Chương 8: Đợi chờ

Duật Tôn nói đi một chút mà hắn đi luôn không thấy quay về đón cô. Điện thoại của hắn gọi được nhưng hắn không bắt máy. Bây giờ là giờ nào rồi nhỉ mà người đi lại ngày một thưa dần?

Cái lạnh của trời đông thấm vào xương cốt truyền từ gót chân lên tới tận đỉnh đầu. Sanh Tiêu giỏi nhất là chịu đựng.

Cô chọn một góc khuất ngồi xuống, cả người co lại. Cảm thấy lòng bàn tay quyện lại đau đớn đến khi thả tay ra, nhìn thấy bốn vệt móng tay rõ mồn một.

Nếu thật sự chết ở đây thì sao nhỉ? Liệu có ai vì Sanh Tiêu mà đau lòng?

Trong ký ức của Sanh Tiêu, cô được một bàn tay ấm dắt cô đến cô nhi viện. Người đó cho cô một viên kẹo và nói với cô rằng:

“Sanh Tiêu ngoan, con ở đây đợi mẹ. Khi nào ăn hết kẹo mẹ sẽ về.”

Thế mà khi cô ăn hết viên kẹo, mẹ vẫn không xuất hiện. Nhờ các bạn ở đó trêu chọc, Sanh Tiêu mới biết mình bị bỏ rơi.

Cô quả đúng là ngây thơ. Hay nói đúng hơn là ngu ngốc.

Lần này cô lại bị Duật Tôn bỏ rơi? Có nhà mà không phải nhà, có nơi để mà về không thể về. Loại cảm giác này ai hiểu cho?

Sanh Tiêu ôm hai tay, cằm gần như chạm tới đầu gối. Người cô rất gầy. Tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua có thể mang Sanh Tiêu đi mất.

Ở một nơi cách đó không xa, Duật Tôn mang đôi mắt như muốn đem người con gái phía đối diện dìm xuống 18 tầng địa ngục.

Cô ta đúng là rất giỏi chịu đựng. Hay đúng hơn là cam chịu. Hắn nhếch miệng nở nụ cười tà ác.

Hắn từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Được người khác yêu chìu, nhà cao cửa rộng. Từ đi đứng cho đến ăn uống, những việc lặt vặt khác đều có người phục vụ. Người như vậy thì làm sao hiểu được cho nỗi đau của người khác?

Trong xe, Duật Tôn bật chế độ sưởi ấm nên hắn không biết ngoài trời kia lạnh đến thấu xương.

“Xem cô còn có thể cầm cự được bao lâu?”

Sanh Tiêu đã mệt mỏi như vậy nhưng ông trời vẫn không ưu ái cho cô. Ánh đèn cao áp sau lưng Sanh Tiêu khiến cô càng thêm cô quạnh. Sắc vàng cam càng làm nổi bật cơn mưa bụi mờ mịt. Cô vòng tay ôm lấy bả vai, lạnh đến phát run.

Duật Tôn phát hiện ra trời đang mưa nhưng cô gái nhỏ vẫn ngồi yên không chịu tránh đi.

“Cô ta đang muốn giả vờ cho ai xem?”

Chiếc di động trong túi xách Sanh Tiêu bất ngờ vang lên, thanh âm chói tai phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch và lặng ngắt như tờ. Cô nhìn tên lưu quen thuộc tay run run ấn nghe:

“Mẹ?”

“Sanh Tiêu, bây giờ là mấy giờ mà còn không về?”

“Anh trai bảo con chơi thêm một chút.”, cô nói giọng mũi, đôi mắt ánh lên một nỗi đau như dao cứa.

Bên kia đầu dây, Trương Huyền gắt gỏng:

“Sanh Tiêu, đừng nghĩ mẹ không biết con đang thông đồng với Tôn. Nó bỏ con ở trung tâm thương mại để đi tìm con tiện tì nhân tình. Còn không mau về?”

“Dạ…”

Nghe Trương Huyền gằn giọng, Sanh Tiêu hoảng sợ đứng dậy. Nhưng vì ngồi quá lâu trong trời đông, cộng thêm vết thương của roi quất ngày hôm qua. Sanh Tiêu vừa đứng lên đã ngã xuống.

Duật Tôn thấy cô ngất xỉu. Hắn còn nghĩ cô đóng kịch cho hắn xem. Gương mặt đẹp như được đẽo gọt ấy chợt toát lên vẻ bực bội, miệng lẩm bẩm:

“Nhân vật phản diện muốn đóng vai nữ chính? Còn lâu tôi mới trúng kế của cô. Hừ.”

Hắn đạp chân ga rời khỏi quảng trường. Bỏ mặc Sanh Tiêu sống chết ở đó.

Cô bị người nhà bỏ mặc nhưng may mắn lại được người qua đường giúp đỡ đưa vào bệnh viện.

Người trong viện tìm thấy giấy tờ tùy thân của cô. Cũng may đây là bệnh viện mà cô hay khám. Bệnh viện tìm được trong thông tin liên hệ người nhà nên gọi.

