Chương 7: Bị bắt tại trận

Duật Tôn đang đi lên lầu 2 thì nghe tiếng của Trương Huyền la hét. Bà tay chỉ tay vào đầu của Sanh Tiêu:

“Tại sao có chút chuyện mà con làm không xong? Con xem anh con giận đến thế kia kìa.”

“Mẹ… Con xin lỗi!”

Hắn nghe đến đây thì dừng bước. Giọng hắn nhàn nhạt gọi:

“Mẹ?”

“Tôn Tôn sao thế con?”

“Mẹ ngoài dạy được cô ta nói xin lỗi. Còn dạy được cái gì khác không?”

Trương Huyền nghe lời chính miệng con trai bà nói. Hệt như bị dội nước lạnh vào mặt. Cục tức này quả nhiên nuốt không trôi. Bà ta hét lên:

“Người đâu. Mang roi ra đây!”

Người hầu run rẩy đứng yên tại chỗ. Bọn họ biết nếu Trương Huyền mà đánh, ít nhiều vết thương sẽ lở loét khó coi.

Quản gia quỳ xuống xin cho Sanh Tiêu:

“Phu nhân, người tha cho tiểu thư đi. Tiểu thư chưa quen nên chưa hiểu ý của Duật thiếu!”

Sanh Tiêu quỳ trước mặt Trương Huyền, đôi bàn tay nhỏ níu lấy ống quần của bà ta.

“Mẹ. Con biết lỗi rồi. Mẹ tha cho con. Con từ nay sẽ cố gắng hơn nữa.”

“Phải đó phu nhân, người tha cho tiểu thư lần này đi!”

Sắc mặt Trương Huyền khó coi. Mắng chửi:

“Các người làm phản rồi! Mang roi ra đây!”

“Xin phu nhân tha…”

Còn chưa nói hết câu, Trương Huyền hất tay:

“Còn không mang roi lên. Các người cút khỏi đây đi.”

Người hầu bất đắc dĩ chỉ có thể mang roi lên cho Trương Huyền.

Từng cái quất mạnh quất vào da thịt mỏng manh của cô gái nhỏ. Sanh Tiêu chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Đánh hả giận rồi, Trương Huyền ném roi mây xuống trước mặt cô:

“Quỳ mà ngẫm nghĩ lại tội lỗi của chính mình đi!” Sanh Tiêu quỳ nhưng cô không hiểu mình có tội gì?

Sanh Tiêu nhận ra rằng từ giờ phút này cánh cổng địa ngục đã mở chỉ chờ cô nhảy vào.

Mắt Sanh Tiêu khép lại, cả người ngã xuống ngất đi.

Ngất thì ngất, chẳng ai trong cái căn nhà rộng lớn này mang cô về phòng. Cứ thế mặc kệ giá rét bao phủ, Sanh Tiêu nằm ở đó cho đến sáng.

Quản gia thức dậy sớm nhất trong nhà nhưng bà cứ nghĩ cô đang ngủ gật. Hôm qua bà chủ tức giận như vậy, giúp đỡ cô chẳng khác nào công khai chọc tức bà chủ.

Quản gia lắc đầu ra hiệu cho người hầu ở trong nhà mặc kệ. Dù gì phía sau bọn họ còn cả một gia đình mấy miệng ăn nương theo.

Sanh Tiêu nghe tiếng động từ phòng bếp, cô mơ hồ mở mắt, cả người mềm nhũn đi không nổi, đầu đau như búa bổ cũng ráng ngồi dậy.

Từ trên lầu truyền xuống tiếng nói đầy châm chọc của Duật Tôn:

“Cô còn chưa chết? Tốt lắm. Mau thay quần áo ra ngoài theo tôi. Còn nữa, tôi không có thời gian mà chờ cô đâu nhé!”

Sanh Tiêu nhịn đau lên phòng thay quần áo rồi xuống lầu. Còn chưa kịp ăn sáng đã bị Duật Tôn lôi đi theo hắn.

Sắc mặt Sanh Tiêu tái xanh. Có dùng cả lớp phấn dày cũng không thể che đi sự tiều tuỵ của nó.

Duật Tôn từ đầu đến cuối không nhìn cô. Chỉ đưa cô đến quảng trường đông đúc rồi ném cô ở đó.

