của tôi
50 Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51 Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52 Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53 Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54 Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55 Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56 Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57 Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58 Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59 Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60 Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61 Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62 Chương 62: Có chút lo lắng
63 Chương 63: Đối tượng kết hôn
64 Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65 Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66 Chương 66: Thời gian đếm ngược
67 Chương 67: Tẩu thoát
68 Chương 68: Bắt được rồi
69 Chương 69: Là cậu sai trước
70 Chương 70: Rước về
71 Chương 71: Người đến gây sự
72 Chương 72: Rung động
73 Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74 Chương 74: Tôi tự biết
75 Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76 Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77 Chương 77: Vẫn còn non
78 Chương 78: Là ai ghen?
79 Chương 79: Nhặt được vàng
80 Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81 Chương 81: Tập kích
82 Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83 Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84 Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85 Chương 85: Hôn lễ
86 Chương 86: End
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công
2
Chương 2: Vì sao lại thích làm một tên mù?
3
Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi
4
Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh
5
Chương 5: Muốn kết thân với học bá
6
Chương 6: Kéo gần khoảng cách
7
Chương 7: Anh trai tức giận rồi
8
Chương 8: Học bá không tin tưởng tôi
9
Chương 9: Học bá thật rộng lượng
10
Chương 10: Anh trai lại nghĩ xấu về tôi
11
Chương 11: Xảy ra chiến tranh lạnh
12
Chương 12: Anh trai mới là người kỳ lạ
13
Chương 13: Ăn trước rồi tính sao
14
Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan
15
Chương 15: Lưu Hiên muốn tôi đối tốt với cậu
16
Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy
17
Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi
18
Chương 18: Tin đồn thất thiệt
19
Chương 19: Học bá bị đánh ngay trước mặt tôi
20
Chương 20: Không có chỗ dựa
21
Chương 21: Anh trai kiểm soát quá chặt
22
Chương 22: Đến công ty cùng anh trai
23
Chương 23: Anh trai của tôi thật lắm chuyện
24
Chương 24: Anh trai bị bệnh rồi
25
Chương 25: Nóng!
26
Chương 26: Cậu đừng chạm vào đó
27
Chương 27: Thoát kiếp làm tên câm
28
Chương 28: Nhắm vào sai đối tượng
29
Chương 29: Của tôi cũng không có nhỏ đâu
30
Chương 30: Đề nghị cho vay
31
Chương 31: Anh trai cứ như thế mà bỏ qua?
32
Chương 32: Từ lúc xuyên không đến giờ, tôi mang vận rủi
33
Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
34
Chương 34: Ra mắt gia đình
35
Chương 35: Anh trai mắng tôi phiền
36
Chương 36: Anh trai cực khổ rồi, tôi quên nói cảm ơn
37
Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
38
Chương 38: Mọi người đã đọc đoạn trích này chưa?
39
Chương 39: Thân chủ mắc nợ, vậy thì tôi sẽ trả
40
Chương 40: Ai sai ai đúng
41
Chương 41: Anh trai định lừa gạt ai?
42
Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
43
Chương 43: Anh trai đến nhanh hơn tôi nghĩ
44
Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
45
Chương 45: Nếm được mật ngọt
46
Chương 46: Buổi họp báo
47
Chương 47: Trình Trục Tư với học bá thân nhau rồi
48
Chương 48: Anh trai đừng làm khó người ta
49
Chương 49: Ước mơ của tôi
50
Chương 50: Tôi lo quá, sẽ không chết người chứ
51
Chương 51: Căn nhà nhỏ ấm cúng
52
Chương 52: Trình Trục Tư thật sự không nhỏ
53
Chương 53: Anh trai muốn làm chuyện người lớn với trợ lý
54
Chương 54: Anh trai hở chút là bệnh
55
Chương 55: Cậu ấy thật dễ bị lừa
56
Chương 56: Anh trai học thói xấu rồi
57
Chương 57: Cậu ấy thật lấp lánh
58
Chương 58: Anh trai có thể nói sớm một chút không?
59
Chương 59: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
60
Chương 60: Ờ thì có sợ đó
61
Chương 61: Ngại quá, anh trai hơi khó tính
62
Chương 62: Có chút lo lắng
63
Chương 63: Đối tượng kết hôn
64
Chương 64: Bất ngờ nằm ở đằng sau
65
Chương 65: Đang yên ổn sau lại khóc?
66
Chương 66: Thời gian đếm ngược
67
Chương 67: Tẩu thoát
68
Chương 68: Bắt được rồi
69
Chương 69: Là cậu sai trước
70
Chương 70: Rước về
71
Chương 71: Người đến gây sự
72
Chương 72: Rung động
73
Chương 73: Đừng quên quan hệ của chúng ta
74
Chương 74: Tôi tự biết
75
Chương 75: Nói thích rồi, thừa nhận rồi
76
Chương 76: Đối đầu với họ hàng
77
Chương 77: Vẫn còn non
78
Chương 78: Là ai ghen?
79
Chương 79: Nhặt được vàng
80
Chương 80: Hắn đến xem cậu diễn
81
Chương 81: Tập kích
82
Chương 82: Lưu Hiên chạy thoát
83
Chương 83: Trốn tìm thế là đủ rồi
84
Chương 84: Cậu thật sự đã đi
85
Chương 85: Hôn lễ
86
Chương 86: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play