Chương 12: Hôn là một cách để giảm đau

Tuy nói Trác Duẫn hai năm đổ lại không hề dính đến ẩu đả, nhưng những việc như ông chủ bị thương đã quá quen. Bởi bản tính đặc thù ở cái thế giới ngầm, điều đó như một quy luật tất yếu hiển nhiên không thể tránh khỏi.

Trác Duẫn từ trên xe bước xuống, trên người một thân áo sơ mi nhuốm đỏ màu máu, gương mặt nhăn nhó độ khó coi. Lần này hoàn toàn bước thẳng vào sảnh biệt thự mà chẳng cần có thứ gì dẫn đường.

Vài người hầu không khỏi bàn tán. Ông chủ đã mù hơn hai năm, nháy mắt cái liền chẳng hề mù nữa.

“Chẳng phải mấy hôm trước ông chủ còn chống gậy sao?”

Người Trác Duẫn đùng đùng sát khí, tâm tình chẳng mấy là tốt. Cứ thế tiến vào khu vực phòng. Theo sau là Lục Thẩm Ngôn, trông thấy loạt người hầu đứng liền cau mày ra lệnh.

“Cho gọi bác sĩ đến phòng ngài Trác ngay lập tức!”

Trác Mân theo sau người hầu, trông Trác Duẫn toàn thân dũng mãnh vươn máu bộ dạng đáng sợ vô cùng. Hơn thế người đàn ông còn đi mà không hề cần vật dụng dẫn đường.

Cô đoán không sai, Trác Duẫn hoàn toàn không hề bị mù.

Theo loạt người hầu đến trước cửa phòng Trác Duẫn. Nhưng ngay lập tức Lục Thẩm Ngôn ra lệnh rời đi hết. Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại vài người.

Bác sĩ nhìn người đàn ông bị thương đầy rẫy, khắp tay hầu như chỗ nào cũng có. Nhưng rồi lại chỉ tập trung vào viên đạn ghim ngay vùng ngực, cẩn thận cầm ghim gỡ viên đạn ra.

Suốt cả quá trình, Trác Duẫn không hề than đau, chỉ có điều gương mặt đã lấm tấm mồ hôi.

Định hình lần cuối, bác sĩ lần lượt băng bó các vết thương. Để lại hộp thuốc, dặn dò rồi chóng rời khỏi.

Trác Duẫn lưng dựa thành giường, một tay đặt lên đùi, cơ thể dũng mãnh nay cả lớp băng gạc quấn. Miệng nhàn nhạt nói.

“Cho người đưa tin sự việc hôm nay, chắc chắn sau này không còn kẻ nào dám bén mảng dòm ngó vị trí này nữa.”

Người đàn ông chậm rãi nói, Lục Thẩm Ngôn liền gật đầu. Đến khi xong việc, tất cả chóng rời đi.

Sự việc quả bom kia, hoàn toàn ngoài dự đoán. Nháy mắt, toàn bộ đều sụp đổ trong chốc lát. Lục Thẩm Ngôn không nghĩ được, đám sâu bọ kia vậy mà lại quyết không đoạt được liền chọn cái chết.

Tiếc là trăm tính vạn tính, lại chẳng hay việc thành ra như này. Lục gia vậy mà có mối quan hệ mật thiết với Trác Duẫn.

Khi Lục Thẩm Ngôn trở về, người của anh cũng chóng rời đi. Căn biệt thự liền trở về trạng thái tĩnh lặng như trước đó.

Trác Duẫn ngồi trong phòng, nhất thời cảm thấy trống rỗng. Liền ra lệnh Uy Dật Khiêm đem Trác Mân vào.

Trước đó đã liếc sơ thấy bóng dáng nhỏ trong dàn người hầu từ trước, nhưng có lẽ đều vì lệnh nên cô đã rời đi.

Khi này, khu vực người hầu vẫn chưa ai dám mà trở về. Bởi việc ông chủ bị thương, nên tất cả làm sao yên ổn rơi vào giấc ngủ.

Trác Mân lẫn trong những người hầu, lập tức giật mình khi nghe giọng nói Uy Dật Khiêm từ phía sau vọng lên.

“Trác Mân, lên phòng ông chủ.”

Cô chậm rãi lẻn người qua. Cẩn thận theo Uy Dật Khiêm tiến đến phòng Trác Duẫn.

Trong căn phòng, Trác Duẫn đang dựa lưng vào vách giường. Cơ thể đầy vệt băng gạc quấn. Tầm mắt đang nhắm lại như thể tịnh dưỡng.