“Tôi bảo mẹ rằng đưa cô đi mua sắm. Ngoan ngoãn ngồi ở đó cho tôi. Xong việc tôi sẽ đến đón cô. Mẹ có gọi cứ nói cô ở cùng tôi là được. Nghe rõ chưa?”

Sanh Tiêu gật đầu, chưa kịp hỏi mấy giờ hắn sẽ về thì hắn đã đạp ga rời khỏi. Trong chốc lát, chiếc xe thành dấu chấm nhỏ mất hút trên đường.

Duật Tôn không đi đâu cả, hắn chỉ ghé khách sạn ở gần trung tâm thương mại. Hắn vào trong phòng được đặt trước. Còn chưa kịp ấn chuông, người bên trong đã mở cửa ra ôm cổ hắn.

“Duật thiếu, anh đến muộn vậy?”

“Muộn sao?”

Người đàn ông vào bên trong phòng, hắn nhàn nhạt ngồi xuống sofa. Người hơi tựa. Một tay tháo chiếc đồng hồ đắt tiền tùy ý ném lên bàn. Giọng có chút chiều chuộng:

“Mới sáng đã đến đây tìm em. Em còn muốn gì nữa?”

Người phụ nữ như sợi dây leo chỉ trong phút chốc đã ngồi lên người. Tay cô ta tháo cà vạt xuống cho Duật Tôn:

“Tôn, anh có biết người ta nhớ anh lắm không?”

Bàn tay thuần thục cởi từng chiếc cúc áo của người đàn ông. Cơ bắp rắn chắc theo chiếc áo rơi xuống mà lộ ra.

Người phụ nữ chầm chậm đặt môi của mình hôn lên từng tấc da thịt rắn rỏi của người đàn ông. Cô ta khẽ khàng gọi tên hắn: “Tôn…”

Cô ta vòng tay qua ôm lấy eo của hắn, cả người như không còn sức lực mà dựa vào:

“Chuyện của chúng ta, anh đã nói cho mẹ nghe?”

“Mẹ" mà cô ta gọi chính là Trương Huyền. Duật Tôn nghe cô nhắc đến mẹ, buồn bực trong lòng dâng lên. Hắn đẩy cô sang một bên, giọng chán ghét:

“Em biết mẹ tôi không cho chúng ta quen nhau mà? Bây giờ còn hỏi?”

“Anh còn bắt em đợi đến bao giờ?”

Hắn còn định mở miệng nói tiếp đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn. Cánh cửa đổ sập.

Giọng người phụ nữ như dao sắc bén đâm vào tai:

“Bảo cô đợi đã là may mắn lắm rồi!”

Duật Tôn có chút kinh ngạc nhưng giây sau hắn lấy lại bình tĩnh: “Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?”

Trương Huyền không trả lời hắn. Bà ta đi lại dùng tay mình tát mạnh vào người phụ nữ ở trước mặt.

Cô ta vì lực tát mà đau điếng ôm mặt ngã sang một bên. Trương Huyền còn định tát thêm mà cổ tay bà đã bị Duật Tôn chặn lại:

“Mẹ, đủ rồi!”

Cô gái đầy uỷ khuất, mắt long lanh nước nhìn về Duật Tôn:

“Tôn, anh nói gì đi?”

Duật Tôn không nói nhiều chỉ đưa tay nhặt lại áo mặc vào. Trong bộ dạng chỉnh tề, hắn ném chiếc thẻ ngân hàng cho nữ nhân đang nằm ở trên nền gạch:

“Giữ lấy mà dùng. Dù sao mẹ tôi đã biết. Chúng ta kết thúc tại đây.”

Hắn nói xong giận dữ đi ra ngoài. Nữ nhân kia định cầu xin hắn nhưng đã bị Trương Huyền ngăn lại.

Cô ta ấm ức: “Bà hài lòng rồi chứ?”

Trương Huyền ngồi xuống, bàn tay vỗ nhẹ vào mặt cô ả:

‘Ta nhắc cho cô nhớ. Con ta chỉ chơi đùa cô qua đường. Cả đời này đừng có nghĩ bước được vào nhà họ Duật.”

