Chương 6: Trừng Phạt

Lên xe, Duật Tôn hạ kính xe xuống. Gió bên ngoài như nước đá liên tục thấm vào da thịt của Sanh Tiêu.

Sắc mặt u ám của Duật Tôn khiến bác Giang biết Sanh Tiêu đã chọc giận hắn. Nghĩ cho Sanh Tiêu, bác âm thầm đóng kính xe lại.

Cửa vừa đóng, hắn tìm người trút giận:

“Ai cho bác đóng cửa xe?”

“Bên ngoài gió lớn, tôi sợ ngài bị cảm lạnh.”

“Tôi đang thấy nóng nực.”

“Dạ…”

Cánh cửa kính bên phía Sanh Tiêu hạ xuống, còn bên hắn vẫn giữ nguyện. Điều này khiến cô gái nhỏ không ngừng run rẩy. Sanh Tiêu trước sau chưa hề than vãn một câu. Cô vẫn rất giỏi chịu đựng.

Rõ ràng hắn ức hiếp người mà!

Sanh Tiêu không biết, chính vì im lặng càng khiến cho Duật Tôn phát điên hơn. Hắn bất ngờ áp sát vành tai cô, hơi nóng theo lời nói phả ra khiến làn da mỏng manh bên gò má không thể yên ổn, tế bào dựng thẳng:

“Ha. Cũng giỏi chịu đựng ấy nhỉ? Cô thật sự không lạnh sao?”

Cô gái nhỏ vẫn cúi đầu, giọng run run: “Vì anh trai thấy nóng.”

“Ha. Nghĩ cho người khác vậy sao? Được thôi!”

Duật Tôn ép cô gần hơn vào góc cửa sổ.

“Nếu tôi muốn đi leo núi?”

Sanh Tiêu không dám nhìn thẳng Duật Tôn. Lời hắn nói cô dám cãi sao?

Leo núi còn đỡ hơn bị quỳ suốt một đêm trong thời tiết giá lạnh. Giọng Sanh Tiêu trở nên vô lực mang theo chữ “dạ" bật ra ngoài.

Duật Tôn tựa vào sau ghế nhắm mắt an tĩnh. Rốt cuộc anh cũng muốn xem thử, Sanh Tiêu khi nào sẽ phản kháng.

“Chú Giang, chú nghe rồi chứ?”

“Vâng thưa Duật Thiếu.”

Chiếc xe sang chạy đến chân núi. Khu tham quan núi đã đóng cửa, bác Giang âm thầm mừng rỡ:

“Duật thiếu, bọ họ đóng cửa rồi. Hay mai chúng ta quay lại.”

Duật Tôn không nghe lọt tai. Chuyện hắn muốn làm, ai dám ngăn cảng.

“Ông nhanh gọi cho thư ký của mẹ tôi đi.”

Bác Giang biết Sanh Tiêu không thoát được rồi. Ông miễn cưỡng gọi một cuộc gọi.

Duật Tôn nhìn đồng hồ, hắn lẩm nhẩm số giây. Quả nhiên chưa đến 10 phút, cả vùng núi đen trước mặt trở nên sáng rực bởi dãy đèn bật sáng.

“Tốt lắm!”

Duật Tôn vẫn ngồi ở trong xe, hắn lấy điện thoại ra lướt. Miệng thì nói với Sanh Tiêu:

“Lên núi chụp một bức ảnh thành phố về đêm cho tôi. Không chụp được đừng có về nữa.”

“Được!”

Sanh Tiêu đẩy cửa bước xuống xe. Cái lạnh bên ngoài thấu vào tận xương tuỷ của cô. Gương mặt nhỏ xinh xắn nhờ lớp trang điểm mà trở nên hết sức nổi bật. Dáng người cô cao ráo, khi cởi giày ra, chiều cao vừa vặn 1 mét 70, lúc này lại phải gánh thêm đôi giày cao gót, mệt tưởng đứt hơi.

Nét mặt Sanh Tiêu toát lên một vẻ buồn bực nhìn bậc thang cao dài tưởng như vô tận trước mặt.

Thấy Sanh Tiêu đứng yên. Duật Tôn lên tiếng nhắc nhở:

“Còn không đi?”

Từ nhỏ Sanh Tiêu đã được bà Huyền giáo huấn. Phản kháng đồng nghĩa với tự mình tìm đến cái chết.

Sanh Tiêu không muốn chết. Cô mang giày cao gót, kéo váy lên từng bước khổ sở đi lên bậc thang.

Duật Tôn hạ kính xe nhìn theo bóng người nhỏ cô độc ấy:

“Sanh Tiêu, hôm nay là cô tự mình chuốc lấy.”

“...”

Sanh Tiêu đau lòng muốn khóc. Cô đi được một đoạn, chân đã chịu không nổi mà bật máu. Đau đớn và tủi thân gì bằng cơ chứ?

Người như cô không có quyền sống theo mình, không có quyền từ chối đã thảm. Còn không được ai yêu thương. Cô gái nhỏ có mất mạng đến lúc đó chẳng ai khóc than.

Chịu đựng với cô đã quá quen thuộc. Bao nhiêu đây thì có gì là to tát? Sanh Tiêu ngẩng đầu ngăn giọt nước mắt đang chực trào rơi xuống.

Đi lên đến đỉnh núi cao, phong cảnh toàn thành phố thu vào tầm mắt đỏ sưng đỏ. Sanh Tiêu run rẩy giơ tay chụp một bức ảnh.

Bức ảnh gửi xuống cho Duật Tôn. Hắn rất hài lòng bảo cô quay xuống. Hắn còn nói nếu không nhanh, cô tự mình đi về.