Trác Mân lẳng lặng bước vào, trông người đàn ông đầy vết thương nhưng khí sắc không hao hụt. Lại nghĩ đến việc hắn thật sự không bị mù, vậy chẳng phải những việc cô làm trước giờ, hắn đều biết rõ.

Sự hiện diện của cô, Trác Duẫn hoàn toàn cảm nhận được.

“Lại đây.”

Trác Mân không dám trái lời, chậm rãi di chuyển lại gần, nhưng vừa bước đến giường. Một tay người đàn ông đã trực tiếp kéo thẳng lên, khiến cô ngã dúi vào lòng hắn. Vì sợ đụng vết thương liền hoảng loạn, kết quả người đàn ông đã gằn giọng.

“Ngồi im.”

Lúc này đây, ngay cả thở mạnh cô cũng chẳng dám. Chậm rãi hít thở sâu rồi gật đầu. Thử hỏi một người bị thương như hắn, vậy mà cô không bị thương chút nào, lại chẳng thể đỡ được sức lực của hắn.

Người đàn ông từ từ mở mắt, nhìn người đối diện trước mặt. Khoé môi hơi kéo cao.

Trên cơ thể Trác Duẫn, tuy đã nói là băng bó, nhưng vệt máu vẫn chưa hề lau sạch. Như thể việc băng bó chỉ làm tạm cầm máu vết thương.

Dù gì thì nói, trước kia bản thân đã từng bị thương. Cô thật sự hiểu cảm giác đau đến khó tả ấy. Chắc hẳn rằng, Trác Duẫn cũng cảm thấy đau như thế.

Trác Mân vội vàng liền rời khỏi người của hắn. Cô bước vào khu vực nhà tắm, hứng một thau nước ấm rồi cầm cái khăn ra.

“Tôi lau vệt máu cho ngài.”

Trác Duẫn nhíu mi tâm, liền buông thả cơ thể. Để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Tấm khăn nhúng nước, tỉ mỉ vắt khô rồi lau đi cơ thể. Đôi mắt cẩn thận chăm chút vết thương của hắn, như thể sợ chạm vào lại khiến hắn bị đau.

Tất cả biểu cảm, đều thu gọn nơi tầm mắt Trác Duẫn. Người đàn ông thở hắt ra sau những lần tiếp xúc da thịt.

Ngay khi xong xuôi, Trác Duẫn liền đưa tay chỉ vào hộp thuốc bên cạnh giường. Cô gái nhỏ hiểu ý, liền cầm lấy rồi thoa lên vết thương ngài. Hơn thế, vừa bôi, còn đưa môi nhỏ thổi thổi.

“Làm gì thế?”

Trác Duẫn đến lúc này, cũng chẳng thể chịu được với những cái hành động kì lạ. Đó giờ bị thương, hắn chỉ chăm chút qua loa, vậy mà giờ người trước mặt, đối xử như thế khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.

“Giảm đau thưa ngài.” Trác Mân ngẩng đầu, khẽ chớp mắt nhìn hắn với điệu bộ không hiểu.

Trác Duẫn hừ một tiếng, gương mặt thoáng đỏ. Chẳng lẽ hắn yếu ớt đến nỗi phải để một nô lệ làm mấy trò như này chỉ để giúp hắn giảm đau thôi sau?

Một tay người đàn ông nâng gương mặt nhỏ lên, chăm chú nhìn vào. Trong một khắc không suy nghĩ, liền cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ, ngấu nghiến không ngừng. Sức lực mạnh, khiến cô gái trong lòng không thể phản kháng.

Đến lúc buông ra, gương mặt Trác Mân đã ửng một lớp hồng hồng.

“Đây cũng là một cách giảm đau, cô có biết không?”