Khoé mắt cô ta giật giật, làm sao mà không nghĩ được cơ chứ? Chỉ cần làm Duật thiếu phu nhân không những được người người kính trọng. Của cải ăn cả đời không hết. Cô ta tính trăm phương ngàn kế cũng chỉ để làm Duật thiếu phu nhân nên kiên quyết nói ra:

“Tôi có thai rồi!”

“Ồ!”

Cô ta ngẩng lên, yếu đuối nhìn Trương Huyền, một tay còn ôm chặt gò má đang đau:

“Bà chỉ ồ thôi sao?”

Trương Huyền thở dài, giọng nói bình thản đến lạ:

“Người đâu mang ả đi xử lý!”

Chỉ thấy mấy tên thuộc hạ xông vào bên trong kéo cô ta đi.

“Thả tôi ra… Các người định đưa tôi đi đâu?”

Trương Huyền cười lớn: “Haha. Bệnh viện á! Cái thứ nghiệp chủng đó chắc gì là của con ta?”

“Bà điên rồi! Các người điên rồi! Là giọt máu của Tôn mà…”

“Mau mang đi đi. Đau cả đầu!”

Trương Huyền sau đó đi về nhà. Vừa về đến đã thấy Duật Tôn ngồi ở ghế sofa. Bà ta ngồi xuống bên cạnh hắn:

“Sanh Tiêu đâu? Sao sáng nay con bảo đi với nó?”

“...”

Hắn bực dọc thở mạnh. Bà Huyền còn không biết con trai mình sao.

“Ta đã dặn con bao nhiêu lần rồi. Ra bên ngoài chơi đùa phải tìm người đàn hoàng. Con đi tìm cái thể loại sướng ca vô loài đó. Còn để nó mang thai?”

Duật Tôn mắt vẫn dán chặt vào màn hình: “Cô ta mang thai sao?”

“Ta đã cho người xử lý rồi.”

Đúng thật là hắn chỉ muốn đùa giỡn. Nhưng với nữ nhân mà lỡ mang thai con của hắn, hắn nhất định sẽ giữ lại.

Hắn đứng dậy ném tách trà đang uống xuống đất:

“Ai cho mẹ làm vậy?”

Bà Huyền không nhẫn nhịn. Cổ nổi gân xanh lớn giọng nói với hắn:

“Ta không cho phép loại người đó vào cái nhà này.”

Hắn giằng cơn nóng giận xuống.

“Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”

“Con nghĩ cũng đừng nghĩ mẹ sẽ cho phép giữ đứa trẻ đó lại.”

Lần này hắn không kìm chế được, hắn hất chiếc bàn của sofa lật ngược. Mảnh thủy tinh rơi xuống vỡ tan tành.

“Là Sanh Tiêu nói cho mẹ nghe có đúng không?”

“Con mặc kệ là ai. Con nên nhớ ngày nào còn có Trương Huyền ta đây. Loại người đó đừng hồng bước vào cái nhà này!”

Hắn bỏ đi. Hắn bây giờ chỉ muốn cứu lấy đứa trẻ. Mặc kệ cô ta có tốt hay không. Chỉ cần là con của hắn, hắn sẽ giữ lại.

Nhưng hắn đánh giá cao về bản thân quá rồi. Với khả năng của hắn, làm sao có thể tìm được người phụ nữ đó cơ chứ. Huống gì nói đến việc giữ con.

Hắn đập mạnh tay vào vô lăng. Thù hận trong lòng dâng lên. Đôi mắt đỏ ngầu tựa ác quỷ:

“Sanh Tiêu. Tất cả là tại cô!”

Hot

Comments

Giang Phùng

Giang Phùng

Mong về sau tác giả cho nữ9 tìm được gia đình mình để tránh xa không còn quan hệ với mẹ con na9 cho họ ân hận cả đời

