Chương 5: Bắt cô hôn người khác.

Bác Giang sống lâu ở nhà họ Duật còn không biết hoàn cảnh của Sanh Tiêu sao?

Chẳng qua là cô đang chịu đựng mà thôi. Vì ai có thể “kiên trì” để người khác ép buộc sống theo ý của họ?

Bác Giang nghe câu hỏi của Duật Tôn, trong lòng rất khó chịu. Tự trọng mà hắn nói, Sanh Tiêu có muốn, Duật phu nhân sẽ không cho.

Hiểu cho cô, ông tìm cách phân tán sự chú ý của hắn.

“Duật thiếu, sắp đến nơi rồi ạ. Tôi tăng ga đây. Ngài ngồi vững vào!”

Không thấy Duật Tôn trả lời. Thông qua gương chiếu hậu, ánh mắt hắn khinh rẻ ném hết lên người cô.

Xe tăng tốc đến nhà hàng 5 sao sang trọng. Chỉ cần nhìn biển số xe, nhân viên đã xếp thành 2 hàng nghênh đón.

Duật Tôn tiêu sái bước xuống. Hắn như hào quang không ngừng tỏa sáng.

Phục vụ cung kính dẫn hắn vào bên trong hội trường. Hội trường rộng trang trí bằng hoa tươi. Mỗi loài hoa đều là hoa nhập khẩu. Một bông thôi bằng thu nhập cả ngày của người thường.

Không những vậy, thức ăn phải do đầu bếp đạt giải thưởng danh giá đích thân chế biến.

Đã mang trong người dòng máu nhà họ Duật nhất định phải hơn người.

Sanh Tiêu dù là con nuôi như họ tên cô vẫn giữ nguyên. Điều này cho thấy, người như Sanh Tiêu mãi mãi không xứng mang họ Duật.

Đây không phải là lần đầu cô đến nơi sang trọng thế này. Dù gì Trương Huyền thường dẫn cô theo bà ấy. Những lúc như vậy, cô rất áp lực. Chỉ một câu nói sai có thể khiến cô bị đánh nhừ tử cả buổi tối.

Trước khi đi, Trương Huyền có dặn kỹ. Sanh Tiêu sống chết gì cũng phải làm cho tốt. Diễn cho tròn vai.

Cô biết thân phận mình nên đi sau Duật Tôn. Hắn vừa đẩy cửa hội trường bước vào, ánh đèn trên sân khấu hướng thẳng vào hắn. Thảm đỏ cuộn tròn trải dài theo từng bước đi của Duật Tôn. Lúc hắn bước lên sân khấu, người dẫn chương trình bảo mọi người nâng ly chúc mừng. Tiểu thư con nhà quyền quý đều muốn đến kết thân. Hết người này đến người khác muốn mời rượu hắn. Cứ thế Sanh Tiêu bị đám người đẩy ra chẳng khác gì vật bỏ đi.

Sanh Tiêu bị đẩy ngã ra phía sau. Khuỷu tay do va chạm mà sưng lên. Nhưng cô làm gì quan tâm chứ?

Sanh Tiêu len qua đám người đứng bên cạnh Duật Tôn. Chỉ cần rượu đến tay hắn, Sanh Tiêu lập tức giành lấy. Cứ thế cô xem rượu như nước lã mà uống.

Hành động này khiến bạn học cũ của Duật Tôn phải trêu chọc:

“Duật Tôn, từ lúc nào mà cậu phải nhờ con gái uống thay vậy? Không thất mất mặt sao?”

“Quả thật rất mất mặt!”, Duật Tôn cười lạnh. Ánh mắt hắn trở nên âm u, lạnh lẽo, con ngươi hẹp dài mang theo một vẻ u tối tựa như vực sâu không đáy.

“Còn không mau cút?”

Sanh Tiêu run rẩy, cô vẫn cố gắng nuốt nước bọt trả lời:

“Xin lỗi! Mẹ có dặn em trông chừng anh.”