Người bắt máy là quản gia. Quản gia nghe Sanh Tiêu nhập viện liền đi báo cho Trương Huyền:

“Phu nhân, tiểu thư được người đi đường đưa đến bệnh viện. Bệnh viện nói tiểu thư bị sốt ngất xỉu.”

Trương Huyền nét mặt vẫn bình thản:

“Vừa rồi ta còn nói chuyện với nó mà? Có phải vì sợ ăn đòn nên giả vờ vào viện?”

Quản gia nói đỡ cho cô:

“Chắc không phải vậy đâu phu nhân. Tiêu thư hôm qua quỳ cả đêm có lẽ vì vậy mà bị bệnh.”

Trương Huyền thở dài, xua tay bảo:

“Phiền phức. Chuyện của Tôn Tôn còn chưa xong, nó bệnh cái gì chứ? Thôi được rồi. Bà mau thu dọn vào chăm sóc nó đi.”

Cuối cùng lão phu nhân cũng cho đi. Quản gia nhanh chóng vào bệnh viện chăm sóc cho Sanh Tiêu. Vào trong viện, bà thấy cô gái nhỏ đang nằm truyền nước biển. Quản gia ngồi bên giường sờ trán của cô. Quả thật rất nóng!

Bà loay hoay lau mát cho cô. Một lúc sau Sanh Tiêu mở mắt, nhìn thấy quản gia cô hỏi ngay:

‘Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”

“Gần sáng rồi!”

Sanh Tiêu gấp gáp xỏ dép vào, tay tháo dây truyền dịch:

“Không được rồi! Con phải về xin lỗi mẹ!”

Quản gia ngăn cô lại:

“Phu nhân dặn con ráng nghỉ ngơi. Khi nào khoẻ hả về…”

Vẻ gấp gáp vừa rồi qua đi thay vào đó là mệt mỏi bao trùm. Bởi vì quản gia ngăn lại nên Sanh Tiêu mới chịu nằm xuống.

Còn định ngắm mắt nghỉ ngơi thì cửa phòng bệnh đẩy mạnh ra. Tiếng va đập khiến bọn họ giật mình.

Quản gia nhìn thấy bóng dáng quen thuộc:

“Duật thiếu?”

Dưới ánh đèn dịu nhẹ của phòng bệnh, có thể thấy ánh mắt lạnh giá như sắt thép của hắn. Hắn bước đến gần Sanh Tiêu, âm thanh từ miệng bật ra dọa người:

“Mau đi theo tôi!”

Cổ tay Sanh Tiêu bất ngờ bị nắm chặt lôi đi. Duật Tôn hung hăng tháo dây truyền dịch từ cổ tay cô. Vì tháo kim không đúng cách nên cổ tay chảy máu rơi xuống thấm qua tay áo của hắn. Cô đau đến nhăn mặt nhưng không dám phản kháng. Chỉ có thể cho người đàn ông ở trước mặt thô bạo kéo đi.

Quản gia thấy hắn giận giữ biết Sanh Tiêu lành ít dữ nhiều nên bà cố gắng ngăn lại:

“Duật thiếu, tiểu thư còn đang bị bệnh!”

Hắn đẩy quản gia Lưu sang một bên:

“Mau cút!”

Quản gia bị ngã cũng may chỉ bị xây xát nhỏ.

Duật Tôn mang Sanh Tiêu nhét vào trong xe. Cô gái nhỏ run rẩy. Ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ đáng thương.

Hot

Comments

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

2 mẹ con ác ma như tula ác quỷ

2025-03-05

1

kindy

kindy

đã chéo 😘

2024-05-21

0

Nhã

Nhã

bà cố ông nam9 này, trong mắt ông Sanh Tiêu là loại người thích giả vờ à, ông ko thấy cj tôi rất cam chịu hả