2025-02-06

5

Linh Tran

Linh Tran

rồi, toang. hết mẹ tới con

2025-02-12

0

Liiwa

Liiwa

Vô lí vclllll

2025-02-09

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Con muốn sống vì mình
2 Chương 2: Anh trai trở về
3 Chương 3: Khinh thường
4 Chương 4: Dày vò
5 Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6 Chương 6: Trừng Phạt
7 Chương 7: Bị bắt tại trận
8 Chương 8: Đợi chờ
9 Chương 9: Xin lỗi đi
10 Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11 Chương 11: Muốn hôn?
12 Chương 12: Hôn
13 Chương 13: Thấy chết không cứu
14 Chương 14: Xem mắt
15 Chương 15: Đi leo núi
16 Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17 Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18 Chương 18: Đánh người
19 Chương 19: Hứa hẹn
20 Chương 20: Phá lễ đính hôn
21 Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22 Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23 Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24 Chương 24: Dự tiệc
25 Chương 25: Trúng độc
26 Chương 26: Giải độc
27 Chương 27: Chỉ là giúp cô
28 Chương 28: Phải nghe theo
29 Chương 29: Tìm người tính sổ
30 Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31 Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32 Chương 32: Thoả hiệp
33 Chương 33: Ác mộng quấn thân
34 Chương 34: Sói già và nai vàng
35 Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36 Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37 Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38 Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39 Chương 39: Đau lòng nhận ra
40 Chương 40: Rời khỏi
41 Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42 Chương 42: Phát hiện muộn màng
43 Chương 43: Bắt cóc
44 Chương 44: Gặp lại
45 Chương 45: Có biến
46 Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47 Chương 47: Vui mừng của hắn
48 Chương 48: Thoả thuận của hai người
49 Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50 Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51 Chương 51: Chạy trốn bất thành
52 Chương 52: Mất trí
53 Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54 Chương 54: Để hắn bù đắp
55 Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56 Chương 56: Nhận ra yêu em
57 Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58 Chương 58: Cuồng yêu em
59 Chương 59: Xin em
60 Chương 60: Kế hoạch của hắn
61 Chương 61: Chiếm hữu
62 Chương 62: Tình nồng
63 Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64 Chương 64: Cầu hôn
65 Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66 Chương 66: Hai đường thẳng song song
67 Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68 Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69 Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70 Chương 70: Cha con đồng lòng
71 Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72 Chương 72: Gặp lại mẹ
73 Chương 73: Một cú sốc
74 Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75 Chương 75: Viên mãn
76 Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77 Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78 Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79 Chương 80: Hôn lễ.
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1: Con muốn sống vì mình
2
Chương 2: Anh trai trở về
3
Chương 3: Khinh thường
4
Chương 4: Dày vò
5
Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6
Chương 6: Trừng Phạt
7
Chương 7: Bị bắt tại trận
8
Chương 8: Đợi chờ
9
Chương 9: Xin lỗi đi
10
Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11
Chương 11: Muốn hôn?
12
Chương 12: Hôn
13
Chương 13: Thấy chết không cứu
14
Chương 14: Xem mắt
15
Chương 15: Đi leo núi
16
Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17
Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18
Chương 18: Đánh người
19
Chương 19: Hứa hẹn
20
Chương 20: Phá lễ đính hôn
21
Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22
Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23
Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24
Chương 24: Dự tiệc
25
Chương 25: Trúng độc
26
Chương 26: Giải độc
27
Chương 27: Chỉ là giúp cô
28
Chương 28: Phải nghe theo
29
Chương 29: Tìm người tính sổ
30
Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31
Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32
Chương 32: Thoả hiệp
33
Chương 33: Ác mộng quấn thân
34
Chương 34: Sói già và nai vàng
35
Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36
Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37
Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38
Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39
Chương 39: Đau lòng nhận ra
40
Chương 40: Rời khỏi
41
Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42
Chương 42: Phát hiện muộn màng
43
Chương 43: Bắt cóc
44
Chương 44: Gặp lại
45
Chương 45: Có biến
46
Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47
Chương 47: Vui mừng của hắn
48
Chương 48: Thoả thuận của hai người
49
Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50
Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51
Chương 51: Chạy trốn bất thành
52
Chương 52: Mất trí
53
Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54
Chương 54: Để hắn bù đắp
55
Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56
Chương 56: Nhận ra yêu em
57
Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58
Chương 58: Cuồng yêu em
59
Chương 59: Xin em
60
Chương 60: Kế hoạch của hắn
61
Chương 61: Chiếm hữu
62
Chương 62: Tình nồng
63
Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64
Chương 64: Cầu hôn
65
Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66
Chương 66: Hai đường thẳng song song
67
Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68
Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69
Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70
Chương 70: Cha con đồng lòng
71
Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72
Chương 72: Gặp lại mẹ
73
Chương 73: Một cú sốc
74
Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75
Chương 75: Viên mãn
76
Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77
Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78
Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79
Chương 80: Hôn lễ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play