Hot

Comments

Purle

Purle

anh nhà iu rồi

2024-05-25

0

Ly Nguyễn

Ly Nguyễn

Hay quá tg

2024-05-18

0

Lang thang

Lang thang

Cậu ra thật nhiều chapp nheeee❤️🥰

2024-05-18

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Chạy trốn
2 Chương 2: Mua lại
3 Chương 3: Trở thành đôi mắt trung thành
4 Chương 4: Phục vụ tắm rửa
5 Chương 5: Có kẻ phạm tội lừa gạt
6 Chương 6: Thế giới tăm tối
7 Chương 7: Mềm, ngọt
8 Chương 8: Xem hắn như là ân nhân
9 Chương 9: Nữ không ra nữ, nam không ra nam
10 Chương 10: Chẳng phải là tên mù sao?
11 Chương 11: Rác rưởi mới cần phải chôn
12 Chương 12: Hôn là một cách để giảm đau
13 Chương 13: Sốt
14 Chương 14: Chủ nhân của em là tôi! (H nhẹ)
15 Chương 15: Không phải bổn phận một nô lệ
16 Chương 16: Bị thương
17 Chương 17: Được voi đòi tiên!
18 Chương 18: Chồng chất vết thương
19 Chương 19: Nghỉ phép không thành
20 Chương 20: Chim sẻ thành phượng hoàng
21 Chương 21: Mặt tối sòng bạc
22 Chương 22: Ổ rắn
23 Chương 23: Hắn vậy mà biết ngại
24 Chương 24: Hơn 5 tháng rồi nhỉ?
25 Chương 25: Mùi vị thịt là thế!
26 Chương 26: Đen và trắng
27 Chương 27: Cứng và mềm
28 Chương 28: Gia tộc họ Trác
29 Chương 29: Đắng và ngọt
30 Chương 30: Không cô độc
31 Chương 31: Không phải sốt thì là gì?
32 Chương 32: Giúp đỡ
33 Chương 33: Trả công (H)
34 Chương 34: Trả công
35 Chương 35: Mục tiêu của cô
36 Chương 36: Tỉnh ngộ sau cơn mê
37 Chương 37: Sự thật
38 Chương 38: Hai đường thẳng song song
39 Chương 39: Diễn kịch
40 Chương 40: Ngài nhớ tôi không?
41 Chương 41: Chẳng qua chỉ là một nữ nô lệ
42 Chương 42: Nhớ
43 Chương 43: Giam giữ
44 Chương 44: Thư mời
45 Chương 45: Sàn đấu nô lệ
46 Chương 46: Rất nhớ
47 Chương 47: Dịu dàng riêng mình em
48 Chương 48: Ôn nhu vì em mà hình thành
49 Chương 49: Bình yên trước khi giông bão đến
50 Chương 50: Nói nhớ tôi xem
51 Chương 51: Đánh vào tâm lý
52 Chương 52: Bẫy trong bẫy
53 Chương 53: Cô và hắn là hai thế giới song song (End)
54 Thông báo
Chapter

Updated 54 Episodes

1
Chương 1: Chạy trốn
2
Chương 2: Mua lại
3
Chương 3: Trở thành đôi mắt trung thành
4
Chương 4: Phục vụ tắm rửa
5
Chương 5: Có kẻ phạm tội lừa gạt
6
Chương 6: Thế giới tăm tối
7
Chương 7: Mềm, ngọt
8
Chương 8: Xem hắn như là ân nhân
9
Chương 9: Nữ không ra nữ, nam không ra nam
10
Chương 10: Chẳng phải là tên mù sao?
11
Chương 11: Rác rưởi mới cần phải chôn
12
Chương 12: Hôn là một cách để giảm đau
13
Chương 13: Sốt
14
Chương 14: Chủ nhân của em là tôi! (H nhẹ)
15
Chương 15: Không phải bổn phận một nô lệ
16
Chương 16: Bị thương
17
Chương 17: Được voi đòi tiên!
18
Chương 18: Chồng chất vết thương
19
Chương 19: Nghỉ phép không thành
20
Chương 20: Chim sẻ thành phượng hoàng
21
Chương 21: Mặt tối sòng bạc
22
Chương 22: Ổ rắn
23
Chương 23: Hắn vậy mà biết ngại
24
Chương 24: Hơn 5 tháng rồi nhỉ?
25
Chương 25: Mùi vị thịt là thế!
26
Chương 26: Đen và trắng
27
Chương 27: Cứng và mềm
28
Chương 28: Gia tộc họ Trác
29
Chương 29: Đắng và ngọt
30
Chương 30: Không cô độc
31
Chương 31: Không phải sốt thì là gì?
32
Chương 32: Giúp đỡ
33
Chương 33: Trả công (H)
34
Chương 34: Trả công
35
Chương 35: Mục tiêu của cô
36
Chương 36: Tỉnh ngộ sau cơn mê
37
Chương 37: Sự thật
38
Chương 38: Hai đường thẳng song song
39
Chương 39: Diễn kịch
40
Chương 40: Ngài nhớ tôi không?
41
Chương 41: Chẳng qua chỉ là một nữ nô lệ
42
Chương 42: Nhớ
43
Chương 43: Giam giữ
44
Chương 44: Thư mời
45
Chương 45: Sàn đấu nô lệ
46
Chương 46: Rất nhớ
47
Chương 47: Dịu dàng riêng mình em
48
Chương 48: Ôn nhu vì em mà hình thành
49
Chương 49: Bình yên trước khi giông bão đến
50
Chương 50: Nói nhớ tôi xem
51
Chương 51: Đánh vào tâm lý
52
Chương 52: Bẫy trong bẫy
53
Chương 53: Cô và hắn là hai thế giới song song (End)
54
Thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play