2024-05-06

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Con muốn sống vì mình
2 Chương 2: Anh trai trở về
3 Chương 3: Khinh thường
4 Chương 4: Dày vò
5 Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6 Chương 6: Trừng Phạt
7 Chương 7: Bị bắt tại trận
8 Chương 8: Đợi chờ
9 Chương 9: Xin lỗi đi
10 Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11 Chương 11: Muốn hôn?
12 Chương 12: Hôn
13 Chương 13: Thấy chết không cứu
14 Chương 14: Xem mắt
15 Chương 15: Đi leo núi
16 Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17 Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18 Chương 18: Đánh người
19 Chương 19: Hứa hẹn
20 Chương 20: Phá lễ đính hôn
21 Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22 Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23 Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24 Chương 24: Dự tiệc
25 Chương 25: Trúng độc
26 Chương 26: Giải độc
27 Chương 27: Chỉ là giúp cô
28 Chương 28: Phải nghe theo
29 Chương 29: Tìm người tính sổ
30 Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31 Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32 Chương 32: Thoả hiệp
33 Chương 33: Ác mộng quấn thân
34 Chương 34: Sói già và nai vàng
35 Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36 Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37 Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38 Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39 Chương 39: Đau lòng nhận ra
40 Chương 40: Rời khỏi
41 Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42 Chương 42: Phát hiện muộn màng
43 Chương 43: Bắt cóc
44 Chương 44: Gặp lại
45 Chương 45: Có biến
46 Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47 Chương 47: Vui mừng của hắn
48 Chương 48: Thoả thuận của hai người
49 Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50 Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51 Chương 51: Chạy trốn bất thành
52 Chương 52: Mất trí
53 Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54 Chương 54: Để hắn bù đắp
55 Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56 Chương 56: Nhận ra yêu em
57 Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58 Chương 58: Cuồng yêu em
59 Chương 59: Xin em
60 Chương 60: Kế hoạch của hắn
61 Chương 61: Chiếm hữu
62 Chương 62: Tình nồng
63 Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64 Chương 64: Cầu hôn
65 Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66 Chương 66: Hai đường thẳng song song
67 Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68 Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69 Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70 Chương 70: Cha con đồng lòng
71 Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72 Chương 72: Gặp lại mẹ
73 Chương 73: Một cú sốc
74 Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75 Chương 75: Viên mãn
76 Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77 Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78 Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79 Chương 80: Hôn lễ.
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1: Con muốn sống vì mình
2
Chương 2: Anh trai trở về
3
Chương 3: Khinh thường
4
Chương 4: Dày vò
5
Chương 5: Bắt cô hôn người khác.
6
Chương 6: Trừng Phạt
7
Chương 7: Bị bắt tại trận
8
Chương 8: Đợi chờ
9
Chương 9: Xin lỗi đi
10
Chương 10: Một Sanh Tiêu khác biệt
11
Chương 11: Muốn hôn?
12
Chương 12: Hôn
13
Chương 13: Thấy chết không cứu
14
Chương 14: Xem mắt
15
Chương 15: Đi leo núi
16
Chương 16: Người cứu em không phải là anh trai
17
Chương 17: Một Lâm thiếu khác
18
Chương 18: Đánh người
19
Chương 19: Hứa hẹn
20
Chương 20: Phá lễ đính hôn
21
Chương 21: Một người “mẹ" tốt
22
Chương 22: Thì ra chỉ là kế hoạch
23
Chương 23: Anh trai bị hãm hại
24
Chương 24: Dự tiệc
25
Chương 25: Trúng độc
26
Chương 26: Giải độc
27
Chương 27: Chỉ là giúp cô
28
Chương 28: Phải nghe theo
29
Chương 29: Tìm người tính sổ
30
Chương 30: Điên cuồng chiếm hữu
31
Chương 31: Con cá nhỏ rơi vào lưới
32
Chương 32: Thoả hiệp
33
Chương 33: Ác mộng quấn thân
34
Chương 34: Sói già và nai vàng
35
Chương 35: Anh trai cô có vị hôn thê?
36
Chương 36: Bạch nguyệt quang của anh trai trở về
37
Chương 37: Tôi sẽ chịu trách nhiệm
38
Chương 38: Thì ra anh chỉ đối tốt với người anh yêu
39
Chương 39: Đau lòng nhận ra
40
Chương 40: Rời khỏi
41
Chương 41: Hy vọng hóa thành tuyệt vọng
42
Chương 42: Phát hiện muộn màng
43
Chương 43: Bắt cóc
44
Chương 44: Gặp lại
45
Chương 45: Có biến
46
Chương 46: Làm ba ngoài cuộc, đành ép buộc
47
Chương 47: Vui mừng của hắn
48
Chương 48: Thoả thuận của hai người
49
Chương 49: Hạnh phúc trước bão
50
Chương 50: Kế hoạch chạy trốn
51
Chương 51: Chạy trốn bất thành
52
Chương 52: Mất trí
53
Chương 53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
54
Chương 54: Để hắn bù đắp
55
Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn
56
Chương 56: Nhận ra yêu em
57
Chương 57: Duật đại thiếu ghen rồi!
58
Chương 58: Cuồng yêu em
59
Chương 59: Xin em
60
Chương 60: Kế hoạch của hắn
61
Chương 61: Chiếm hữu
62
Chương 62: Tình nồng
63
Chương 63: Hạnh phúc chớm nở vội rời xa
64
Chương 64: Cầu hôn
65
Chương 65: Chuẩn bị cho hôn lễ
66
Chương 66: Hai đường thẳng song song
67
Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia
68
Chương 68: Đứa con trong bụng cô ấy.
69
Chương 69: Anh tuyệt vọng chưa?
70
Chương 70: Cha con đồng lòng
71
Chương 71: Tôi là ba của đứa trẻ
72
Chương 72: Gặp lại mẹ
73
Chương 73: Một cú sốc
74
Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau
75
Chương 75: Viên mãn
76
Chương 76: Ngoại truyện: Anh sẽ đổi họ
77
Chương 78: Ngoại truyện: Oan gia
78
Chương 79: Màn bắt ghen thành cầu hôn.
79
Chương 80: Hôn lễ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play