Duật Tôn bị bạn của hắn cười vào mặt.

“Duật Tôn năm nay cậu bao nhiêu tuổi mà còn cần mẹ quản? Cần người trông chừng?”

Chỉ thấy hắn nhếch mép:

“Lời nói ra không cần nghĩ đến hậu quả sao?”

Sanh Tiêu cứng đờ.

Duật Tôn đưa bàn tay thon dài của hắn lên vỗ nhẹ má của Sanh Tiêu:

“Nếu đã nghe lời như vậy…”

Hắn đẩy cô về phía bạn hắn:

“... thì mau hôn cậu ta đi!”

Sanh Tiêu nuốt nước bọt. Đúng thật vừa rồi vì gấp nên cô không kịp nghĩ.

Cô thật sự chọc giận anh trai ác ma của mình rồi.

“Tôi…”

Bạn của Duật Tôn kéo cô vào lòng hắn. Cố tình kề sát tai cô mà trêu ghẹo:

“Tôi cũng muốn thử, mùi vị của cô thế nào?”

Từng tất tế bào trong người cô không ngừng phản kháng. Nhưng cơ thể lại không nghe lời. Đôi chân cứ như bị đeo gông. Cả người mất hết sức lực.

“Tránh… xa… tôi…”

Sánh Tiêu chỉ có thể dùng ánh mắt để cầu cứu Duật Tôn. Đổi lại hắn chỉ đứng yên, ánh mắt khinh bạc vẻ yếu đuối nhu nhược này.

Ngay lúc này, Sanh Tiêu mất hết hy vọng. Rốt cuộc cô chỉ là vật trêu đùa cho đám nhà giàu bọn họ.

Trong tiếng cười của người xung quanh, Sanh Tiêu chỉ biết cúi đầu, nước mắt liên tục trào ra.

Tên đàn ông thấy Sanh Tiêu chịu trận. Hắn dùng tay giữ cằm cô lại chuẩn bị hôn. Chỉ còn vài centimet nữa thôi là chạm vào môi cô, Duật Tôn nhanh hơn một bước đá hắn ngã bay ra sau. Lực mạnh đến mức làm hắn thống khổ kêu lên:

“Duật Tôn cậu làm gì đó? Chẳng phải bảo tôi hôn cô ta sao?”

Vẻ u ám trong ánh mắt của Duật thiếu càng làm cho người đối diện khiếp sợ. Hắn bước một bước, bàn tay vỗ nhẹ nhàng lên má của người đàn ông, tuy khẽ khàng nhưng thanh âm bật ra vọng vào tai làm người đàn ông không rét mà run.

“Mày biết cô ta là ai không?”

Người đàn ông lắc đầu.

“Là em gái nuôi của tao. Mày làm việc không có suy nghĩ sao? Đầu đầu lợn.”

Người của Duật gia là vậy. Có thể tùy ý mắng chửi người khác. Người đàn ông không mắng trả thay vào đó, hắn đập đầu xuống xin lỗi:

“Duật thiếu tha mạng!”

Duật Tôn cười khẩy. Vung tay tát mạnh người đàn ông một cái khiến hắn bật máu. Hai chữ thốt ra từ miệng:

“Mất hứng!”

Người đàn ông biết mình thoát chết. Hắn chạy khỏi tầm mắt của Duật Tôn. Hôm nay như vậy chỉ có thể tự mình nhận xui xẻo.

Duật Tôn phủi tay xoay người rời đi. Hắn đi một lúc thấy không có Sanh Tiêu theo sau, tâm trạng xuống dốc hơn nữa. Âm lạnh bật lên:

“Còn không đi?”

Sanh Tiêu ý thức được hắn đang gọi mình. Cô cắm đầu chạy theo hắn.