Đi lên rồi lại đi xuống, chân Sanh Tiêu chảy máu khó coi. Nhưng cô không dám chậm trễ đi nhanh xuống núi.

Lúc vào được trong xe, Sanh Tiêu biết được mình thoát chết rồi.

Nhưng cô đâu có ngờ rằng, khi về nhà họ Duật, sắc mặt Duật Tôn khó coi đến mức làm Trương Huyền giận dữ. Bàn tay lại vung tay tát vào mặt cô. Mặc kệ chân cô có chảy máu hay không vẫn bắt cô quỳ ở phòng khác mà sám hối. Sanh Tiêu nhận ra rằng từ giờ phút này cánh cổng địa ngục đã mở chỉ chờ cô nhảy vào.

Mắt Sanh Tiêu khép lại, cả người ngã xuống ngất đi.

Hot

Comments

mây

mây

sao mà bộ này ngược zữ zậy

2025-03-20

0

Thảo Nguyên

Thảo Nguyên

huhu

2025-03-24

0

Liiwa

Liiwa

Bh nu9 mới bt phản kháng

2025-02-09

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Con muốn sống vì mình
2 Chương 2: Anh trai trở về
3 Chương 3: Khinh thường
4 Chương 4: Dày vò
5 Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6 Chương 6: Trừng Phạt
7 Chương 7: Bị bắt tại trận
8 Chương 8: Đợi chờ
9 Chương 9: Xin lỗi đi
10 Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11 Chương 11: Muốn hôn?
12 Chương 12: Hôn
13 Chương 13: Thấy chết không cứu
14 Chương 14: Xem mắt
15 Chương 15: Đi leo núi
16 Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17 Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18 Chương 18: Đánh người
19 Chương 19: Hứa hẹn
20 Chương 20: Phá lễ đính hôn
21 Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22 Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23 Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24 Chương 24: Dự tiệc
25 Chương 25: Trúng độc
26 Chương 26: Giải độc
27 Chương 27: Chỉ là giúp cô
28 Chương 28: Phải nghe theo
29 Chương 29: Tìm người tính sổ
30 Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31 Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32 Chương 32: Thoả hiệp
33 Chương 33: Ác mộng quấn thân
34 Chương 34: Sói già và nai vàng
35 Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36 Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37 Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38 Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39 Chương 39: Đau lòng nhận ra
40 Chương 40: Rời khỏi
41 Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42 Chương 42: Phát hiện muộn màng
43 Chương 43: Bắt cóc
44 Chương 44: Gặp lại
45 Chương 45: Có biến
46 Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47 Chương 47: Vui mừng của hắn
48 Chương 48: Thoả thuận của hai người
49 Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50 Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51 Chương 51: Chạy trốn bất thành
52 Chương 52: Mất trí
53 Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54 Chương 54: Để hắn bù đắp
55 Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56 Chương 56: Nhận ra yêu em
57 Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58 Chương 58: Cuồng yêu em
59 Chương 59: Xin em
60 Chương 60: Kế hoạch của hắn
61 Chương 61: Chiếm hữu
62 Chương 62: Tình nồng
63 Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64 Chương 64: Cầu hôn
65 Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66 Chương 66: Hai đường thẳng song song
67 Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68 Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69 Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70 Chương 70: Cha con đồng lòng
71 Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72 Chương 72: Gặp lại mẹ
73 Chương 73: Một cú sốc
74 Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75 Chương 75: Viên mãn
76 Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77 Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78 Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79 Chương 80: Hôn lễ.
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1: Con muốn sống vì mình
2
Chương 2: Anh trai trở về
3
Chương 3: Khinh thường
4
Chương 4: Dày vò
5
Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6
Chương 6: Trừng Phạt
7
Chương 7: Bị bắt tại trận
8
Chương 8: Đợi chờ
9
Chương 9: Xin lỗi đi
10
Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11
Chương 11: Muốn hôn?
12
Chương 12: Hôn
13
Chương 13: Thấy chết không cứu
14
Chương 14: Xem mắt
15
Chương 15: Đi leo núi
16
Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17
Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18
Chương 18: Đánh người
19
Chương 19: Hứa hẹn
20
Chương 20: Phá lễ đính hôn
21
Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22
Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23
Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24
Chương 24: Dự tiệc
25
Chương 25: Trúng độc
26
Chương 26: Giải độc
27
Chương 27: Chỉ là giúp cô
28
Chương 28: Phải nghe theo
29
Chương 29: Tìm người tính sổ
30
Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31
Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32
Chương 32: Thoả hiệp
33
Chương 33: Ác mộng quấn thân
34
Chương 34: Sói già và nai vàng
35
Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36
Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37
Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38
Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39
Chương 39: Đau lòng nhận ra
40
Chương 40: Rời khỏi
41
Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42
Chương 42: Phát hiện muộn màng
43
Chương 43: Bắt cóc
44
Chương 44: Gặp lại
45
Chương 45: Có biến
46
Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47
Chương 47: Vui mừng của hắn
48
Chương 48: Thoả thuận của hai người
49
Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50
Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51
Chương 51: Chạy trốn bất thành
52
Chương 52: Mất trí
53
Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54
Chương 54: Để hắn bù đắp
55
Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56
Chương 56: Nhận ra yêu em
57
Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58
Chương 58: Cuồng yêu em
59
Chương 59: Xin em
60
Chương 60: Kế hoạch của hắn
61
Chương 61: Chiếm hữu
62
Chương 62: Tình nồng
63
Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64
Chương 64: Cầu hôn
65
Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66
Chương 66: Hai đường thẳng song song
67
Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68
Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69
Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70
Chương 70: Cha con đồng lòng
71
Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72
Chương 72: Gặp lại mẹ
73
Chương 73: Một cú sốc
74
Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75
Chương 75: Viên mãn
76
Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77
Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78
Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79
Chương 80: Hôn lễ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play