Cứ như vậy, một trước, một sau.  Ra đến khuôn viên của khách sạn, hắn dừng lại, cô cũng dừng lại. Cậy có ưu thế về chiều cao, hắn liếc nhìn xuống gương mặt của Sanh Tiêu. Bây giờ mới có dịp nhìn kỹ, lông mày thanh mảnh, đôi mắt to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, xuống dưới nữa là dáng người hấp dẫn, ngực đầy đặn. Đúng hình mẫu mà hắn thích. Trái ngược với vẻ ngoài hoàn mỹ đó, tính cách nhu nhược, yếu đuối. Thậm chí là có phần thấp hèn, người như cô có cho hắn cũng không thèm.

Duật Tôn không đánh phụ nữ. Hắn chỉ muốn cô tỉnh ngộ ra thôi. Chân dài tung cước đá mạnh Sanh “Cô thích bị người khác làm nhục thế sao?”

Sanh Tiêu ngã ra đất. Bàn tay mơ hồ bị chảy máu. Vết thương cũ còn chưa kịp khô. Vết thương mới lại xuất hiện. Rốt cuộc sự chịu đựng của cô là sai sao?

Duật Tôn ngồi xuống, hắn bóp cái cằm nhỏ xinh đẹp đó:

“Nếu đã không có tự trọng. Không có chính kiến. Thì vĩnh viễn chỉ để người khác chà đạp có biết không?”

Sanh Tiêu gật đầu. Hắn còn tưởng hắn đã khiến cô hiểu nhưng cô lại đi ngược với suy nghĩ của hắn:

“Nhưng mà… mẹ đã dặn.”

Tức giận trong lòng sôi sục, Duật Tôn đẩy mạnh người con gái trước mắt.

“Mẹ kiếp! Mở miệng ra suốt ngày cứ mẹ mẹ? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Nếu cô đã thích  lời như vậy thì từ nay về sau phải nghe lời tôi. Còn nữa, cô nhớ cho kỹ, cô từ nay sẽ là món đồ chơi của tôi. Mặc sức bị tôi giày vò chà đạp.”

“Nghe rõ chưa?”

Duật Tôn chỉ cần người con gái trước mặt biết phản kháng, hắn sẽ tha cho cô. Nhưng hắn sai rồi, người mà mẹ hắn dạy dỗ chỉ có thể chấp nhận.

“Dạ… Anh trai…”

Hết nói, Duật Tôn tung chân đá cô lần nữa.

“Ai là anh trai của cô. Cô căn bản không xứng!”

Hắn nói xong tức giận rời đi.

Đáy mắt của Sanh Tiêu chợt cuộn trào, cô khẽ cắn môi. Rốt cuộc đã làm gì chọc giận hắn. Hắn vẫn giữ thái độ hung dữ với cô:

“Còn ngồi lì ở đó? Hay cần tôi bế cô đi?”

Nhịn đau, Sanh Tiêu ngồi dậy theo sau hắn.

Bầu trời tối đen, giá lạnh xâm chiếm. Thời tiết bên ngoài giống như tương lai của Sanh Tiêu vậy. Mờ mịt và tâm tối.

Hot

Comments

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

Rùi tui ghim thù anh thay cô gái nhỏ, sau này tui xem anh tự vả miệng nhá. Mong manh yếu đuối nhưng sức sống mãnh liệt đấy

2025-03-05

0

béheo123

béheo123

sao đọc thấy bạo lực quá, nghĩ sao đá quài

2025-02-27

1

Linh Tran

Linh Tran

/Facepalm/

2025-02-12

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Con muốn sống vì mình
2 Chương 2: Anh trai trở về
3 Chương 3: Khinh thường
4 Chương 4: Dày vò
5 Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6 Chương 6: Trừng Phạt
7 Chương 7: Bị bắt tại trận
8 Chương 8: Đợi chờ
9 Chương 9: Xin lỗi đi
10 Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11 Chương 11: Muốn hôn?
12 Chương 12: Hôn
13 Chương 13: Thấy chết không cứu
14 Chương 14: Xem mắt
15 Chương 15: Đi leo núi
16 Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17 Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18 Chương 18: Đánh người
19 Chương 19: Hứa hẹn
20 Chương 20: Phá lễ đính hôn
21 Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22 Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23 Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24 Chương 24: Dự tiệc
25 Chương 25: Trúng độc
26 Chương 26: Giải độc
27 Chương 27: Chỉ là giúp cô
28 Chương 28: Phải nghe theo
29 Chương 29: Tìm người tính sổ
30 Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31 Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32 Chương 32: Thoả hiệp
33 Chương 33: Ác mộng quấn thân
34 Chương 34: Sói già và nai vàng
35 Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36 Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37 Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38 Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39 Chương 39: Đau lòng nhận ra
40 Chương 40: Rời khỏi
41 Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42 Chương 42: Phát hiện muộn màng
43 Chương 43: Bắt cóc
44 Chương 44: Gặp lại
45 Chương 45: Có biến
46 Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47 Chương 47: Vui mừng của hắn
48 Chương 48: Thoả thuận của hai người
49 Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50 Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51 Chương 51: Chạy trốn bất thành
52 Chương 52: Mất trí
53 Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54 Chương 54: Để hắn bù đắp
55 Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56 Chương 56: Nhận ra yêu em
57 Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58 Chương 58: Cuồng yêu em
59 Chương 59: Xin em
60 Chương 60: Kế hoạch của hắn
61 Chương 61: Chiếm hữu
62 Chương 62: Tình nồng
63 Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64 Chương 64: Cầu hôn
65 Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66 Chương 66: Hai đường thẳng song song
67 Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68 Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69 Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70 Chương 70: Cha con đồng lòng
71 Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72 Chương 72: Gặp lại mẹ
73 Chương 73: Một cú sốc
74 Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75 Chương 75: Viên mãn
76 Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77 Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78 Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79 Chương 80: Hôn lễ.
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1: Con muốn sống vì mình
2
Chương 2: Anh trai trở về
3
Chương 3: Khinh thường
4
Chương 4: Dày vò
5
Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6
Chương 6: Trừng Phạt
7
Chương 7: Bị bắt tại trận
8
Chương 8: Đợi chờ
9
Chương 9: Xin lỗi đi
10
Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11
Chương 11: Muốn hôn?
12
Chương 12: Hôn
13
Chương 13: Thấy chết không cứu
14
Chương 14: Xem mắt
15
Chương 15: Đi leo núi
16
Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17
Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18
Chương 18: Đánh người
19
Chương 19: Hứa hẹn
20
Chương 20: Phá lễ đính hôn
21
Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22
Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23
Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24
Chương 24: Dự tiệc
25
Chương 25: Trúng độc
26
Chương 26: Giải độc
27
Chương 27: Chỉ là giúp cô
28
Chương 28: Phải nghe theo
29
Chương 29: Tìm người tính sổ
30
Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31
Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32
Chương 32: Thoả hiệp
33
Chương 33: Ác mộng quấn thân
34
Chương 34: Sói già và nai vàng
35
Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36
Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37
Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38
Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39
Chương 39: Đau lòng nhận ra
40
Chương 40: Rời khỏi
41
Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42
Chương 42: Phát hiện muộn màng
43
Chương 43: Bắt cóc
44
Chương 44: Gặp lại
45
Chương 45: Có biến
46
Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47
Chương 47: Vui mừng của hắn
48
Chương 48: Thoả thuận của hai người
49
Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50
Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51
Chương 51: Chạy trốn bất thành
52
Chương 52: Mất trí
53
Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54
Chương 54: Để hắn bù đắp
55
Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56
Chương 56: Nhận ra yêu em
57
Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58
Chương 58: Cuồng yêu em
59
Chương 59: Xin em
60
Chương 60: Kế hoạch của hắn
61
Chương 61: Chiếm hữu
62
Chương 62: Tình nồng
63
Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64
Chương 64: Cầu hôn
65
Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66
Chương 66: Hai đường thẳng song song
67
Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68
Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69
Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70
Chương 70: Cha con đồng lòng
71
Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72
Chương 72: Gặp lại mẹ
73
Chương 73: Một cú sốc
74
Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75
Chương 75: Viên mãn
76
Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77
Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78
Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79
Chương 80: Hôn lễ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play